Tiểu Bạch lập tức lại nổ máy xe, “ong” xe lại lao ra ngoài.
Tiểu Bạch tức giận, quan sát mình từ trên xuống dưới: “Thiết bị theo dõi ở đâu vậy?”
Angel nói: “Loại người như Diệp Đình vậy có thể gắn thiết bị theo dõi ở bất cứ nơi nào trên người của người khác, nếu như em bị nằm trong danh sách của anh ấy, theo như phỏng đoán của chị ngay cả răng của em cũng có thể bị anh ấy gắn thiết bị theo dõi luôn.”
Da đầu Tiểu Bạch tê dại từng đợt: “Chị thiên sứ... Chị đây là muốn em phải nhổ sạch cả hàm răng sao??”
Hảo hán tha mạng.....
Tiểu gia... tôi.... không làm được!
Tiểu Bạch thật muốn khóc lớn một trận! Nhổ sạch răng thật sự tốt sao? Nếu là Diệp Đình gắn thiết bị theo dõi vào tóc, chẳng lẽ.... còn phải nhổ sạch hết sao?
Mấy trăm triệu cọng nha.... chỉ suy nghĩ thôi đã đau muốn chết rồi....
Tiểu Bạch sắp bị tức chết! Diệp Đình đây là muốn làm gì? Tại sao phải gắn thiết bị theo dõi trên người anh?
Chẳng lẽ Diệp Đình đã biết số mạng của anh sẽ gặp phải kiếp nạn này từ sớm sao? Anh chính là anh em tốt của Diệp Đình, anh em tốt! Lần trước Lăng Vi bị rose, thù địch vây đánh ở chỗ Lan Mị, anh còn chủ động yêu cầu đi cổ động, bỏ phiếu cho Lăng Vi đâu!
Tiểu Bạch đang “gào khóc” trong lòng, đột nhiên Angel nói: “Điệp Đình dối với em.... Đúng là thật thích.”
Tiểu Bạch sững sốt một hồi, liếc cô. Angel hừ lạnh nói: “Diệp Đình xem em là bạn, mới gắn thiết bị theo dõi trên người em. Để đến lúc em bị kẻ xấu uy hiếp, anh mới có thể dễ cứu em. Con người của Diệp Đình, tâm tư kín đáo, phòng bị toàn diện. Cha ruột của em cũng chưa chắc đã suy nghĩ chu đáo như anh ấy.”
“Két----Két----!” Một đoàn xe thương vụ màu đen sau lưng anh nhanh chóng thắng xe gấp trong nháy mắt, bao vây xe anh lại.
Angle cũng không trách anh, không biết trên người anh đã bị Diệp Đình gắn thiết bị theo dõi chỗ nào, cho dù bọn họ có chạy đến chân trời góc biển, cũng không cách nào chạy ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Hơn nữa, bây giờ quả thật cô phải xử lý vết thương của mình... Vết thương đang nhiễm trùng, cô đã bị sốt liên tục hai ngày. Bây giờ, trên dưới cả người.... chỗ nào cũng đau nhức vô cùng.
Giống như bị kim đâm vậy.
Tiểu Bạch xuống xe, đỡ Angle xuống, nhìn về phía tiểu tổ số ba ngoắc ngón tay: “Cậu lại đây! Đưa điện thoại di động cho tôi!”
Số ba “Quý Túc” gật đầu, tiểu tổ tinh anh trong bóng tối lập tức bắt Tiểu Bạch cùng Angle lại!
Quý Túc lấy điện thoại ra gọi: “Anh Đình, Bạch tiên sinh đã buông tay chịu trói, bây giờ anh và Angel đều ở trên tay của chúng em.”
Diệp Đình “ừ”, cũng không kinh ngạc gì nhiều, dường như tất cả những chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Anh lạnh giọng nói: “Đừng để cho người phụ nữ kia chết, nhưng cũng không được để cho cô ta quá thoải mái!”
“Dạ!” Số ba Quý Túc cúp điện thoại, ngoắc tay: “Mang đi---”
Bọn họ mang theo Angle lên một chiếc xe, trong xe có phương tiện chữa bệnh. Xe này chính là đặc biệt chuẩn bị cho những thành viên của tiểu tổ phòng khi bị thương trong lúc hành động, trên xe còn có một bác sĩ.
Bác sĩ khử độc cho vết thương của Angle, may mắn đạn xuyên qua cánh tay, cho nên không cần gỡ viên đạn ra.
Nước khử trùng dính vào vết thương của cô, Angle đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.