Bạch Lộ lặng lẽ đi theo ra ngoài, Diệp Đình quay đầu lại hỏi cô ta: “Bây giờ Ngũ ca đang ở đâu?”
Bạch Lộ nói: “Anh ta có thể bảo tôi trở lại, chắc chắn đã chuẩn bị xong tinh thần tôi phản bội anh ta rồi... vì vậy, cho dù tôi có mang theo đội đặc chiến quốc tế bao vây chỗ đó, thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Thuận tiện, anh ta còn có thể kiểm tra mức độ trung thành của tôi với anh ta.”
Cô ta nói xong, Lăng Vi và Diệp Đình đều không hỏi gì nữa...
Đầu óc của Lăng Vi rất loạn, nhưng Diệp Đình cảm thấy không cần thiết hỏi. Người nọ là Ngũ ca của anh, chính là Ngũ ca của anh, tuyệt đối sẽ không thay đổi vì bất cứ lý do gì!
Nếu tiểu Ngũ là người xấu, vậy đã đến lượt Diệp Đình anh xuống địa ngục rồi——
Diệp Đình nhức đầu, mặc dù không tin, nhưng anh không thể nào làm như không biết... tin tức này.
Anh muốn tra rõ chân tướng sự thật!
Đêm nay, Diệp Đình ngủ không ngon giấc, anh không ngừng gặp ác mộng.
Bởi vì, nhân phẩm của Bạch Lộ chính là uy tín bảo đảm... Độ đáng tin cậy trong lời nói của cô ta rất cao. Diệp Đình gần như rơi vào bóng tối, cảm giác đó rấ đau khổ, rất thống khổ!
Lăng Vi thật sự đau lòng cho anh.
Cô ôm anh, hôn anh, hy vọng cô bầu bạn ở bên cạnh có thể xua tan bóng tối trong anh.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của tháng 12. Ngày mai là năm mới, cuộc họp thường niên của Đỉnh Phong được tổ chức trong ngày hôm nay.
Bình thường cuộc họp thường niên không tổ chức muộn như vậy, năm nay đều vì chuyện bắt Sa Khôn.
Ngày 31 này, Lăng Vi mong đợi Lôi Đình trở lại.
Sáng sớm, Hạ Tiểu Hi đột nhiên gọi điện thoại tới: “Tiểu Vi, tiểu Vi! Có tin tức lớn nè!”
“Tin tức gì có thể làm cho cậu kích động thế này?”
Hạ Tiểu Hi lén lén lút lút nói: “Tối hôm qua mình tới biên giới thăm Lôi Đình, cậu đoán xem ai đi cùng với mình?”
“Thiên Ma cũng đi?”
“Không phải! Mình cho cậu xem đoạn video này, chắc chắn nó sẽ làm cậu sợ hãi!” Hạ Tiểu Hi mở video lên, Lăng Vi nhìn thấy cô ấy đi vào phòng bệnh...
Kết quả...
Cô nhìn thấy Hoa Thiểu Kiền... ở trong ống kính camera của Hạ Tiểu Hi!
Điều đáng ngạc nhiên là, Hoa Thiểu Kiền xin nghỉ phép đến biên giới...
Ha ha ha!
Hey, có có gian tình à?
Hoa Thiểu Kiền đã bị tình cảm của Lôi Đình cảm động?
Đúng là thú vị, đúng là thú vị.
Cô nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hoa Thiểu Kiền trong ống kính camera, Lăng Vi chợt cảm thấy... mùa xuân của tiểu Đình sắp đến rồi.
Ha ha ha.
Lăng Vi yên tâm cùng Diệp Đình đến công ty, giúp anh trong cuộc họp thường niên. Diệp Đình không muốn để cô chịu mệt, nhưng Lăng Vi hơi lo lắng cho anh, sợ chuyện của tiểu Ngũ, sẽ ảnh hưởng lớn đến anh.
Lúc con người yếu đuối nhất, là lúc họ cần bầu bạn nhất.
Vì vậy, cô muốn ở bên cạnh anh, dịu dàng an ủi tâm hồn anh.
Mặc dù Hoa Thiểu Kiền cố tình chạy mấy nghìn cây số đến thăm Lôi Đình, nhưng với tính cách kia của anh ta, chắc anh ta sẽ không biểu lộ cái gì.
Lôi Tuấn trêu ghẹo anh ta: “Ai nha, con người của công việc, anh nghỉ một ngày thế này, Lan Mị sẽ phải tổn thất bao nhiêu tiền dây?”
Hoa Thiểu Kiền không để ý tới lời trêu ghẹo của anh ta, cứ ngồi ở bên cạnh Lôi Đình, lặng im không nói gì.
Hạ Tiểu Hi kéo Lôi Tuấn ra ngoài. Lôi Tuấn chỉ mong ăn cô ấy, lập tức tìm chỗ gặm cô ấy.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền. Lôi Đình nằm một lát, rên hừ hừ: “Anh có biết cứ nằm riết thế này, sẽ mệt như thế nào không?”
Hoa Thiểu Kiền ngồi ở đó, nắm chặt quả đấm hỏi cô ấy: “Cô muốn ngồi dậy hả?”
Giọng nói lạnh lùng cứng ngắt, giống như đi bộ đụng phải miếng sắt.
Lôi Đình rên hừ hừ, chơi xấu nói: “Không có ông chồng quốc dân đỡ tôi, tôi không lên nổi...”
Hoa Thiểu Kiền như muốn cười, nhưng nhịn được, đứng lên, đi tới bên cạnh cô ta, đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô ta.
Lôi Đình “Gào khóc” lớn tiếng kêu: “Không được, anh đùng kéo tôi thế này, anh đang làm tôi đau đấy—— “
Hoa Thiểu Kiền trở nên căng thẳng...
Lôi Đình mất hứng, nhíu mày nói: “Anh vẫn nên gọi y tá đến đi, cô ấy luôn ôm tôi, mới có thể đỡ tôi dậy.”