Lâm Nhất Kiệt cúi đầu, nói: “Một tháng trước ông nội tôi đi lạc… Bởi vì ba tôi đột nhiên qua đời, là một sự đả kích rất lớn đối với ông ấy. Tinh thần ông xuất hiện một vài vấn đề, tôi tìm suốt một tháng, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra được. Tôi báo cảnh sát, còn đăng tin tìm người, thế nhưng cũng chẳng có ích gì. Sau đó, tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu như tôi làm phóng viên thì có thể thường xuyên xuất hiện trên ti vi, nói không chừng ông nội nhìn thấy tôi rồi, thì sẽ nhớ ra tôi, nói không chừng, ông sẽ tìm về nhà.”
Lăng Vi hỏi anh ta: “Nhà anh ở đâu vậy?”
Lâm Nhất Kiệt nói một số địa chỉ.
“…” Lăng Vi nghe lời anh ta nói xong, trong đầu liền có một tia sáng lóe lên: “Đúng rồi, cô nhi viện Đông Tâm, anh có biết không? Cách chỗ nhà anh cũng không xa! Gần đó có một ông lão, mới xuất hiện khoảng một tháng gần đây… liệu có phải không…”
Lâm Nhất Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như phát sáng nhìn Lăng Vi chăm chú: “Cô! Cô nói là cô nhi viện Đồng Tâm? Tôi chưa từng đến đó! Bây giờ tôi phải qua đó ngay xem thử thế nào!”
Lăng Vi vội vàng nói địa chỉ cho anh ta.
Lâm Nhất Kiệt đột nhiên đứng lên, cúi gập người thật sâu cảm ơn cô, sau đó nhanh chân chạy đi.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có khi cũng chưa chắc…
Thế nhưng, cũng không biết tại sao, giác quan thứ sáu của cô cảm thấy chính là vậy…
Cô cũng hi vọng sẽ như thế. Bởi vì cô đã sống ngay người ở cô nhi viện này mấy năm, trước giờ chưa từng thấy lão ăn mày này ở gần đó… mặc dù quần áo của ông ấy có hơi nhăn nhíu bẩn thỉu, nhưng về cơ bản thì vẫn còn rất mới. Cô vừa mới nghĩ đến đó, liền cảm thấy rất giống…
Hơn năm giờ chiều, Lâm Nhất Kiệt vẫn chưa quay trở lại.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có khi lại không phải rồi.
Luyện thêm hai ngày nữa, Lăng Vi đã tập thành thạo mấy động tác như ‘Quay xe’, ‘Xà hình’, ‘trắc phương vị’.
Một ngày, đột nhiên Diệp Đình kéo tay cô, nói: “Hôm nay trường đua xe có thi đấu, đi không em?”
Thi đấu ——
“Đi chứ! Anh cũng tham gia à?” Ánh mắt Lăng Vi đầy hưng phấn như phát sáng.
Diệp Đình cong môi, cười nhạt, hỏi ngược lại cô: “Em muốn đi không?”
“Phải đi chứ! Thật muốn thử xem bầu không khí đua xe sẽ thế nào!”
Diệp Đình dẫn cô đi đổi bộ đồ đua.
Vào đến trường đua, bầu không khí cũng thay đổi khác hẳn!
Quanh tai đều là âm thanh ‘ùng ùng’ của động cơ điện.
Lăng Vi ngồi lên xe đua, cô ngồi tại vì trí bên phải, cảm thấy khẩn trương muốn chết! Cô thắt chặt dây an toàn, hai tay nắm vào tay vịn hai bên. Loại xe đua kiểu này có thể giữ chặt được người, không khiến người ngồi trên đó bị quăng hết bên này quật đến bên kia, Lăng Vi cũng có chút yên tâm.
Diệp Đình lái chiếc xe đến vạch xuất phát của đường đua.
“Ùng ——”
Bên cạnh còn có ba chiếc xe khác nữa.
Một huấn luyện viên cầm trong tay một lá cờ nhỏ, tay đang giơ cao.
Diệp Đình nhìn cô một cái, cười nói: “Gặp người quen rồi.” Cằm anh hơi hất ra phía ngoài cửa.
“Ai vậy?” Lăng Vi nhin ra ngoài, không phát hiện ra người nào đặc biệt.
Diệp Đình chỉ vào một chiếc xe đang dừng gần đó, nói: “Thấy chiếc số 1 kia không, chính là chiếc màu đỏ ấy?”
Theo ngón tay anh chỉ, Lăng Vi lại nhìn ra ngoài, thấy cách bọn họ không xa là một chiếc xe màu đỏ.
Cô gật đầu một cái: “Thấy, đó là xe của ai vậy anh?” Khoảng cách cũng hơi xa, không nhìn rõ được người bên trong.
Diệp Đình chỉ cười một chút, không nói gì.
“Trong chiếc xe đó là ai vậy? Anh nhìn anh kìa, sao nói được một nửa liền dừng…”
Diệp Đình nhìn sang chỗ chiếc xe đỏ, hạ thấp giọng nói: “Chiếc xe đó là của Hứa Tử Huân.”
“Ai cơ?” Đôi mắt Lăng Vi mở to!
“Hứa Tử Huân, nhanh vậy mà em đã quên anh ta rồi? Ừm… Anh rất vui.”
Lăng Vi giơ tay lên huých anh một cái, lại quay đầu nhìn ra ngoài: “Sao anh ta lại đến đua xe? Em và anh ta biết nhau ba năm, cũng chưa từng nghe nói anh ta biết đua xe.”
“Thật sao? Đó là do em không quá hiểu cậu ta, trong bảng xếp hạng, cậu ta đứng thứ ba đấy.”
“Lợi hại vậy sao?” Lăng Vi mở to hai mắt đầy vẻ khó tin: “Vậy đối với anh ta, quả thật… em vẫn chưa hề hiểu hết.”