Tôi đậu đại học ở Bắc Kinh. Các bạn biết không, ở thành phố Đức Huệ chúng tôi (DeHui) (lúc đó còn là huyện) người có thể lên Bắc Kinh dùi mài kinh sử kì thực không nhiều. Thế nên lúc hay tin, tôi cảm thấy mình giống như một Trạng Nguyên mà vui vui vẻ vẻ bước chân đến thành thị phồn hoa đó.
Bốn năm ở Bắc Kinh khiến tôi mở rộng tầm mắt được nhiều điều. Thu hoạch lớn nhất trong tôi, chính là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm. Về chuyện này, nếu có dịp tôi sẽ kể tường tận cho các bạn nghe. Nhưng chung quy, nhờ nơi đây tôi cuối cùng cũng thừa nhận mình là đồng tính luyến ái.
Tốt nghiệp đại học, tôi một thân một mình quay về Trường Xuân. Bởi chị tôi đã lấy chồng và dọn ra ngoài, nên trong nhà chỉ còn ba mẹ tuổi già sức yếu. Tôi trở về, dù thế nào cũng chỉ để chăm sóc ba mẹ mà thôi.
Trường Xuân cách Đức Huệ một giờ xe lửa. Nếu nhà có chuyện gì tôi cũng có thể nhanh chóng trở về, lại vẫn giữ được tự do. Mà cũng do gần quê, lại thường xuyên về nhà nên tôi đã nối lại quan hệ với đám bạn học cũ đã mất liên lạc từ lâu.
Có lần, thời tiết rất lạnh nên cả bọn quyết định đi ăn lẩu, ăn nửa ngày thì Đinh Vĩ mới xuất hiện. Bên ngoài lúc ấy hình như tuyết rơi rất nhiều, cậu ta tháo mũ xuống, phủi những bông tuyết vương trên người và mỉm cười với tôi.
[Haha, Tiểu Tùng về rồi à]
Cậu ta giờ đây cắt tóc húi cua ngắn ngủn, nhìn chững chạc và đàn ông hẳn ra. Áo khoác da và quần đen phủ kín người, hình như tâm trạng cậu ta đang rất tốt.
Tôi nuốt nước miếng nói.
[Về từ sớm nhưng không thấy lão nhân gia ngài đây. Mời cậu ăn mà muộn thế mới đến, mọi người xem xem có nên phạt rượu hay không?]
Nghe xong mọi người cười rộ lên còn cậu ta thì yên yên phận phận ngồi xuống cạnh tôi.
Trong tiếng người huyên náo, cậu ta cứ thế mỉm cười ngồi sát bên.
[Đáng ra có thể tới sớm nhưng đột nhiên có việc gấp. Bất quá hôm nay có mặt Tiểu Tùng, chúng ta phải uống thật đã. Hảo, tôi kính mọi người ba chén]
Nhìn cách cậu ta nhanh nhẹn uống cạn ba chén tôi thầm nghĩ, vài năm nay chắc có lẽ miệng lưỡi cậu đã dẻo hơn, không còn hồ đồ ngốc nghếch như xưa nữa.
Sau đó, mọi người có tụ họp thêm vài lần. Qua cái tuổi ngây ngô từ lâu, bản thân từng người đều già dặn và sỏi đời, nói năng lại hoạt bát hơn.
Tất cả mọi người đều đã đi làm, đấu đá với xã hội tàn bạo từ lâu. Thậm chí có người sớm thành gia lập thất. Vậy mới nói, khi người ta lớn rồi, qua cái tuổi thơ ngây thì mới thấy lúc cao trung mình sống thật quá vô tư lự. Đó là quãng thời gian cực đẹp và tình bạn cũng hết sức hồn nhiên.
Có khi trên bàn rượu mọi người tán gẫu về chuyện năm cao trung, trông ai cũng có vẻ cao hứng, duy chỉ có Đinh Vĩ là lẳng lặng ngồi một góc, rượu làm khuôn mặt cậu ửng hồng lên, phảng phất ý cười.
[Tiểu Tùng hình như còn ngồi cùng bàn với Đinh Vĩ nữa mà?] Trương Mai đột nhiên hỏi [Mà sao hai người không nói chuyện với nhau?]
[Hồi đó cậu ta cứ lo xem tiểu thuyết võ hiệp với yêu đương miết, rảnh đâu mà để ý tới tôi?] Tôi cười liếc Đinh Vĩ một cái.
Đinh Vĩ cũng cười, mặt càng lúc càng đỏ, ngốc ngốc ngếch nghếch y hệt hồi xưa.
Kết thúc đề tài đó, mọi người lại thao thao bất tuyệt về chuyện hồi xưa đang coi tiểu thuyết võ hiệp thì bị thầy giáo nào đấy bắt quả tang.
Đức Huệ của chúng tôi rất bé, thế nên có nhiều người vừa tốt nghiệp xong là vội vội vàng vàng lo lấy vợ sinh con. Có điều tôi từng vô tình nghe được Đinh Vĩ đã chia tay với đối tượng cậu ta quen những hai năm. Tôi không biết nguyên nhân cụ thể, cũng không tiện hỏi, chỉ sợ rước họa vào thân. Kỳ thực, chuyện của tôi còn lo chưa xong, hơi sức đâu đi lo chuyện thiên hạ chứ? Bất quá cũng may tôi làm việc ở thành phố khác, mỗi khi có người tình cờ nhắc đến việc kết hôn này nọ là có người đỡ lời hộ tôi.
[Người ta là dân thành phố lớn, mà người thành thị thì thích kết hôn muộn. Tiểu Tùng của chúng ta đây gọi là quý ngài độc thân đấy]
Tôi nghe xong cũng hỉ hỉ hả hả cười hùa cho qua ải.
Lò gạch Đinh Vĩ làm đóng cửa, cậu ta hiện tại chỉ làm phụ người ta mà thôi. Có lần, Đinh Vĩ nói với tôi, dượng cậu ta ở Trường Xuân có một đội kiến trúc chuyên nhận thầu, muốn cậu ta lên phụ giúp. Tôi nghe xong liền bảo, ừ, tốt, cậu cứ lên ở tạm chỗ tôi đi dù sao nhà tôi cũng còn một gian trống.