Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 995: Bất ngờ không kịp đề phòng (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô hai của Trương Diệc Đình nói những lời này làm cho tất cả mọi người của Trương gia đều nhìn về phía Lăng Vi.

18 tuổi đã bắt đầu tài trợ cho những trường tiểu học khó khăn, quá giỏi.

Bao nhiêu đứa bé đã hai mươi mấy còn đưa tay xin tiền nhà đâu. Giống như Trương Diệc Đình vậy, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không đi tìm công việc, hoặc là chê công ty nhỏ, hoặc là chê chức vị thấp. Cô ta chọn chức vụ, chức vụ còn chọn cô ta đâu...

Đây chính là chênh lệch...

Trương Diệc Đình ngồi ở cách vách nghe được cảm giác như bị ai đó tát vào mặt mình “Ba ba” vậy ---

“Ba ---” Trương Diệc Đình quăng đũa: “Có gì đặc biệt đâu chứ, cũng chỉ là một con tiện nhân được đàn ông bao nuôi thôi!”

Lăng Vi ngước mặt, nhàn nhạt nhìn cô, trả lời thẳng: “Cô đang nói chính mình sao?”

Sau khi Trương Diệc Đình chia tay với Hứa Tử Huân liền tìm một ông già đã có gia đình, chuyện này đã ồn ào đến tất cả bạn bè trong lớp đều biết. Cô còn không biết xấu hổ nói người ta được bao nuôi?

Mặt, ở đâu mất rồi?

Sau khi Lăng Vi nói những lời này xong, tất cả mọi người đều nhìn sang Trương Diệc Đình, khó trách gần đây có nhiều vàng bạc đeo trên người như vậy...

Ánh mắt dò xét của mọi người làm Trương Diệc Đình tức đến muốn nổ tung: “Lăng Vi, mày nói bậy cái gì đó?”

Lăng Vi không chút nhượng bộ: “Cô nói cái gì thì tôi nói cái đó....” Hừ... Không muốn bị người khác nói, thì cũng đừng nói người khác. Cho tới bây giờ Lăng Vi cô đều không phải là loại người dễ khi dễ, Trương Diệc Đình cô cũng không phải là không biết!

Lăng Vi cũng là đồng tình với Trương Diệc Đình, thông minh bị thông minh hại. Bây giờ lại tự tìm phiền toái ngay trước mặt người nhà mình, trách được ai?

Trước kia, Lăng Vi nói Trương Diệc Đình cướp bạn trai mình còn gửi tin nanh để mình đi xem. Đã có không ít người của Trương gia nghe được, vào lúc này... lại nghe nói Trương Diệc Đình được người bao nuôi, Trương gia lập tức nổ tung, già trẻ lớn bé năm bàn lớn.... đều dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật để nhìn Trương Diệc Đình.

Người trong thôn bọn họ vô cùng chất phác, Trương gia lại đời đời hành nghề chữa bệnh, ai cũng biết điều giữ mình.

Mấy đời, liền chỉ có một con cháu hư hỏng là Trương Diệc Đình, hoàn toàn là vì cha mẹ cô “dạy dỗ tốt“...

Mẹ của Trương Diệc Đình hấp tấp nói: “Ba, ba đừng nghe con tiện nhân kia nói bậy, đây không phải là sự thật! Miệng của con nhỏ kia quả thật là quá ác độc, đến nhà chúng ta làm khách còn không quản lý miệng mình được, nói này nói nọ với chủ nhà! Thật là không có lễ phép, không có giáo dục!”

Vừa nói vừa liếc Lăng Vi. Ánh mắt sắc bén như dao vậy.

Lúc này, cô hai của Trương Diệc Đình là Trương Thủy Cầm không vui. Bà nắm tay Lăng Vi trừng mắt nhìn mẹ của Trương Diệc Đình: “Nói Thải Vi người ta không lễ phép? Sao tôi không nhìn thấy? Tôi chỉ nhìn thấy bà và con gái bà vừa mở miệng ra chính là “tiện nhân” này nọ, đó là từ ngữ có giáo dục sao? Còn nói người khác nữa!”

Lời nói của Trương Thủy Cầm trong gia tộc là tương đối có trọng lượng. Trong cái nhà này, bà ghét nhất chính là mẹ của Trương Diệc Đình. Tác phong của người đàn bà này quá kém! Thật là bôi xấu gia phong của Trương gia!

Thật là gia môn bất hạnh!

Trương Diệc Đình vừa nhìn thấy cô hai trực tiếp chỉa mũi dùi về phía mình lập tức lại nổ: “Cô hai! Cô là cô hai của con, hay là cô hai của con nhỏ kia? Mà cô lại giúp con nhỏ đó chứ không giúp con?”

Trên mặt Trương Thủy Cầm tràn đầy nghiêm túc nói: “Tôi chỉ giúp lý không giúp người nhà! Nếu cô có lý, đương nhiên là tôi sẽ giúp cô. Người ta đường xa mà tới! Cô đối xử với khách như vậy sao? Huống chi, chuyện này là do chính cô gợi lên trước, cô không nói người ta bị bao nuôi thì người ta có thể thuận miệng hỏi cô một câu sao? Sao vậy? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, còn không dể cho dân chúng đốt đèn à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.