Căn bản là Lăng Vi không thể nhìn rõ được cảnh vật trước mắt!
Chỉ thấy, chiếc xe màu đỏ của Hứa Tử Huân… trái trái phải phải, không ngừng lao đi.
Mặc dù chiếc xe của họ vẫn theo sát ngay phía sau xe anh ta, nhưng tốc độ cũng vô cùng vô cùng nhanh!
Cái gì Lăng Vi cũng đều không thấy rõ, chỉ thấy con người ngoằn ngoèo này nối tiếp con đường kia!
Cô chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách của mình, lúc nghiêng sang trái, lúc lại ngả sang phải, một lát sau lại đổ ập về trước, rồi thì lại ngả ra sau, nâng lên đập xuống, mấy hồn mấy phách cũng không biết chạy hết đi đằng nào luôn rồi. Thật sự cô cảm thấy rất nôn nao…
Thật sự là quá khó chịu!
Đôi môi cô run run, chỉ cảm thấy máu lên não cũng không đủ nữa, nếu như trước mặt có một chiếc gương, vậy thì trăm phần trăm sắc mặt cô lúc này sẽ là trắng bệnh không chút huyết sắc.
“Tỉnh táo một chút nào!” Lăng Vi không ngừng cổ động chính mình.
Thế nhưng, cô cản bản không thể tỉnh táo nổi!
***
Bên ngoài, Lôi Tuấn đang xem trận đua xe bỗng cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay Đình ca lại chậm như vậy nhỉ? Đây là đang cố ý muốn nhường sao?”
“Chậm?” Hạ Tiểu Hi ôm túi bỏng ngô, kinh ngạc đến mức ằm cũng suýt rơi xuống đất.
Cô cảm thấy những chiếc xe kia hệt như đang bay vậy, sao cô không nhìn ra được chỗ nào ‘chậm’ vậy trời?
Lôi Tuấn nói: “Cô không hiểu đâu, tốc đô bình thường của Đình ca rất nhanh, so với những người tranh giải này, cũng chỉ như dạo chơi vậy đó. Hôm nay tôi để ý thấy anh ấy cố ý cho chiếc xe đỏ kia dẫn đầu, không biết là tại sao…”
Hạ Tiểu Hi ném bỏng ngô vào trong miệng, ánh mắt đột nhiên hơi chuyển, nói: “Có thể là... Bởi vì... Tiểu Vi ở trên xe? Sợ cậu ấy không chịu nổi, cho nên cố ý thả chậm tốc độ?
“Hừm.. cũng có thể lắm!”
Lôi Tuấn hít một hơi, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.
“Có lẽ không phải vậy, anh ấy muốn thả chậm tốc độ thì đáng nhẽ nên chạy cuối cùng, cần gì phải để chiếc xe đỏ dẫn đầu? Cô thử nhìn xem chiếc xe đỏ và chiếc xe đen kia cách những chiếc phía sau bao xa thì biết.”
Hạ Tiểu Hi phồng má, khuôn mặt đầy vẻ mơ màng, nói: “Ai mà biết được… loại chuyện thế này chúng ta có nghĩ nát óc cũng không ra đâu. Đợi lát nữa anh hỏi một chút không phải là sẽ biết sao.”
Vinh Phỉ chuyển chủ đề: “Xem đi! Đừng có nói nhiều như vậy!”
Lôi Tuấn không nói thêm gì nữa, nghiêm túc xem cuộc đấu.
“Á! Nguy hiểm ——” Hạ Tiểu Hi kinh hoàng hô to: “Chiếc kia xe đỏ kia tại sao lại đâm vào xe của Diệp Đình?”
Hạ Tiểu Hi giật mình nhảy bật lên! Hộp bỏng ngô rơi tán loạn trên mặt đất!
Hồn vía của cô cũng bị sợ đến mức bay mất!
Lăng Vi đang ở trên chiếc xe đen đó! Chiếc xe đỏ kia đã đâm chiếc xe đen đập vào hàng rào!
“Tiểu Vi và Diệp Đình sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?” Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Tiểu Hi cũng bắt đầu đỏ lên.
Lôi Tuấn cũng nhảy bật dậy, thấy Hạ Tiểu Hi không ngừng run rẩy, liền vội vàng kéo tay cô.
Vinh Phỉ cũng đứng lên. Tất cả người xem cũng đều bạo phát! “Chiếc xe đỏ số 1 kia muốn làm gì thế?”
Trong chiếc xe đen, Lăng Vi không nhịn được muốn nôn, đột nhiên ——
Chiếc xe màu đỏ phía trước chợt đánh tay lái sang bên phải, muốn đâm vào xe họ!
“Á —— ” Lăng Vi che miệng, kinh hô thành tiếng.
Keng, hai chiếc xe đụng vào nhau.
“Ùng Ùng ——m”
Chiếc xe đỏ dùng hết sức lực, muốn ép chiếc xe đen vào sát bên phải!
“Xẹt xẹt rè…..” Chiếc xe đen đã chạm sát vào hàng rào bên phải, dường như Lăng Vi còn ngửi thấy cả mùi khét.
“Ầm… rè…” Một loại những tiếng va chạm mạnh!
Hai chiếc xe khác nhân cơ hội vượt lên trên bọn họ.