Yêu Straight

Chương 10



Vẫn quán ăn nhỏ đó, vẫn những món ăn hợp khẩu vị xưa kia, vẫn cứ thế chỉ có hai người.

Chỉ có điều, mùa hạ khi đó, giờ đây đổi thành mùa thu..

Chúng tôi cứ thể lặng ngắm bầu trời qua khung cửa sổ, chẳng nói gì với nhau.

Tôi biết hiện tại, mình đang phạm một sai lầm. Một lầm lỗi chỉ bởi vì bản thân lại mềm yếu.

Bất quá, lỡ làm người tốt thì làm cho trót. Cho tới hiện tại, tôi chẳng có tí si tâm vọng tưởng gì với cậu. Đưa cậu chén trà, tôi hỏi [Cậu ghé Đức Huệ rồi mới tới đây à?]

[Tôi chưa về Đức Huệ vì đáp chuyến xe lửa đi thẳng từ Du Thụ đến Trường Xuân.] Cậu nhìn tôi vui vẻ cười.

[Tôi để hành lý ở đây trước, mai về lại Du Thụ.]

Tôi không nhịn được cười khinh miệt.”Tần Tùng ơi Tần Tùng, mày tỉnh lại đi, người ta sớm chẳng có ý gì cả.”

Nhà của tôi là chỗ nào, là cái kho cho cậu chứa đồ ư? Cậu nói đến là đến, nói đi là đi thế hả?

[Tiểu Tùng.] Cậu ta gọi thân mật.[Cậu biết hôm nay là ngày gì không?]

[Ngày gì?] Tôi cười lạnh nói, [Mồng một tháng năm qua rồi, Quốc Khánh cũng chưa tới (ngày 1 tháng 10). Ngày nhà giáo? Hay là ngày tưởng niệm Mao Chủ Tịch qua đời?]

[Tất cả đều không đúng.] Cậu vẫn cười [Hôm nay là sinh nhật tôi.]

[Sinh nhật cậu?] Tay tôi cầm chén trà, dừng lại giữa lưng chừng, [Thật chứ?]

Cậu nhìn tôi, gật gật đầu.

[Thế sao không nói sớm? Để tôi chuẩn bị quà cho cậu.] Tôi có chút hối hận vì cách nói chuyện không tốt ban nãy của mình.

Thấy thế, cậu cười ngặt nghẽo như trẻ nít [Giờ cũng chưa muộn mà.]

[Thế cậu muốn quà gì?] Tôi thành thật nói.

[Đùa cậu thôi, chỉ cần hai người chúng ta đi ăn thì tôi cũng vui lắm rồi.] Vẻ mặt cậu hồn nhiên [Dượng tôi chưa đưa tiền, tôi đã phải vội vàng nói có việc về trước. Vốn, tôi cứ tưởng chẳng kịp.]

Tôi nhìn cậu, thật không biết nói gì.

***

[Tiểu Tùng, tôi biết lúc đi, bữa tiệc đó không tốt cho lắm.] Thanh âm cậu dịu dàng [Thế nên, bữa này tôi mời cậu.]

[Đừng nói nhảm, ai lại để cậu mời vào ngày sinh nhật thế này?] Tôi cười, nhưng kỳ thực rất muốn khóc.

Thế nên, tôi đành phải chạy nhanh vào toilet để cậu không nhìn thấy bộ dạng khổ sở mình. Phải một lúc sau khi bình tĩnh, tôi mới dợm bước ra. Sải bước tới quầy, tôi dặn dò bà chủ quán vài câu rồi mới quay lại ngồi xuống chỗ ban nãy.

Tiểu Vĩ nhìn tôi nói [Cậu nói vì với bà chủ thế? Hôm nay là tôi khao đấy nhé.]

[Biết rồi.] Tôi cười. [Tôi chỉ nói với chủ quán rằng, phải coi chừng thằng nhóc này nhé, cậu ta không giống người có tiền đâu]

Cậu nghe thế, ngưỡng cổ cười rộ, có chút khoa trương, cũng có chút chân thành. Sau đó, cậu nắm chặt lấy tay tôi, rất lâu…

Tay tôi nằm gọn trong tay cậu, nhiệt độ bàn tay cậu truyền sang tay tôi, vào thân thể tôi, xuống tận đáy lòng tôi. Nhất thời có bao nhiêu lời muốn nói, mà tôi chỉ khẽ cười hỏi [Đi lâu thế, có nhớ tôi không?]

Cậu dừng gắp thức ăn, thật tình gật đầu [Ban ngày bận bịu thì không sao. Đến khi đêm về, trong buối tối đầy yên ắng, tôi nhớ lắm cái cảnh hai đứa cùng nấu cơm, cùng tán gẫu. Tôi ở một mình rất cô đơn. Chẳng thể nói chuyện với công nhân nào nữa hết.]

[Thế sao không gọi cho tôi lấy một cú?]

[Tôi có gọi. Ban đêm có gọi mấy lượt, nhưng chẳng ai trả lời.]

Cậu chắc chắn chẳng thể biết rằng, khi đó tôi đạp xe chạy lòng vòng như tên điên. Thậm chí mò mẫm cả hang cùng ngõ hẻm của thành Trường Xuân này. Chỉ bởi vì, tôi không dám trở về căn hộ trống rỗng đầy cô đơn ngày ấy…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.