Bầu trời bên ngoài đã tối đen, nhiệt độ trong xe vẫn là nhiệt độ vừa khô vừa lạnh của phương bắc, vì vậy mặc dù chiếc xe đã ra khỏi Giang thành, nhưng chắc vẫn còn ở vùng ngoại ô Giang thành...
Đó là Cẩm thành?
Lý Thiên Mặc gần như đã đoán ra được vị trí nơi này, dựa vào đo lường thời gian và khoảng cách, chỉ có Cẩm thành có bến tàu!
“Đến rồi, mang anh ta xuống, tôi đi tìm đồ ăn.”
Lý Thiên Mặc bị che mắt lại, bị người ta vác xuống xe, trước mắt anh ta đen như mực, nhưng không gian xung quanh khá trống trải, không khí rất trong lành, không có mùi xăng trong không khí, có mùi nhựa thông nhàn nhạt. Chắc chắn gần đây có một rừng thông!
Hơn nữa, nơi đây hẳn là cái trấn nhỏ gần trong rừng.
Từ chỗ này vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng còi tàu, nói rõ ngọn núi này cách bến tàu không xa lắm.
Lý Thiên Mặc lặng lẽ ghi nhớ, tiếng còi tàu truyền tới từ phía bên tay trái anh ta.
Bằng cách này, lúc anh ta nhìn thấy hướng mặt trời mọc, anh ta có thể xác định được phương hướng của bến tàu.
Lúc người nọ vác anh ta đi, anh ta cố ý đưa dài chân ra: “Cốc —— “
Chân của anh ta đụng phải cửa gỗ!
Đây là một căn nhà gỗ nhỏ —— căn nhà gỗ tồi tàn, thoáng mát!
Bởi vì bên tai truyền tới tiếng tấm ván kêu “Kẽo kẹt “, còn có tiếng gió lạnh “Rào rào” thổi vào.
Lý Thiên Mặc hơi buồn rầu, thời tiết lạnh thế này... Đối phương lại trực tiếp ném anh ta ở cái nơi rách nát thế này, anh ta không bị đói bụng chết, thì cũng chết rét trước rồi!
Cũng may là sau khi anh ta bị ném lên một cái phản cứng, đã có người tới đốt lò lửa.
Nhìn có vẻ như đối phương còn chưa có ý định nhanh chóng giết chết con tin.
Anh ta còn có cơ hội được cứu!
Cuối cùng Lý Thiên Mặc cũng có cái để an ủi mình. Mặc dù anh ta đang hoảng sợ tột độ, nhưng vẫn coi như là bình tĩnh. Ngày ba mươi tết, không giống với những dịp khác, đã trễ thế này rồi mà anh ta còn chưa về nhà, người nhà nhất định sẽ đi tìm anh ta.
Không tìm được anh ta, người nhà chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Cảnh sát thường lập án sau 48 giờ mất tích, nhưng cha mẹ anh ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho tiểu Vi.
Tiểu Vi là người hiểu rõ anh ta nhất, ba mươi tết anh ta chắc chắn chắc chắn sẽ ăn tết ở nhà.
Anh ta không ở nhà, có nghĩa là... anh ta nhất định đã xảy ra chuyện! Hy vọng tiểu Vi đã hiểu đủ về anh ta.
Lý Thiên Mặc cố gắng nằm ngang, tiết kiệm thể lực.
Lăng Vi đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, mẹ của Thiên Ma đột nhiên gọi điện thoại tới: “Vi Vi——đã trễ thế này rồi mà Thiên Mặc nàh dì còn chưa về nhà, không biết có chuyện gì nữa? Dì gọi điện thoại cho nó mà gọi mãi không được.” Mẹ của Thiên Ma nói rất nhanh, rõ ràng là đang đặc biệt nóng vội: “Buổi chiều thằng nhóc này nói là muốn đi ra ngoài tản bộ, kết quả... Đã trễ thế này rồi còn chưa trở lại. Dì đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nó đều không nhận. Có phải nó đến chỗ cháu chơi hay không?”
Trái tim của Lăng Vi nhảy “Lộp bộp”, cô giật mình!
“Đến bây giờ Thiên Mặc còn chưa về nhà?” Đây tuyệt đối không phải là tác phong của Thiên Ma? Năm nào cũng vậy, mỗi dịp năm mới, anh ta chắc chắn sẽ đón tết ở nhà, không có ngoại lệ nào cả!
Lăng Vi chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô vội vàng nói: “Trước tiên dì đừng quá lo lắng, để cháu gọi điện thoại cho cậu ấy. Lát nữa, cháu sẽ liên lạc lại với dì!”
Lăng Vi vừa gọi điện thoại, vừa chạy vào thư phòng của Diệp Đình. Cô cúp điện thoại, lập tức bấm số điện thoại di động của Thiên Ma: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
“Chồng —— Thiên Ma xảy ra chuyện rồi!” Lăng Vi đẩy cửa thư phòng của Diệp Đình ra, gấp gáp vọt vào.