Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 971: Lý đại năng kinh khủng (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh giật mình nhất, bọn họ quan sát người trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, bất quá mới hai hai, hai ba tuổi.... Không phải là anh đang nói xạo đấy chứ.

Sự biến hóa của các tế bào ác đó, bọn họ đã quan sát quá trình biến dị cùng với Quân Dương cả ngày, căn bản là không tìm ra bất cứ manh mối nào.

Thằng nhóc này lại nói đã tìm ra quy luật? Đây không phải là trêu chọc bọn họ sao?

Chính Hiền vỗ tay, kinh ngạc nhìn Lý Thiên Mặc: “Oa! Anh Thiên Mặc, anh thật là quá tuyệt!”

Đột nhiên cảm thấy người này thật là lợi hại! Giống như bất cứ chuyện gì cũng hiểu, bất cứ chuyện gì cũng không làm khó anh được vậy.

Chính Hiền nhìn Lý Thiên Mặc, đây quả thật là..... đôi mắt tràn đầy ánh sao, cả người tràn đầy bong bóng trái tim màu hồng. Cô không có chút hoài nghi nào với Lý Thiên Mặc, trong mắt tràn đầy.... sùng bái....

Đột nhiên Lý Thiên Mặc hơi ngượng ngùng.

Anh đỏ mặt lên, vểnh môi, cười với Chính Hiền, sau khi Chính Hiền tháo mắt kính đen cùng với khẩu trang kia ra quả thật là.... vô cùng đẹp mắt....

Bộ dạng của “anh” quả thật là rất đẹp, mặc dù là mắt một mí, nhưng lại thể hiện được trình độ cao nhất của vẻ đẹp mắt một mí.

Còn có sống mũi xinh xinh, miệng hồng nhỏ nanh, dù sao.... cũng chính là cho dù nhìn thế nào cũng không dời mắt được. Lý Thiên Mặc phiền muộn ngày ngày, rốt cuộc là tại vì sao?

Tại sao anh lại nhìn một người đàn ông mê mẩn như vậy? Ô ô ô....

Trừ ba mẹ ra, Chình Hiền là người duy nhất để cho Lý Thiên Mặc không nghĩ ra mật mã được. Nhưng mà, Chính Hiền là một người đàn ông... Ô ô ô....

Mặc dù anh vẫn luôn không có nghĩ tới mình sẽ yêu một người đàn ông, nhưng mà... Ô ô ô....

Thôi, nam thì nam đi, thật rất khó gặp được một người “vô mật mã”, làm sao thì cũng phải thử một chút, tranh thủ bẻ cong Chính Hiền rồi nói sau.

“Khụ khụ --” Quân Dương nhìn Chính Hiền, lại nhìn Lý Thiên Mặc... Quân Dương nhíu chặt mày lại, tại sao hai người kia lại.... liếc mắt đưa tình, thẹn thùng thêm chút sợ hãi.... vậy chứ?

Trong lòng Quân Dương vô cùng không thoải mái.

Anh nhìn hai người, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Quân Dương mở miệng hỏi Chính Hiền: “Này? Anh nói, từ khi nào mà hai người thân thiết đến như vậy? Hai người mới quen nhau mấy ngày thôi mà?”

Chính Hiền cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.

Lý Thiên Mặc nói: “Lần trước từ sau khi thấy Chính Hiền ở nhà anh Sanh, tôi liền nhớ anh Chính Hiền mãi không quên. Tôi nghĩ, đây chính là duyên phận.”

“Phốc ---” Quân Dương muốn hộc máu: “Hai thằng đàn ông mà duyên phận cái gì! Tôi thấy vẫn là con ba ba đi ị --- là một viên phân mới đúng hơn!”

Đột nhiên Chính Hiền chu miệng, nhíu mày liếc Quân Dương.

Quân Dương la anh: “Làm gì? Cánh chim đầy đủ rồi? Còn dám liếc anh?”

Nói xong liền giơ tay đánh lên đầu của Chính Hiền.

Lý Thiên Mặc tức giận, vội vàng đỡ tay của Quân Dương: “Anh ấy đã là người lớn, anh còn đánh đầu anh ấy như vậy, anh ấy cũng không phải là đứa bé ba tuổi nữa! Người ta là có tự ái! Cho dù là anh em của anh, anh cũng không thể khi dễ anh ấy như vậy.”

Quân Dương cùng Chính Hiền đều sững sốt một chút, Chính Hiền đã bị Quân Dương khi dễ quen rồi.

Nhéo mặt, đánh đầu, nhéo lỗ tai... không phải là chuyện bình thường như cơm bữa sao?

Lý Thiên Mặc kéo Chính Hiền ra sau lưng mình, nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Sau này không được để cho anh ấy đánh đầu anh như vậy, anh ấy lại đánh nữa, thì anh phải phản kháng.”

Chính Hiền yếu ớt gật đầu, đã xấu hổ đến sắp không thở nổi.

Từ nhỏ cô đã bị các anh khi dễ quen rồi, căn bản là không dám phản kháng. Kết quả của phản kháng... chính là bị đánh càng thảm hại hơn. Bởi vì, bà nội của cô trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, khi cô còn bé, bà già kia còn dùng kim đâm cô... Cho nên, tạo thành lúc cô tiếp xúc với người khác là gan vộ cùng nhỏ, vô cùng dễ dàng sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.