Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 845: Anh đều nghe hết… (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Aiya! Lưu manh ——” Lôi Đình che mặt, nhìn anh qua kẽ tay.

Mắt hí vừa mong đợi vừa xấu hổ.

Cô cắn môi hỏi: “Ngày mai Đỉnh Phong họp thường niên, anh phải đi về sao?” Anh là quản lý cấp cao của Laroe, lần họp thường niên này, phàm là quản lý cấp cao thuộc Tập đoàn Đỉnh Phong đều được mời, năm nay sẽ cực kỳ long trọng.

Dưới ánh nhìn sáng rực soi mói của cô, Hoa Thiếu Kiền bình tĩnh đi tới cô: “Anh không về, ở cùng em.”

Trong lòng Lôi Đình ngọt ngào, cười rực rỡ: “Em có thể về cùng anh. Anh đi họp thường niên có thể phát triển mạng lưới giao thiệp của anh, có chỗ tốt.”

Anh đưa tay xoa tóc cô: “Có em là đủ rồi, anh không cần nhiều người chú ý anh.”

Anh ngồi xuống cạnh cô, hơi thở đàn ông làm say lòng người. Toàn thân Lôi Đình nổi lên lửa nóng! Anh đang nói gì? Có cô là đủ rồi, thật buồn nôn nha… Nhưng mà, thích quá, quả nhiên bị cô nhìn thấu! Tên im lìm này, gì mà cao ngạo lạnh lùng chứ? Gì mà không gần người khác chứ? Nhìn cô gợi tình như vậy, người ta xấu hổ đó…

Lôi Đình vểnh môi cười, trong lòng ngọt ngào, ngọt đến nổi bọt…

“Nghĩ gì vậy? Cười đẹp như thế?” Hoa Thiếu Kiền ôm cô, anh có thể cảm nhận được tim người phụ nữ trong ngực tăng tốc.

Cô nhìn anh chằm chằm, hô hấp nóng bỏng.

Cô cắn môi, lầm bầm: “Em đang nghĩ sao anh có thể nói ra những lời này?”

Anh hắng giọng, loại bỏ quẫn bách, giọng dễ nghe: “Đến lúc bôi thuốc cho em rồi.”

“À…” Lôi Đình xoay qua chỗ khác, cởi áo sơ mi, lộ lưng ra. Anh nói: “Thuốc của Quân Dương thật lợi hại, tất cả vết thương đều kín miệng. Những vết thương này của em, hai ba ngày là có thể lành.”

Lôi Đình quay đầu cười với anh.

Cười có thâm ý khác… Giống như nói cho anh, hai ba ngày sau, có lẽ anh phải tiếp chiêu nha…

Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt bị cô làm chấn động, ngón tay anh run run, anh là đàn ông! Ánh mắt này, anh sẽ không chịu nổi….

Ngón tay Hoa Thiếu Kiền vuốt ve lưng cô, trong lòng vạn lần không hiểu, tại sao lại bị tiểu yêu tinh này hàng phục rồi chứ?



Tết nguyên đán, Đỉnh Phong Quốc Tế họp thường niên.

Trên quảng trường nổi danh nhất thế kỷ, đèn như ban ngày. Phòng khách trong khách sạn Đế Hào xa hoa bậc nhất, tân khách tụ tập. Các quản lý cấp cao của chi nhánh công ty Đỉnh Phong Quốc Tế mặc trang phục hoa lệ, cười nói chúc mừng năm mới.

Hôm nay, truyền thông được mời đều là anh cả trong giới giải trí.

Máy quay phim, máy chụp hình liên tục lóe lên, hoa mắt người khác.

Lôi Tuấn bưng một dĩa trái cây cho Hạ Tiểu Hi, mặt nha đầu đầy u oán trợn mắt nhìn anh, lúc nhận lấy dĩa trái cây, mới thoáng trấn an tiểu tâm linh bị tổn thương của cô.

Lăng Vi hỏi cô: “Sao thế? Tại sao không vui?”

Hạ Tiểu Hi chu miệng, nhỏ giọng lầm bầm: “Đều tại Lôi Tuấn… Mình rốt cuộc hiểu rõ lời cậu nói trước đó rồi, mấy bộ phim kia đều gạt người! Cái gì dùng sức, nhanh lên, thật ép người! Anh em muốn đánh bay bà, còn phải dùng sức? Vậy không phải mình lên trời luôn sao? Còn có gì mà nhanh lên, trời ạ…. Mình không kêu được, Lôi Tuấn là động cơ lâu dài, tần số vượt bậc, nhanh hơn nữa là bà cũng có thể va chạm sinh nhiệt, đánh lửa rồi!”

“Phốc ——” Lăng Vi nhướng mày nhìn cô, chớp chớp mắt: “Cậu và Lôi Tuấn? Hai người…”

“A!” Hạ Tiểu Hi che mặt, hình như… không cẩn thận tiết lộ bí mật quan trọng rồi…

Mặt Lăng Vi đầy biểu tình “Mình cũng biết là vậy”, vô cùng đồng tình nhìn cô: “Đàn ông không thể tùy tiện khai trai, không phải mình đã nói với cậu sao? Haiz ——” Cô lắc đầu than thở: “Không nghe người già nói, thua thiệt ở trước mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.