Lúc Trương Diệc Đình quay đầu nhìn thấy Lăng Vi cũng là giật mình! Sao Lăng Vi lại đến cái nơi nghèo khó này chứ?
Khi Trương Diệc Đình nhìn thấy những món quà mà Lăng Vi xách theo liền lập tức bĩu môi cười một tiếng: “Ha... Sao Lăng đại nữ thân của chúng ta lại rãnh rỗi đến nhà Nhị gia của tôi vậy? Chẳng lẽ cô mắc phải bệnh gì không có thuốc chữa, muốn tìm Nhị gia tôi chữa bệnh sao? Ha ha...”
Ông nội của Trương Diệc Đình là Xích Cước thần y xếp hàng thứ bảy, là anh em với Nhị gia Trương Tiên Linh của cô, từ nhỏ Trương diệc Đình thường hay nhìn thấy bệnh nhân đến xin thuốc, thấy Lăng Vi đến tìm Nhị gia của cô chữa bệnh, trong lòng Trương Diệc Đình thật là vui đến muốn lật trời! Thật là... kẻ ác tự có ông trời trừng phạt! Lăng Vi mày cũng có ngày hôm nay? Con tiện nhân như mày vậy nên chết sớm một chút đi!
Tuổi tác của Nhị gia cô tương đối lớn, mặc dù đã hơn tám mươi, nhưng mà mỗi năm đều có người mộ danh mà đến. Bệnh mà Nhị gia cô có thể trị cũng phải là bệnh đặc biệt nghiêm trọng, dường như đều là quan hệ đến sống chết!
“Ha ha...” Trương Diệc Đình cười lạnh lùng, cô hận Lăng Vi đến ngứa răng! Nếu không phải tại Lăng Vi, cô đã sống thật tốt với Hứa Tử Huân! Nếu không phải Lăng Vi, những tấm hình, video bất nhã của cô sẽ không bị học sinh của toàn bộ Yến đại thấy!
Hừ.... thật là oan gia ngõ hẹp! Lăng Vi! Mày mà cũng có lúc có việc cầu xin tao sao?
Trương Diệc Đình kiêu ngạo liếc mắt nhìn Lăng Vi.
Khóe mội cô nhếch lên một tia cười nhạt: “Lăng Vi, Mày? Cũng muốn đi xin thuốc? Xin lỗi... Đến từ đâu, thì trở về nơi ấy đi!”
Lăng Vi liếc cô: “Cái nhà này, là cô làm chủ sao? Trương lão tiên sinh còn chưa mở miệng đuổi người, cô là cái thá gì chứ?”
Lăng Vi vung tay lên, Bạo Phong số một Chân Dũng sau lưng cô lập tức tiến lên đánh Trương Diệc Đình hôn mê...
“...” Lăng Vi nhìn Chân Dũng, vẻ mặt Chân Dũng lạnh lùng, không chút cảm giác.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, tôi chỉ là muốn hù dọa cô ta một chút... sao cậu lại trực tiếp đánh người ta ngất xỉu rồi... chúng ta là đi cầu người... không phải đến tìm rắc rối.
Bất quá, con tiện nhân như Trương Diệc Đình cho dù bị đánh cũng là đáng đời. Bình thường Chân Dũng rất chững chạc, hôm nay đột nhiên chủ động đi lên đánh người... Xem ra anh cũng là rất khó chịu Trương Diệc Đình này.
Trương Diệc Đình lắc lư té xuống đất: “Ai nha! Tiểu Đình! Các người muốn làm cái gì? Tiểu Đình sao rồi? Các người đã làm gì nó rồi?”
Gương mặt mẹ của Trương Diệc Đình trắng bệch, phấn bên trên chắc cũng dày cả tấc. Lăng Vi còn lo lắng bà ta vừa nói chuyện phấn trên mặt sẽ rơi xuống đất.
“Sao vậy? Đây là....”
Lúc này, ba của Trương Diệc Đình cũng từ trong một gian phòng bếp nhỏ đi ra, trên người anh còn choàng một cái tạp dề. Còn có Tam gia, chú, bác của Trương Diệc Đình cũng từ một gian phòng lớn đi ra, hôm nay là ngày tập họp của gia tộc bọn họ, cho nên phải ở chung một chỗ ăn cơm, xem cách ăn mặc của bọn họ cũng biết đều là nông dân địa phương thôi.
Lăng Vi nhanh chóng tiến lên: “Thật xin lỗi, là bạn tôi lỗ mãng...” Lăng Vi tự giới thiệu mình, cũng nói rõ ý đồ.
Lại nói hết chuyện va chạm giữa mình và Trương Diệc Đình trước kia lại một lần.
Trương Diệc Đình giả vờ là bạn tốt, bỏ thuốc cho bạn trai, cướp đi bạn trai, còn làm nhục cô trước mặt mọi người. Nững chuyện này.... mặc dù không có hãnh diện gì, nhưng mà Lăng Vi cô cũng không phải nằm bên vô lý kia.
Người của Trương gia lại tương đối thấu tình đạt lý.
Ba của Trương Diệc Đình cũng là một người biết điều lại phúc hậu, trên mặt tràn đầy xấu hổ, rõ ràng cho thấy đang xấu hổ vì con gái của mình.