Diệp Đình uống rượu xong liền nói: “Hai ngày nữa cậu xem ai hứng thú nhất thì người đó làm.”
Trở lại biệt thự, Lăng Vi cùng anh đi dạo bộ, đi qua một cây cầu nhỏ, đến vườn hoa yên tĩnh gần đó, cô lập tức bổ nhào vào lòng anh: “Ông xã à.” Cô ôm cổ anh: “Anh còn giận à?”
Cô nghiêng đầu cười với anh, hiển nhiên là đang lấy lòng.
Diệp Đình dùng sức xoa tóc cô, vừa muốn nói, không giận, em đã làm tốt lắm rồi nhưng nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, đột nhiên anh thay đổi chủ ý: “Trong lòng còn hơi buồn.”
Lăng Vi khẩn trương đưa tay đặt lên ngực anh: “Không giận, không giận nữa, em xoa xoa ngực cho anh…”
Diệp Đình: “…” bị cô đùa giỡn: “Xoa ngực cũng vô dụng, xoa cả người thì không khác lắm.”
Hừ mũi, trong lòng Lăng Vi không ngừng khinh bỉ anh nhưng gương mặt cười sáng lạn: “Không thành vấn đề, anh nằm xuống đi.”
Diệp Đình ngồi trên ghế đầu, bàn tay cô tiến vào áo khoác của anh: “Hoàng thượng cả ngày kiếm ra bạc tỷ, vất vả quá rồi.”
Diệp Đình ừ một tiếng: “Ái phi cũng vất vả rồi.”
Lăng Vi nhịn cười đấm bóp cho anh.
Đè tay cô lại, anh bất mãn nói: “Không có cơm sao? Chút sức nhỏ như vậy, vả miệng.”
“Phụt…” Lăng Vi dùng sức kêu: “Hoàng thượng tha mạng.”
Bàn tay của cô như mang theo dòng điện, còn cả hơi nóng.
Chỉ một lúc cả người Diệp Đình nóng lên.
Lăng Vi mỏi cả tay, đột nhiên bị anh áp đảo: “Ái phi vất vả rồi, trẫm xoa bóp cho nàng.”
Anh tự thể nghiệm xoa bóp cho cô.
Lăng Vi cho rằng anh lăn qua lăn lại một hồi không nghĩ tới lại đè lên người cô nói: “Cầm đi săn.”
Mệt mỏi nửa giờ lại luyện nửa giờ nữa mới được anh bế về phòng.
Vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp ngủ thì…
Tiếng cảnh báo chói tai như thanh kiếm sắc bén đâm vỡ màn đêm yên tĩnh.
“Tiên sinh, có người xâm nhập các đây 200m.”
“Bắt lại.”
Nháy mắt cả biệt thự sáng trưng, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.
Diệp Đình mặc áo khoác ra ngoài, có thể xông vào cách biệt thự gần 200m nhất định không phải người dễ chọc: “Bà xã, chờ anh một lúc, lát nữa ông xã trở về thương em.”
Lăng Vi nhanh chóng mặc áo khoác ra ban công, nhìn thấy anh nhanh chóng đi về tòa nhà đằng trước.
Chỉ một lúc sau Lôi Đình đến gõ cửa, vui vẻ nói: “Chị dâu đừng sợ, là con chó xông vào.”
Lăng Vi thầm nghĩ cô cho tôi là tên ngốc sao, trình độ nói dối đó… tệ như thế.
Nhưng nhìn vẻ mặt Lôi Đình thoải mái, có lẽ Diệp Đình dễ dàng tóm được người kia nên chắc không có gì phiền toái đâu.
Cô gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, Lôi Đình vẫy tay với cô: “Chị dâu nghỉ ngơi sớm đi, em còn phải đi thẩm vấn… à… em sợ con chó kia chạy loạn nên phải đi nhìn nó.”
Lăng Vi mỉm cười: “Cô cẩn thận một chút, đừng để chó cắn cô.”
Lôi Đình haha cười lớn sau đó đóng cửa rời đi.
Lăng Vi không ngủ được liền xem tin tức, cô có hơi lo lắng… có phải gần đây Ecourt lại có động tĩnh gì không.
Ecourt: (tiếng Pháp: Hécourt) là một thị trấn thuộc tỉnh Oise của Pháp và thuộc huyện Songrong (Beauvais)
Hay à Hoắc Ân, Louis có hành động gì.
Cô rất lo lắng Diệp Đình gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Kết quả Ecourt vẫn vậy, chiến loạn không ngừng, Hoắc Ân và Louis hình như không có hành động gì.