Dường như đã đi rất xa, đã gặp qua rất nhiều người, rất nhiều nét mặt ở trước mắt, lúc ẩn lúc hiện. Thế nhưng lại không có khuôn mặt ấy, không có khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sáng trong, đôi môi mềm mại, không có gương mặt của anh. Tiểu Mạch chạy khắp nơi, vừa chạy vừa gọi, đầu đầy mồ hôi, lòng thì nôn nóng không yên. Thế mà cô không tìm được anh, nơi nào cũng không tìm được anh. Thời điểm Tiểu Mạch sắp ngã quỵ, bỗng nhiên có một âm thanh khẽ run gọi:
“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch”.
Tiểu Mạch quay đầu lại, nhìn thấy, phía cuối con đường, người kia đang ở đó, anh đứng nghiêm, đầu cúi thấp. Tiểu Mạch chạy về phía anh, la to:
“Lập Hành, Phương Lập Hành”.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như chưa từng trải qua sự yếu đuối, bất lực, nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Mạch, chân của tôi, không nhìn thấy nữa, em có thấy chân của tôi không?”
Tiểu Mạch theo ánh mắt của anh nhìn xuống, cảm thấy hoảng sợ, chân trái của anh…, ống quần trống không đang tung bay theo gió.
“Không phải, Lập Hành, không phải”.
Trái tim cô đau đớn dữ dội, Tiểu Mạch nghẹn ngào gào lên.
“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, cô làm sao vậy, cô tỉnh lại đi”.
Ai đó lắc lắc tay cô. Tiểu Mạch mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh, cô đang nằm trên giường nghỉ của bác sĩ, đồng nghiệp kiêm bạn tốt Lý Lộ Lộ đang ngồi bên cạnh giường, mặt mũi lo lắng trông coi cô. Thì ra chỉ là ác mộng, Tiểu Mạch thở phào nhẹo nhõm. Nhìn xuyên qua cửa sổ, sắc trời đã tối, trong phút chốc cô hết sức hoang mang, chẳng lẽ mình lại ngủ thiếp đi trong giờ làm việc?
“Lộ Lộ, mình không sao, chỉ là gặp ác mộng”.
Cô cười cười xoa dịu vẻ mặt lo lắng của bạn tốt. Chờ đã, ác mộng? Sự việc trước khi ngất xỉu như cuốn phim ùa về. Tai nạn giao thông, phẫu thuật cưa chân, âm thanh của cưa điện, khuôn mặt tái nhợt của Lập Hành, thật sự chỉ là cơn ác mộng sao? Nhưng mà tại sao giấc mộng này lại rõ ràng như thế?
“Lộ Lộ, mình hỏi cậu, mình chỉ vừa mới ngủ đúng không?”
“Ngủ? Cậu hôn mê một lần liền mất trí nhớ à. Buổi sáng, cậu tham gia phẫu thuật cưa chân, phẫu thuật vừa kết thúc cậu đã ngất xỉu ở phòng phẫu thuật luôn. Lại nói đến bệnh nhân kia thật đáng tiếc nha, chỉ hơn 20 tuổi, lại còn rất đẹp trai, mà sau này lại trở thành người tàn phế”. Lộ Lộ vẫn còn nói liên miên, không chú ý khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mạch đã không còn giọt máu.
Không phải ác mộng, tất cả đều là thật.
“Người đâu, người đó đang ở đâu, người đó ra làm sao?” Tiểu Mạch ngắt lời nói dông dài của Lộ Lộ, gần như nói không ra âm thanh.
“Ai chứ, à, bệnh nhân đó hả, đưa qua phòng giám hộ rồi”.
Tiểu Mạch nhảy thẳng xuống giường, không mang cả giày, chân trần lao ra khỏi phòng nghỉ như một cơn gió, để lại Lộ Lộ một khuôn mặt mờ tịt, giật mình tại chỗ.
Đi đến phòng giám hộ, nhìn qua cửa kính, Tiểu Mạch vẫn không thể tin được, anh đang nằm trên giường bệnh, trên người cắm đủ loại ống dẫn, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến nỗi nhìn không ra cơ thể đang phập phồng theo nhịp thở. Dĩ nhiên anh trong trí nhớ của cô là làn da săn chắc, đôi mắt đen tuyền, bờ vai rộng, nụ cười ấm áp như trẻ con. Tiểu Mạch kinh ngạc nhìn người đang nằm kia, đầu óc trống rỗng. Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, cũng có là mấy giờ, cô bất chợt phục hồi tinh thần lại. Đúng vậy, người đó chính là Lập Hành, đúng là Lập Hành. Lập Hành bị tai nạn giao thông, phải cưa chân. Hiện tại anh còn chưa hết thuốc tê, anh vẫn chưa tỉnh lại. Sau vài tiếng, sau thuốc tê hết hiệu lực, anh sẽ tỉnh lại thôi. Khi đó, bình thường anh sẽ không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng anh sẽ phải đau đớn, rất đau đớn, sau đó, anh sẽ phát hiện ra mình mất đi một chân, vĩnh viễn mất đi một chân.
“A, Lập Hành, Lập Hành của em”.
Tiểu Mạch kêu lên một tiếng khe khẽ, Tiểu Mạch cảm thấy mình đã đau lòng đến không thể thở nổi, cô phải tựa vào thành cửa kính để đảm bảo mình không run chân đến nổi không thể đứng vững.
“Chị Tiểu Mạch”.
Một giọng nam khàn khàn, mang theo vẻ nghi hoặc. Tiểu Mạch quay đầu nhìn, cách đó tầm 3 mét có một người đứng thẳng, bóng dáng gầy gò. Nước mắt nhịn đã lâu bỗng tuôn trào như nổ tung.
“Lập Ngôn…”
Cuối cùng cô cũng không nói ra thêm được chữ nào nữa. Chàng trai đối diện đang chạy tới, chạy đến trước mặt cô rồi dừng lại, nghẹn ngào nói vài chữ:
“Chị Tiểu Mạch”.
Cậu vừa nói vừa khóc. Trong nháy mắt, Tiểu Mạch đã vội ôm chầm lấy cậu, tai họa trước mắt, hai bên chỉ có thể cùng nhau chống đỡ.
“Tại sao lại như vậy, Lập Ngôn, tại sao lại như vậy?”
“Đối phương chạy ngược chiều muốn vượt lên, anh trai bẻ lái sang phải để tránh, nếu không, hiện tại người nằm bên trong chính là em”.
Yên lặng một lúc lâu, chàng trai lại nói thật nhỏ: “Chị Tiểu Mạch, có phải ông trời không có mắt không, anh trai là người tốt như vậy, tại sao lại đối xử với anh ấy như thế?”
Tiểu Mạch vốn đã khóc không thành tiếng, chỉ có thể gào thét trong lòng: “Ông trời ơi, người quả thật không có mắt, nếu như tôi sớm biết ngày gặp lại anh là như thế này, tôi tình nguyện mãi mãi không gặp anh, chỉ cần anh bình an, khỏe mạnh”.
Bầu trời bao trùm hai con người trầm mặc, thỉnh thoảng nức nở nghẹn ngào, dần dần sáng. Khi ánh sáng ban mai đầu tiên khẽ xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt Tiểu Mạch, Tiểu Mạch dường như lập tức lấy lại tinh thần, Tiểu Mạch nhẹ nhàng đẩy Lập Ngôn ra, lấy tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn chăm chú Lập Ngôn, giọng nói khẽ nhưng kiên quyết:
“Lập Ngôn, chúng ta phải lập tức tỉnh táo lại. Dựa vào liều lượng thuốc tê, Lập Hành sẽ tỉnh lại nhanh thôi, chúng ta không có thời gian mà đau khổ, chân của anh ấy đã thành sự thật rồi, kết quả này không thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể kiên cường cùng anh ấy đối diện sự thật. Nếu như chúng ta lại suy sụp trước, thì Lập Hành phải như thế nào?”
Lập Ngôn hít một hơi sâu, nắm tay thành quả đấm.
“Chị Tiểu Mạch, chị nói đúng, anh trai cần chúng ta, chúng ta phải cùng nhau mạnh mẽ”.
“Chị là bác sĩ gây tê của anh ấy, bây giờ chị muốn vào kiểm tra phòng. Vì thế, chị đi vào xem anh ấy trước. Em đã một đêm không ngủ rồi, mau về tắm rửa một chút, thay quần áo, nhân tiện cầm cho anh trai một ít quần áo thay đổi, vật dụng thường ngày gì gì đó. Phải chuẩn bị thêm vài chiếc quần lót nữa, bệnh nhân thường đổ mồ hôi, phải thay quần áo thường xuyên”.
Vỗ vai Lập Ngôn, Tiểu Mạch đi đến phòng thay quần áo bác sĩ.
Cô thay quần áo bác sĩ, mang giày chuyên dụng, đeo khẩu trang y tế, hít thở sâu, điều chỉnh nhịp tim của mình, các y tá trực bên ngoài chào hỏi cô, Tiểu Mạch gật đầu chào rồi đẩy cửa vào phòng giám hộ. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tiến đến giường bệnh, Tiểu Mạch vẫn nhận ra hô hấp rối loạn của mình. Sau khi kiểm tra một hồi các chỉ tiêu theo dõi, lại nhìn y tá đang kiểm tra nhiệt độ bệnh nhân, rất tốt, các chỉ tiêu sức khỏe đều bình thường, cũng không sốt, đây cũng được tính là điều đáng mừng nha! Ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, Tiểu Mạch nhẹ nhàng cầm lấy tay phải đang lộ ra ngoài chăn của anh. 4 năm qua, cô đã rất nhiều lần tưởng tượng ra tình cảnh hai người gặp lại, nhưng thế nào cũng không nghĩ được lại là tình huống này. Cô còn nhớ rõ bàn tay anh lúc nào cũng khô ráo và ấm áp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có một nốt chai thật mỏng, ngón tay luôn được tỉa cắt gọn gàng. Mà bây giờ, cầm bàn tay ấy trong lòng bàn tay mình, bàn tay ấy tuy vẫn thon dài đều đặn, nhưng lại mang hơi lạnh và không có sức lực nào. Tiểu Mạch nắm thật chặt bàn tay ấy, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay kia nhiều lần, nồng nàn quyến luyến.
“Ừm, ừm…” Sự đè nén bao lâu bỗng tràn ra, người trên giường bệnh kia bất ngờ giãy giụa không yên, chân mày nhíu lại, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Nhận thấy thuốc tê đã bắt đầu hết hiệu lực, Tiểu Mạch vội vàng đứng dậy chuẩn bị thuốc tiêm giảm đau. Âm thanh của người kia đột nhiên tắt hẳn, Tiểu Mạch quay đầu nhìn lại, người kia đang dùng hai tay nắm chặt ra trải giường, cơ thể đông cứng, cắn chặt hàm răng, chậm rãi mở mắt. Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Mạch chợt thấy hoảng hốt. Nhưng mà ban đầu ánh mắt Lập Hành ngẩn ra rõ rệt, sau đó toàn thân chấn động, hai con ngươi sáng lạ thường, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin cùng với niềm hạnh phúc to lớn. Trước mặt là một nữ bác sĩ đeo khẩu trang, phía trên lộ ra cặp mắt màu hổ phách nhàn nhạt, đôi mắt mở to đẹp đẽ nhưng mông lung mờ mịt. Rõ ràng là đôi mắt kia rất quen thuộc, nhưng mà khẩu trang lại che đi khuôn mặt, ngay cả cặp mắt kia cũng sưng đỏ vằn vện tia máu. Nhưng mà, dù cho thấy vạn lần, anh cũng nhận ra, đó là đôi mắt của cô. Đôi mắt kia đã bao nhiêu lần nhìn hắn tràn đầy tình cảm, bao nhiêu lần mang theo ý cười, ấm áp và yêu thương rơi vào tim anh, từng chút từng chút hòa vào linh hồn anh, không thể quên được.
“A” Cơn đau kịch liệt trên đùi đột nhiên kéo tới, Lập Hành nhịn không được kêu lên một tiếng rồi lập tức cắn chặt răng, đem mọi thứ nuốt xuống. Tiểu Mạch nhanh chóng lấy lại tinh thần, liền chuẩn bị tiêm thuốc giảm đau, quay lại nói với Lập Hành đang run rẩy:
“Em là bác sĩ gây tê Lâm Tiểu Mạch, bây giờ em sẽ tiêm thuốc giảm đau cho anh, cơn đau sẽ nhanh chóng giảm bớt, anh ráng chịu đau một chút”.
Càng nói cô lại không nhịn được, lòng đau như cắt. Lập Hành cắn răng, tay nắm chặt ra trải giường, từ trong hàm răng nặn ra hai chữ:
“Lập, Ngôn”.
Tiểu Mạch biết anh lo lắng cho Lập Ngôn, nên nhanh chóng nhẹ giọng nói:
“Lập Ngôn không sao, không có bị thương, bình an vô sự, cậu ấy đã chờ anh ở bên ngoài lâu rồi”.
Thấy anh vẫn còn lo lắng nhìn cô, cô nói thêm: “Cậu ấy thật sự không sao, em có bao giờ lừa gạt anh đâu?”
Anh rốt cuộc cũng khẽ gật đầu một cái.
Tiêm thuốc xong, Tiểu Mạch ngồi lên ghế cạnh giường, kéo tay anh từ trong chăn ra nắm lấy. Lập Hành liền tránh đi một chút nhưng vì không có sức lực nên cũng đành tùy cô vậy. Hai người cũng không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của Lập Hành. Mấy phút sau, hình như thuốc giảm đau có tác dụng, Lập Hành dần dần trầm tĩnh lại. Nhớ đến cái chân mới đau nhức, anh đưa chân trái lên thử thăm dò. Chỉ vừa nhấc lên một chút, anh liền cảm thấy khác thường, đó là một cảm giác rất quái dị, lại không nói được điều gì dị thường. Anh nghiêng mặt về hướng mép giường bên Tiểu Mạch, thấy cô đã kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
“Tiểu Mạch, chân của anh làm sao vậy?”
Giọng của anh khàn khàn yếu ớt. Vành mắt Tiểu Mạch đỏ lên, lại sợ anh nhìn ra, nhanh chóng cúi đầu, nhưng Lập Hành vẫn thấy được. Hít một hơi.
“Tiểu Mạch, đỡ anh ngồi dậy, anh muốn nhìn xem chân của anh thế nào”.
Lập Hành đang bị Tiểu Mạch nắm lấy tay phải, bèn cầm ngược lại tay cô, bắt đầu dùng sức, muốn mượn sức của Tiểu Mạch để ngồi dậy.
“Đừng cử động”.
Cô nhẹ nhàng đè cơ thể anh lại.
“Anh đừng cử động, anh vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu ớt”.
Tiểu Mạch hít một hơi:
“Em, em nói cho anh biết tình hình chân của anh”.
Vừa vỗ anh nằm xuống, cô vừa đặt bàn tay anh vào lòng bàn tay cô, hai bàn tay nhỏ bé của cô bao bọc lấy bàn tay anh. Lập Hành cảm giác được bàn tay bé nhỏ run rẩy ướt đẫm, tâm trạng của anh chìm xuống tận đáy.
Liên tục hít thở sâu vài lần, Tiểu Mạch lại mở miệng nói:
“Lập Hành, bất kể ra sao, xin anh nhớ kỹ, em và Lập Ngôn sẽ luôn luôn bên cạnh anh. Anh bị tai nạn xe, bị thương nặng, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy hiểm tính mạng, chỉ có phương án duy nhất để giữ lấy mạng sống của anh là phẫu thuật cưa đi chân trái”.
Tiểu Mạch nói đến đây, bàn tay của Lập Hành đang nằm trong tay Tiểu Mạch bất giác run lẩy bẩy, thực tế là toàn thân anh đều run rẩy kịch liệt. Nhưng anh không nói một lời, chỉ nghiên đầu sang hướng khác, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng. Tiểu Mạch lại lần nữa khốn khổ mở miệng:
“Điều đáng mừng là phẫu thuật rất thành công, cũng không bị lây nhiễm gì, hiện giờ anh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm tính mạng. Chờ một chút sau khi bác sĩ đến kiểm tra là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường. Hơn nữa, vị trí cưa chân không cao lắm, về sau chắc có thể lắp chân giả…”
“Tiểu Mạch”.
Lập Hành nói từng chữ, âm thanh như là từ trong hàm răng cố gắng nói ra.
“Đừng nói nữa, để cho mình anh yên tĩnh một lát được không?”
Tiểu Mạch đưa bàn tay anh lên môi cô, khẽ hôn một cái rồi nhè nhẹ để tay anh vào trong chăn, đứng lên quay người ra khỏi phòng giám hộ. Vừa rời khỏi tầm mắt của Lập Hành, Tiểu Mạch lập tức mất đi vẻ tỉnh táo mạnh mẽ, toàn bộ sức lực như bị rút hết, người cô mềm nhũn tựa vào bức tường bên ngoài phòng giám hộ, cơ thể trượt đến chân tường, ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm lấy mặt, cô không khóc, chỉ là thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Tiếng bước chân nhè nhẹ đến gần, đến cạnh cô thì dừng lại, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, Lập Ngôn lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh cô.
“Anh trai tỉnh rồi sao? Anh ấy đã biết?”
“Ừ”.
Hai người đều trầm mặc, rất lâu sau Lập Ngôn đứng lên.
“Em đi mua đồ ăn sáng”.
Tiểu Mạch nhìn thấy chàng trai chỉ nhỏ hơn mình một tuổi với hình dáng gầy gò đã dần biến mất ở cửa cầu thang, không nhịn được nhớ đến lần đầu gặp Lập Hành vào bốn năm trước, lúc đó Lập Hành 23 tuổi, cũng có bóng lưng cao ngất, tuấn tú như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ: Lập Hành yếu ớt, thật khiến người ta đau lòng a! Sờ sờ.