Nếu như anh chủ động một chút, thì không chừng ngày này năm sau chúng tôi thậm chí đã có con rồi.
Tương Tương Tương Tương và Sungho đều là trợ giảng món Pháp, nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại là một nữ hán tử.
Bếp của lớp món Pháp lúc nào cũng như đánh giặc vậy, lớp demo hở một tí là 10 rổ nguyên liệu, nhà bếp tầng dưới mỗi ngày đều phải chuyển hàng. Trợ giảng làm món Pháp mà không có chút thể lực thì không thể nào chống đở nỗi.
Sungho oppa thường ở trong nhà bếp tầng dưới, nhưng chỉ cần có thời gian thì sẽ cùng lên lớp demo giúp Tương Tương Tương Tương, lúc rảnh rỗi còn giúp cô ấy mài dao, nhưng tôi chưa bao giờ thấy Sungho giúp những người trợ giảng món Pháp khác, ngay cả trợ giảng món Pháp Euni là người Hàn Quốc cũng không được hưởng thụ một chút đãi ngộ tốt nào.
Ăn cơm trưa xong đấm bóp cho Tương Tương Tương Tương cũng là chuyện bình thường.
Thích một người, chính là sẽ muốn đối tốt với cô ấy.
Sau đó, hai người lại cùng nhau tìm đồ.
“Tương Tương Tương Tương!”
“Ha ha ha ha!”
Đây là cách chào thông thường của tôi với Tương Tương Tương Tương, ngọn nguồn là bởi vì họ Tương của cô ấy.
“Cần gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
“Tôi cần 40 hũ anh đào, với hạt dẻ cười puree.”
“Cậu nghỉ ngơi một lát đi, đợi ở đây ha.” Tôi nói với Tương Tương Tương Tương xong thì quay sang Sungho, “Oppa, anh đi với em lấy hạt dẻ cười puree, em sẽ mở hũ.”
Sungho oppa lại cúi chào tôi một lần nữa.
Không cần đa lễ, oppa bình thân.
Hũ hạt dẻ cười đã mở được đặt cùng với kem trong tủ lạnh.
Tôi chỉ cho Sungho oppa tìm ở đâu, anh ấy liền tự cầm trở lại phòng chuẩn bị.
“Em đang giúp cho bạn trai nhỏ của em làm cái gì?”
“Mở hũ anh đào.” Tôi lắc cái hộp trong tay với MOF tiên sinh, “Cái này là làm cho Tương Tương Tương Tương, không phải Sungho. Còn nữa, anh ấy thật sự không phải là bạn trai nhỏ của em.”
MOF tiên sinh cười ranh mãnh, “Không phải sao? Nhưng cậu ấy rất thích em đó.”
Hừ, đã nói anh ấy không thích tôi rồi, phải nói bao nhiêu lần chứ!
“Anh ấy không thích em.”
MOF tiên sinh khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không tin tưởng, “Không, cậu ấy thích em.”
“Sungho thích Tương Tương Tương Tương rồi.”
Con à, đừng ăn giấm lung tung không cần thiết nữa, thật sự nghĩ sai rồi.
“Tin tôi, tôi là đàn ông, tôi nhìn ra được, cậu ấy thích em.”
A, đầu đau thật. Phải làm sao mới có thể ngăn MOF tiên sinh quấy rối chứ?
Nam thần! Thiết lập cao lãnh trước đây của anh đã đi đâu mất rồi?
MOF tiên sinh nói, anh nói anh cao lãnh lúc nào? Anh chỉ đang nghiêm túc học tập thôi.
Buổi chiều Sungho lại mang đào ngâm dùng còn dư lên thay cho Tương Tương Tương Tương.
Tôi dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, đánh dấu bằng bút dạ.
Sungho vừa rời đi, MOF tiên sinh lại lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tôi.
“Tô Diệc, em viết sai rồi.”
“Hả?” Sai chính tả sao? Không thể nào.
Cerise, anh đào, tôi chỉ viết hoa chữ “E” cuối cùng mà thôi.
“‘E’ của em viết sai rồi. Các thanh trên và dưới của chữ ‘E’ viết hoa phải có cùng độ dài.”
“… Được, Chef.” Tôi sửa, “Như vậy thì sao?”
“Vẫn chưa đúng.”
“Còn có gì không đúng nữa, Chef?” Mời ngài nói hết một lần.
“Số nhiều thì phải thêm ‘S’.”
Số nhiều thêm “S”? Hừ, đây là bắt lỗi mà?
“Bình thường em giao tiếp với bạn trai nhỏ của mình như thế nào? Em biết nói được tiếng Hàn à?” MOF tiên sinh lại bắt đầu bát quái.
“Không biết.” Tôi hiếm khi giao tiếp với Sungho.
“Tôi thấy tiếng Pháp, tiếng Anh của cậu ấy đều rất kém.”
“Anh ấy đang học tiếng Pháp.” Có liên quan gì tới anh chứ.
“Em dạy cậu ấy?”
“Trường ngoại ngữ.” Chef của tôi im miệng đi, có được không?
“Ồ, vậy rất tốt.”
Tốt cái rắm ấy.
MOF yêu dấu của em ơi, nếu anh thích em thì chi bằng nói thẳng ra, để cho em đỡ hao tổn tâm tư vì anh mỗi ngày.
Nếu như anh chủ động một chút, thì không chừng ngày này năm sau chúng tôi thậm chí đã có con rồi.
Có câu nói thế nào nhỉ, đã chiếm nhà vệ sinh mà còn không chịu đi đại tiện.
Tôi cảm thấy nói rất hay, giống như chỉ anh vậy!
Cẩn thận một ngày nào đó nhà vệ sinh cao cấp sang trọng hàng đầu tôi đây bị người khác chiếm mất, thì anh có hối hận cũng không kịp!
—–—–o———
Đi xuống nhà kho dưới phòng bếp lấy màng bọc thực phẩm, nhưng Tiểu Hắc lại nói anh ấy không có chìa khóa, phải đi tìm nhân viên rửa chén lấy chìa khóa.
“Em lên lầu tìm nhân viên rửa chén, nhân tiện lên lầu ba lấy một hộp socola nhỏ xuống, lớp món Pháp sơ cấp ngày mai cần dùng.” Tiểu Hắc lại nói.
“Được.”
Vậy tôi trực tiếp lên tầng ba tìm nhân viên rửa chén là được.
Lúc đi lên tầng ba, MOF tiên sinh đang giáo huấn sinh viên trong lớp thực hành.
Xin lỗi, tôi đi nhầm, mọi người cứ tiếp tục.
Chạy vào phòng chuẩn bị lấy socola, nghe thấy tiếng sinh viên ở cách vách rời đi, tôi mới quay trở lại phòng học, nhưng không thấy nhân viên rửa chén đâu.
Tôi hỏi MOF tiên sinh: “Chef, anh có biết Plongeur (tiếng Pháp: Nhân viên rửa chén) đi đâu không?”
MOF tiên sinh cau mày, “Blonger? Em nói là Bloulanger?”
“Bloulanger?” Thợ làm bánh? Có liên quan gì đến thợ làm bánh chứ? Chẳng lẽ Plongeur đều đi tới khu dạy bánh mì sao? Blonger lại là cái gì? Có từ này sao?
MOF tiên sinh: “Tô Diệc, em đang tìm Bloulanger à? Chỗ chúng ta không có thợ làm bánh.”
“Hả?” Nói gì vậy? “Chef, em đang tìm Plongeur, rửa chén, dọn dẹp.”
MOF tiên sinh: “Đó là Plongeur, không phải Blonger, cũng không phải Bloulanger.”
Tôi: “Không phải em nói Plongeur sao?”
MOF tiên sinh: “Em nói Blonger.”
Tôi: “Được rồi.”
MOF tiên sinh: “Tô Diệc tới đây, đọc lại một lần cho tôi, là Plongeur.”
Tôi: “Plongeur…”
MOF tiên sinh: “Lần sau đừng nói sai nữa.”
Vậy Blo… ah! Plongeur rốt cuộc ở đâu?
“Vừa mới đi xuống cầu thang.” MOF tiên sinh nói.
“…” Chơi tôi sao? Thật muốn đánh chết anh!
—–—–o———
Tương Tương Tương Tượng tới rủ tôi buổi tối đến nhà anh Hạo cùng ăn lẩu.
Đối mặt với lời mời này tôi có chút chần chừ, bởi vì tôi không muốn đi.
Tương Tương Tương Tương: “Tôi hiểu rồi, MOF nhà cậu có lớp thực hành đúng không?”
Tôi: “… Ừm.”
Tương Tương Tương Tương: “Cậu thật là, cũng nên để cho anh ấy trải qua một ngày không có cậu rồi. Tối nay cậu nhất định phải tới, tôi xong lớp demo sẽ đi tìm cậu, đi với cậu.”
Tôi: “… Được rồi.”
Cũng đúng, thỉnh thoảng cũng nên tụ tập với bạn bè, không thể đặt hết tâm tư vào đàn ông.
Nhưng mà tôi phải nói với MOF tiên sinh như thế nào chứ?
“Chef, tối nay em không thể lên lớp thực hành với anh được rồi.” (Ngộ nhỡ anh nói một câu “Em vốn không cần phải ở lại lên lớp với tôi”, thì tôi xấu hổ chết mất…)
“Chef, tối nay em có hẹn…” (Cảm giác như đang cố tình khoe khoang gì đó… Đừng nha, tôi không muốn anh hiểu lầm tôi đi hẹn hò với người con trai nào đó.)
“Chef, ngày mai em sẽ lên lớp thực hành với anh.” (Thật không biết xấu hổ.)
Hay chỉ đi nói lời tạm biệt với anh? Nhưng tôi lại sợ anh sẽ hỏi tại sao hôm nay tôi không ở lại lên lớp cùng với anh, như vậy tôi chắc sẽ mềm lòng mà không nỡ đi…
Cho nên tôi quyết định nhân lúc anh không chú ý lén chạy đi.
Vừa khéo lớp học thực hành bên cạnh phải làm bánh ngọt có hơi phức tạp, đám sinh viên có rất nhiều câu hỏi, MOF tiên sinh vừa phải giảng dạy vừa phải giải thích câu hỏi ở trong lớp, tạm thời không có thời gian để ý đến tôi, nên tôi để lại một mẩu giấy, rồi lặng lẽ đi từ cửa hông.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc tôi đang chuẩn bị cho lớp demo buổi chiều ở phòng bên cạnh, thì MOF tiên sinh lặng lẽ bước vào rồi tạo ra tiếng động thật lớn, khiến cho tôi giật cả mình.
“Phù!” Tôi không ngừng vuốt ngực mình, “Anh hù chết em rồi!”
Mặt của MOF tiên sinh đầy vẻ sâu hiểm khó dò, “Tối hôm qua em đã đi trước.”
Không ngờ anh lại tới hỏi tôi điều này, tôi không kịp phản ứng chỉ có thể ngây người tại đó.
Anh lại lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp, mở ra, rồi nói: “Ngủ ngon, Tô Diệc. Hôm qua em để lại một mẩu giấy như thế này rồi đi?”
“Ừm…”
Nói thật, chúng tôi của bây giờ chỉ là mối quan hệ công việc giữa một trợ giảng và một Chef, tôi cảm thấy tôi có thể đi mà không cần để lại lời nhắn.
Không không không, đáng ra việc tôi ở lại “tăng ca” với anh hay không hoàn toàn là chuyện tôi tự nguyện tự phát, tôi có thể sẵn lòng, cũng có thể không sẵn lòng, ai quản tôi chứ? Chẳng lẽ còn có quy định trước khi trợ giảng tan làm phải chào, nói lời tạm biệt với Chef sao?
Nhưng đối mặt với việc MOF tiên sinh đến chất vấn tôi như vậy, nói thật những lời này tôi không thể nói ra được, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngây ngốc.
“Vừa nãy em bị giật mình sao? Tối hôm qua lúc tôi phát hiện ra em đi rồi, tôi cũng bị giật mình!”
“Thật… thật sao…” Tôi quan trọng vậy à, cũng có chút xúc động nhỏ đấy.
“Đương nhiên là thật. Tôi đi vào muốn tìm em làm phiên dịch giúp tôi, kết quả chỉ thấy tờ giấy em để lại, cũng không có người giúp tôi thu dọn đồ sinh viên dùng còn dư, em nói xem em có phải đã phạm phải tội lớn không?”
Được rồi… Hóa ra là thiếu sức lao động, quả nhiên con người không nên tự mình đa tình.
“Quan trọng hơn chính là, ngày hôm qua em không nói lời tạm biệt với tôi mà đã đi, cũng không nói ngày mai gặp, mà chỉ viết ngủ ngon, em nói em hôm nay nên bù lại cho tôi không?”
“Tạm biệt? Ngày mai gặp? Ngủ ngon? Còn phải bù lại cái gì cho anh?” Cái quái gì vậy?
“Không phải nói bây giờ. Là sau khi tan lớp học tối nay, lúc em đi phải nói với tôi hai lần.”
“Hả?”
Còn phải để đến tối mới nói? Đây là sợ tôi không chào mà lại đi trước sao?
“Hả cái gì mà hả? Nợ tôi thì phải trả lại cho tôi, lần sau tái phạm thì phải nói bốn lần.”
Tôi lại không nói nên lời.
Sau khi lớp học thực hành buổi tối kết thúc, các sinh viều đều đã về hết.
Tôi: “Au revoir Chef, bonne soirée et à demain.” (Tạm biệt Chef, chúc anh có buổi tối tốt đẹp, ngày mai gặp.)
MOF tiên sinh: “Tôi cảm thấy em có thể dùng Salut hoặc là Ciao để nói tạm biệt tôi.”
(Salut: Lời chào thường dùng để bày tỏ xin chào hoặc tạm biệt, dùng với người có quan hệ thân thiết. Ciao: Lời chào trong tiếng Ý thường dùng để bày tỏ xin chào hoặc tạm biệt, cũng dùng với người thân thiết.)
Tôi: “Cái gì?”
MOF tiên sinh: “Nói sai thì phải làm lại.”
Tôi: “Ciao?”
MOF tiên sinh: “Còn gì nữa?”
Tôi: “Bonne soirée et à demain.”
MOF tiên sinh: “Rất tốt, tiếp lần hai.”
Sao tôi lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng?
Thế giới thật là có đủ cái lạ, tôi có lẽ lại bị trúng bài rồi.
Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh dai dã man á =)))