Khi tôi gửi con trai của Chung Nhiên đến trường mẫu giáo, tôi thấy Chung Nhiên còn ngây thơ hơn những đứa trẻ mẫu giáo.
Chung Nhiên chỉnh cổ áo của Chung Hứa Ý, sau đó nửa thương lượng nửa dụ dỗ: “Hứa Ý, đêm nay con ngủ một mình được không?”
Con trai tôi ngơ ngác hỏi: “Sao vậy cha? Con muốn ngủ với mẹ”.
“Hứa Ý của chúng ta đã là người lớn rồi. Một nam tử hán kiên cường phải ngủ một mình. Hơn nữa, để thưởng cho Hứa Ý, cha có thể mua cho con cả một bộ vịt con.” Chung Nhiên sờ đầu con trai tôi, nở một nụ cười vô hại.
Hiển nhiên là Hứa Ý không muốn ngủ một mình, nhưng sức cám dỗ của vịt con quá lớn, cho nên nhất lời lung lay.
Tôi bước đến, chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của nó, nhẹ nhàng nói: “Con đừng nghe cha nói bậy bạ. Buổi tối cha và mẹ sẽ ngủ với con, mẹ cũng sẽ mua vịt con cho con.”
Hứa Ý rất vui và hạnh phúc khi mang một chiếc cặp nhỏ trên lưng. Tôi đưa Hứa Ý đi, mẹ đang đợi ở dưới nhà để chở thằng bé đến trường mẫu giáo.
Chung Nhiên nhàn nhạt liếc nhìn tôi, giống như một oán phụ nơi khuê phòng.
Khi tôi quay lại, Chung Nhiên đang ăn sandwich một cách chậm rãi, không nói lời nào.
Đúng là Chung Nhiên đã bị bỏ bê vì lịch trình đi học mẫu giáo dày đặc trong thời gian gần đây.
Tôi ho nhẹ rồi ngồi vào bên cạnh Chung Nhiên: “Chồng à?”