Tôi hoa mắt, sao đến bàn chải đánh răng cũng là đồ đôi thế?
Ba năm sau tôi thích Chung Nhiên đến nhường nào?
Sau khi đánh răng rửa mặt, Chung Nhiên cười nói với tôi: “Vợ à, anh đói rồi.”
Thì sao?
Tôi nhìn Chung Nhiên cố tình tỏ ra đáng yêu, nhưng tôi không hề bị lay động.
“Vậy nên vợ yêu có thể làm bữa sáng tình yêu cho anh được không?” Chung Nhiên vén một lọn tóc của tôi ra sau tai, nói nhỏ.
“Tôi không biết.” Tôi đẩy Chung Nhiên ra và nhìn đi chỗ khác.
cậu ấy…cậu ấy luôn sống với tôi như thế này?
“Em sẽ làm món mì trứng cà chua cho anh ăn.” Giọng Chung Nhiên hơi uất ức, “Anh đã viết bản thảo cả đêm, vừa lạnh, vừa mệt và đói, vừa nhỏ bé đáng thương vừa bất lực …”
“Tôi …” Tôi làm được chưa? Sợ cậu mất.
Tôi chạy vào bếp lấy trứng, cà chua và mì trong tủ lạnh ra.
Chung Nhiên dựa vào tường nhìn tôi, mặc đồ ngủ đôi với tôi, tôi không dám nhìn cậu ấy trong một khoảng thời gian ngắn.
Bầu không khí yên tĩnh như vậy thực sự làm tôi bất an, thế nên tôi không thể không nói: “Này… sao chúng tôi lại kết hôn?”
Chung Nhiên nhướng mày: “Anh còn tưởng em sẽ không hỏi.”
“Vậy…tại sao?” Tôi không dám nhìn Chung Nhiên, tôi nhìn chằm chằm vào dòng nước đang sôi ùng ục, bỏ cà chua và mì vào trước.
Chung Nhiên bước đến gần tôi và trả lời: “Em thầm mến anh, liên tục theo đuổi anh, anh không đành lòng làm phật ý em nên miễng cưỡng ở bên em.”
“Làm sao có thể, rõ ràng lúc ấy tôi rất ghét cậu.” Tôi căn bản không tin.
Ha, đàn ông.
Chắc chắn là cậu yêu tôi đến chết.
Chung Nhiên nở nụ cười, gương mặt rạng rỡ: “Nếu em ghét anh sao lại lấy anh chứ? Hay là…em chỉ giả vờ ghét anh, đã có mưu đồ với anh từ lâu rồi.” Chung Nhiên từng bước đến gần, nhìn xuống đôi mắt của tôi, “Anh còn nhớ năm lớp 11 em nói em thích thầm anh, hơn nữa còn đưa nước cho anh.”
Quần què, không biết xấu hổ!
“Tôi không có, tôi …” Tôi định từ chối, nhưng Chung Nhiên đã hôn tôi.
Hôn…hôn tôi?
Tôi không dám tin nhìn cậu ấy: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!!!”
“Nụ hôn đầu tiên?” Chung Nhiên cười gãi chóp mũi của tôi, “Nếu đây được tính là nụ hôn đầu tiên, thì ngàn nụ hôn trước kia của chúng tôi là gì?”
“Cậu, cậu…cậu thật không biết xấu hổ!” Ra tay với một nữ sinh đại học trong sáng như tôi, đúng thật là không biết xấu hổ!
Chung Nhiên chỉ vào nồi và nói: “Nếu em còn không bỏ trứng vào thì có thể anh phải ăn mì đấy.”
Tôi quay lại nhìn, đúng là nước sắp cạn rồi.
Tôi vội vàng cho thêm một ít nước, đập trứng vào nồi rồi quay lưng về phía Chung Nhiên.
Thực ra tim tôi đập thình thịch, vừa nãy Chung Nhiên hôn tôi, tuy chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng nhưng anh ấy đã suýt phá vỡ phòng vệ tâm lý của tôi.
Không ổn, thật sự không ổn rồi.
Không, không, không, tôi không thể luân hãm được.
Tôi tới từ ba năm trước, tôi là người sẽ quay về.
Nhưng…ba năm sau Chung Nhiên không phải là chồng của tôi sao?
Vậy tôi có cảm giác với cậu ấy cũng không sao cả.
Nhưng……
“Sương Sương, mì được rồi. “Chung Nhiên uống một ngụm nước rồi nói với tôi.
“Ồ ồ, tới đây.” Tôi vội vàng đổ một chút xì dầu, sau đó đưa mì cho cậu.
Chung Nhiên gắp một đũa và hỏi tôi: “Em có muốn ăn không?”
“Tôi không ăn, tôi ăn bánh mì lúa mạch, giảm cân.” Tôi lấy bánh mì trong tủ lạnh ra và rót thêm cho mình một cốc nước ấm.