Tôi không nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Chung Nhiên, tự nhiên cũng bỏ lỡ ánh mắt sáng rực của cậu ấy.
Tôi che mặt, cảm thấy khá là xấu hổ.
Chung Nhiên kéo ghế ra, đeo kính gọng vàng, bắt đầu gõ chữ.
Tôi ngồi bên cạnh tôi buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi.
“Sương Sương?”
“Ừm… buồn ngủ.” Tôi chống đầu bằng tay, trả lời cậu bằng giọng mũi.
Mơ mơ màng màng bị người tôi ôm lên giường, mơ hồ nghe được từ “ngốc”, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, ngay khi vừa mở mắt ra, tôi đã nghĩ đến bản thảo của mình, vội vàng đi xem.
Không ngờ Chung Nhiên lại ngủ gục trên bàn.
Trong điện thoại, biên tập khen tôi viết phần kết rất hay, khiến người tôi không thể nào quên được.
Tác giả cũng có thể nhìn thấy ở phía sau, độc giả đang rối rít khen hay, khóc lóc muốn đọc ngoại truyện.
Cảm giác Chung Nhiên còn là một chuyên gia nhỏ trong việc sáng tác?
Cảm xúc trong lòng tôi lẫn lộn.
Thực ra thì…Chung Nhiên không tệ như tôi nghĩ.
Đêm qua tôi đang ngồi trên ghế đẩu nhìn Chung Nhiên thì chợt nhớ tới mùa hè năm tôi học 11, trường đã tổ chức thi chung, Chung Nhiên ngồi cạnh cửa sổ ở phía sau bên phải của tôi.
Đẹp trai ngời ngời như bây giờ, có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thảo nào có rất nhiều cô gái thích cậu ấy.
Quả thực … Khi cậu nhìn tôi cười, ánh mắt dịu dàng, tuy miệng chửi không tha ai nhưng nhưng mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo. Lúc yêu cậu cũng vậy sao?
Đột nhiên trong lòng tôi hơi ghen.
Buồn cười thật.
Không biết ngày nào đó tôi lại trở về, ghen cái quần què gì chứ.
Có bệnh mất rồi.
Tôi nhấc chân định rời đi.
Đột nhiên, ai đó nắm lấy tay tôi.
“Đi đâu vậy? Chồng em ở đây này.” Giọng cậu rõ ràng.
“Cậu…cậu dậy lâu chưa?” Tôi cảm giác được điều gì đó, liền liếc nhìn chiếc giường, bên tôi ngủ giống như ổ chó chó, còn bên này rất yên ổn.
Rõ ràng Chung Nhiên đã thức cả đêm mới viết xong.
“Vừa mới tỉnh không lâu đã cảm thấy ánh nắng mặt trời của mình đang bị chặn lại.”
Ánh nắng? Tôi quay lại nhìn cửa sổ, chiếc rèm vẫn còn đóng. Lại trêu chọc tôi.
“Không nói nhảm với cậu nữa, tôi đi rửa mặt rồi ăn sáng.”