Yêu Thầm Chị Họ

Chương 119



Cười xong, Uyên nghiêm mặt:

- Nhớ phải trùm tới sáng, cấm T mở ra à!

- Biết rồi, nhưng mà nóng quá!

Mình nhăn nhó, cái chăn rất dày, lại thêm lớp khăn lông ở trong, nóng bỏ mợ.

Uyên yểu điệu đi lại chỗ bàn lấy cái remote giảm nhiệt độ phòng xuống, sau đó ngồi luôn vào cái ghế nệm ngay đó, không thèm lại giường:

- Rồi. Có gì muốn tâm sự thì nói đi! Đêm nay Uyên hy sinh mất ngủ một đêm, thức nghe T nói tới sáng. Nhưng nhớ là chỉ một đêm nay thôi, sẽ không có lần thứ hai đâu! Lần sau T có đòi tự tử gì đó Uyên cũng mặc xác.

Dẫu biết Uyên không có ý ám chỉ gì, song mình vẫn cứ thấy cách nói này mập mờ sao đó. Gì mà "hy sinh mất ngủ một đêm", rồi lại còn "chỉ một đêm nay thôi, không có lần thứ hai", nghe thật kích thích.

Một đêm với Uyên mà bị mất 10 năm tuổi thọ cũng đáng, mình tin sẽ có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng đánh đổi.

Mình ngồi xếp bằng trên giường, trùm kín chăn tất nhiên Uyên không thể thấy được, vỗ vỗ tay vào chỗ bên cạnh:

- Lại đây ngồi nè! Ngồi xa quá sao nói chuyện?

- Không. - Cô nàng lạnh lùng lắc đầu - Ngồi đây cho an toàn!

- T ăn thịt Uyên được chắc mà lo? - Mình nhăn mặt.

- Ai mà biết được. Lỡ T nổi máu lên muốn cưỡng hiếp Uyên thì sao? Trong này biết chạy đi đâu hay kêu ai?

Mình thề mình chưa từng có ý nghĩ đó, thậm chí là đòi gần gũi thân mật với Uyên, vì mình biết không thể được, Uyên sẽ không đồng ý cho mình làm thế. Nhưng cô nàng cứ nói vậy khác nào khiêu khích, máu nóng trong người mình bỗng sôi lên sùng sục, một vài bộ phận bắt đầu rục rịch, dù vậy vẫn trề môi:

- Làm như T thèm lắm!

- Thèm hay không thì T tự hiểu. - Cô nàng nhún vai - Uyên thừa biết sự hấp dẫn của mình đối với đàn ông thế nào.

- Tự tin quá lố!

Ngoài mặt phản đối, trong lòng mình không thể không thừa nhận. Lâu lắm mới gặp lại Uyên, cô nàng vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí còn mặn mà hơn trước kia. Cơ thể đầy đặn tràn đầy sức sống trong bộ váy đen ôm sát, khoe đường cong rực lửa, cặp chân nõn nà thật dài đang duỗi ra trước mặt mình để tránh lộ hàng.

Nhưng nếu chỉ như vậy vẫn chưa đủ hạ gục mình, cái chính là ở Uyên luôn toát lên thần thái sang chảnh kiêu kỳ mà hiếm cô gái nào có được. Nhìn vào Uyên, bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn được chinh phục, muốn nếm trải thử xem cô gái lúc nào cũng cao ngạo, lúc nào cũng tỏ ra coi trời bằng vung này biểu hiện như thế nào trên giường. Thật sự là rất tò mò và kích thích, nhiều khi sự sướng khoái tinh thần khi chiếm hữu được cô gái như vậy trên giường còn sung sướng gấp bội việc quan hệ xác thịt với cô ta.

Vấn đề tâm lý hơi "biến thái" này, có lẽ chỉ cùng là đàn ông với nhau mới hiểu rõ hơn.

Có một điều mình không phủ nhận, là Uyên rất hiểu tâm lý đàn ông. Chính vì thế mà lúc này, khi Uyên nhìn xoáy vào mắt mình, mình liền quay đi lảng tránh, sợ cô nàng đọc được những ý nghĩ đen tối vừa manh nha xuất hiện trong đầu mình.

Có tiếng Uyên cười khẽ, đầy vẻ châm chọc.

Mình rất lúng túng, vờ hỏi:

- Sao Uyên ở đây vậy?

- Tại sao Uyên lại không thể ở đây?

- Không, ý T là không phải Uyên về Cần Thơ rồi sao?

- Ừ, có về, sau đó lên lại.

- Lên để làm gì?

- Làm việc.

Mình bắt đầu thấy tò mò:

- Làm gì, ở đâu?

- Không nói. - Cô nàng cười cười, sao mà đẹp mê hồn.

Mình hỏi câu khác:

- Uyên lên lâu chưa?

- Ừm, cũng lâu rồi.

- Mục đích của Uyên quay lại đây để làm gì?

- Làm việc. Hỏi hoài vậy?

Rõ ràng cô nàng biết mình hỏi có ý khác nhưng cứ cố tình không hiểu.

- Làm ở Cần Thơ cũng được vậy, đâu cần phải lên đây xa xôi.

- Thích.

- Ờ.

Mỗi khi cô nàng này bướng lên thì có trời mà đỡ, mình cụt hứng chả thèm hỏi nữa.

Mình im thì tới lượt Uyên nhướn mày hỏi lại:

- Tưởng Uyên lên đây để kiếm T hả?

Đúng là mình đang tự sướng như vậy trong lòng, nhưng đâu có điên đi thừa nhận, xua tay:

- Đâu có. Cái đó là Uyên tự nói, T không nói à...

- Xì, dám nghĩ không dám nhận!

Ngay cả cái bĩu môi của Uyên, giờ khắc này cũng có sức sát thương rất lớn.

Đàn ông uống bia rượu vào thường rất hứng tình, mình không ngoại lệ, đặc biệt là trong tình trạng hiện giờ đầu óc còn rất vạ vật mụ mị, nhìn thì cứ tưởng mình đã tỉnh rồi nhưng không phải như vậy, mình chỉ nói như cái máy thôi, rượu vào lời ra, nhiều khi không kiểm soát được bản thân đang nói gì nữa.

Những lúc thế này, chỉ có ngủ một giấc thật sâu mới mong tỉnh táo bình thường trở lại, mà bây giờ có cho vàng mình cũng chẳng thể ngủ được, cũng không muốn ngủ chút nào. Hơn 3 giờ sáng, trong căn phòng này chỉ có mình và Uyên, Uyên mặc bộ váy rất hấp dẫn, mình thì không mặc gì, chỉ quấn chăn và khăn, không gian thì mập mờ đầy tính khơi gợi...

Dường như mọi điều kiện cần đều đã bày sẵn, chỉ chờ thêm điều kiện đủ nữa thôi.

Mình cố xóa cái suy nghĩ không đàng hoàng đó đi, tự nhủ mình phải tôn trọng Uyên, song cứ bị men bia trong người tràn lên thôi thúc, càng nhìn Uyên xinh tươi mơn mởn chỉ ngồi cách vài thước mà càng thêm nổi lửa lòng. Lại nghĩ chuyện mình và chị kết thúc rồi, nếu giữa mình và Uyên xảy ra quan hệ thân mật, đó sẽ là động lực để mình và chị có thể dứt khoát được với nhau.

Huống chi mình và Uyên có tình cảm từ lâu, và đến lúc này gặp lại mình càng thêm chắc chắn là hình ảnh cô nàng chưa bao giờ phai mờ trong lòng mình, chẳng có lý do gì để mình phải kiềm chế hay tránh né chuyện quan hệ xác thịt như trước kia. Trừ khi là Uyên không muốn.

Thần trí mình cực kỳ hỗn loạn, vô số ý nghĩ chồng chất lên nhau, cứ nhìn Uyên rồi lại nghĩ đến chị, sau đó tự hỏi cái việc bản thân đang định làm làm đúng hay sai?

Mình chẳng còn phân biệt nổi đúng sai nữa rồi.

Mình đã quá tuyệt vọng, chỉ muốn có một cái cớ, một động cơ mạnh mẽ để chấm dứt với chị. Bằng không mình vẫn mãi lưu luyến rồi có trời mới biết mình sẽ làm ra chuyện gì trái đạo lý với chị nữa hay không, mình không dám chắc được điều đó. Thậm chí mơ hồ nảy ra suy nghĩ trở về đưa chị đi tới một nơi thật xa mà chẳng ai biết bọn mình là ai để sinh sống, kệ mẹ mấy cái đạo lý luân thường. Mình điên thật!

Mình cứ ngồi đó nhìn Uyên, cặp mắt ngầu đỏ đảo lên khuôn mặt mỹ miều đang vênh đầy thách thức, dừng lại ở ánh mắt nâu, bờ môi đỏ thắm thoa lớp son đắt tiền, cái cổ trắng thon nhỏ, vòng một căng đầy trắng mịn lấp ló sau lớp váy khoét ngực, xuống dưới một chút là khoảng hở nho nhỏ giữa hai đùi đã được Uyên đặt tay lên nhưng vẫn không thể che hết. Mình muốn nhìn sâu hơn, sâu hơn nữa vào đó...

Mình liếm liếm môi khô nóng, nói mà nghe được hơi thở đã trở nên gấp gáp:

- Uyên lại đây ngồi đi!

Uyên vẫn lạnh nhạt từ chối:

- Không.

Mình đứng dậy, bao nhiêu máu nóng dâng hết lên mặt, từng bước từng bước đi tới chỗ Uyên.

Cô nàng cau đôi mày vắt ngang vầng trán đầy vẻ ương bướng, không hề động đậy mà vẫn ngồi yên tại đó, đề phòng nói:

- T muốn làm gì?

- Muốn ôm Uyên...

- Xàm! - Cô nàng cười nhạt - T dám chạm vào người Uyên thì đừng trách!

Cùng lắm thì ăn đòn thôi, trong quá khứ không phải mình chưa từng bị Uyên đánh, nhiều là đằng khác. Hồi nãy ở quán nhậu cô nàng còn tát mình một cái nảy lửa mà, tới giờ vẫn còn rát.

Mình không nghĩ nhiều, những gì cần nghĩ đều đã nghĩ cả rồi, hiện chỉ muốn ôm cô gái quyến rũ trước mặt vào lòng, vậy nên ngay khi tới gần liền giang hai tay ôm lấy Uyên, ôm thật chặt.

Có lẽ Uyên cứ tưởng mình đùa như trước, và cũng không lường được những chuyển biến điên rồ trong suy nghĩ của mình. Vì trước đây mình từng có nhiều cơ hội thân mật với Uyên nhưng đều bỏ qua, và cũng chưa khi nào mình chủ động như lúc này. Đột ngột bị mình nhào tới siết lấy, cô nàng giật mình, sau đó vũng vẫy mãnh liệt:

- Buông ra! Ai cho T làm vậy hả? Buông!

Dục vọng và hơi men, cùng ý nghĩ phải làm chuyện có lỗi với chị để chia tay dứt khoát, ba thứ này che mờ tâm trí mình. Lúc này mình rất mạnh, dù say túy lúy vẫn ôm Uyên cứng ngắc, mặc cho cô nàng cố vùng vẫy cũng không tài nào thoát khỏi đôi tay mình, cứ thế từng bước từng bước nhấc bổng Uyên đi tới giường.

Chát! Chát!

Sau giây lát hốt hoảng, Uyên nhanh chóng trấn tĩnh tát mình mấy cái thật mạnh, không hề nương tay, nhưng mình vẫn không buông, chỉ muốn nghiền nát cô nàng ra thôi.

- Buông ra! T biết mình đang làm cái gì không hả? Điên rồi sao? Buông ra, Uyên không cho phép T làm vậy biết chưa???

Uyên dần hoảng loạn khi nhận ra mình muốn làm thật, không hề đùa giỡn, hai tay cào cấu khắp người mình nhưng vô ích. Rất vất vả mình mới loạng choạng đem được Uyên tới gần giường, lầm lì ném cô nàng xuống rồi nằm đè lên, bốn bàn tay giữ chặt lấy nhau, hôn ngấu nghiến khắp gương mặt đẹp đẽ đang tràn đầy giận dữ.

- Khốn nạn! Uyên sẽ giết T đó!

Uyên hết quay mặt sang trái rồi lại sang phải để tránh mà không được, nghiến răng mắng to, hai chân vùng vẫy tìm cách hất mình ra.

Mình kéo hai tay Uyên vào giữa đỉnh đầu cô nàng, một tay giữ chặt lấy, tay kia thô bạo chụp thẳng vào bộ ngực nhấp nhô khiêu khích, ra sức nắn bóp liên hồi.

Uyên thở hổn hển, làn da đỏ ửng lên không biết vì giận dữ hay vì bị kích thích, cô nàng vẫn không ngừng la hét vùng vẫy song vô dụng, một khi thằng đàn ông đã thả cơn thú tính trong người mình ra ngoài thì đố cô gái nào có thể thoát được.

Sự đụng chạm khiến cho người mình đã nóng càng thêm nóng, miệng khô lưỡi rát, một tay giữ chặt Uyên, tay kia loay hoay tìm cách cởi váy ra mà không được vì cô nàng giãy rất mạnh, sau cùng đành hấp tấp kéo mạnh khiến nó bung chỉ, rách một đường giữa ngực.

Uyên không mặc áo ngực, mà chỉ dùng miếng dán hai đầu nhũ hoa, áo vừa rách toạt xuống, hai bầu ngực trắng nõn nà vun căng liền vươn ra ngạo nghễ, rung rinh như mời gọi.

Thân hình này, cơ thể nóng bỏng này... thực sự khiến mình phát điên.

Mình hưng phấn cực độ, cảm tưởng như cả người bị thiêu đốt trong ngọn lửa nóng bức, miệng liên tục nuốt nước bọt khô khốc, tay lập tức chụp lấy một bên ngực mềm mại mà nhào nắn, mặt úp vào bên còn lại điên cuồng hôn hít, đồng thời cố gắng tháo miếng dán ngực ra.

- T còn không dừng lại, Uyên hận suốt đời! Có nghe không hả? T đang cưỡng hiếp Uyên đó, dừng lại đi...

Uyên thét lên rồi bật khóc nức nở, nước mắt tuôn tràn nhanh chóng thấm ướt cả cánh tay mình.

Tiếng hét xuyên thẳng vào tận màng nhĩ khiến mình chấn động, thoáng chốc như bừng tỉnh, ngỡ ngàng nhận ra mình đang làm chuyện tồi bại gì.

Sự thật không như mình ảo tưởng, rằng Uyên chấp nhận vào đây nghĩa là muốn ngủ với mình, chỉ là cô nàng giả vờ thôi, chỉ cần mình tấn công tới tấp chắc hẳn Uyên sẽ ưng thuận làm chuyện đó. Thế nhưng tiếc là không phải, để rồi cuối cùng lại biến thành giống như mình đang cưỡng hiếp Uyên. Cưỡng hiếp chính cô gái đã luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho mình, thậm chí ngay cả khi mình đã chủ động quay lưng, nhưng tối nay lúc mình tuyệt vọng, cần một bờ vai, cô ấy vẫn bỏ qua mọi tổn thương để đến với mình, chia sẻ cùng mình, an ủi mình.

Thế mà, chỉ vì muốn chấm dứt với chị Diễm, chỉ vì ảo tưởng và dục vọng thấp hèn, mình đã gây tổn thương cho cô gái đó, thay vì trân trọng cô ấy.

Mình thật tệ hại!

Mình luýnh quýnh rời khỏi bộ ngực đầy ma lực, hối hả lấy một phần chăn trùm lên cho Uyên đang khóc như mưa bão, chỉ còn biết cuống cuồng nói:

- Xin lỗi! T xin lỗi! T cũng không biết tại sao mình lại làm vậy...

- Tránh xa tôi ra, khốn nạn! Thằng tồi!

Uyên thình lình vung chân đạp mình té lăn quay khỏi giường, may trên người vẫn còn quấn chiếc khăn, bằng không lộ hàng hết cả rồi.

- Xin lỗi! Uyên muốn đánh muốn chửi gì cũng được hết...

Mình khổ sở ngồi đó, lắc đầu chán nản nhìn Uyên vẫn ôm mặt khóc trên giường, nội tâm hối hận vô cùng, ngọn lửa ham muốn trong lòng tắt ngấm. Sau chuyện này có khi cô nàng sẽ không nhìn mặt mình nữa, chắc thất vọng về mình lắm, thậm chí là hối hận vì đã nhìn sai người.

Uyên buông tay khỏi mặt, đôi mắt ướt đẫm trừng trừng đầy căm giận như muốn giết chết mình mới hả:

- Giữa đêm gọi điện than khóc, Uyên không cầm lòng nổi mới chạy ra với T, an ủi T, để rồi T báo đáp Uyên thế này sao? Hả??? T nhìn lại mình xem đã biến thành cái thứ gì rồi, còn thua cả một con chó nữa. Ít ra cho nó ăn, nó còn làm Uyên vui, không đè Uyên ra mà cắn tới tấp như vậy...

Mình bóp bóp trán đau khổ, cúi đầu chẳng dám nhìn Uyên. Bị so sánh với chó quả thực rất nặng, nhưng mình đáng bị như vậy nên chẳng hề phản ứng gì.

Hành động của mình không khiến Uyên nguôi giận, càng thêm ấm ức:

- T thèm muốn lắm phải không? Lúc trước T từ chối Uyên mà. Còn bây giờ nhận ra sự thật, biết không thể quay lại với chị Diễm liền muốn đè Uyên ra làm chuyện đó, để quên đi chị sao? Dạng người như T, nếu không phải vì Uyên ở nhờ nhà T, ra vô chạm mặt lâu ngày, T xứng được Uyên để mắt sao? T thừa biết điều đó. Thậm chí T còn không đáng để Uyên nói chuyện, đằng này lại muốn Uyên làm người lấp chỗ trống trong lòng? Đối với T, Uyên là gì? Người thứ ba? Con đĩ? Hay thứ gái dễ dãi? Hả? Nói đi, nói ra hết đi, đừng nghĩ ngồi đó im lặng là xong! Có tin Uyên giết T không hả? Nếu không phải T mà là thằng khác dám làm vậy, Uyên đã giết chết nó hoặc báo công an rồi. Khốn nạn!

Nghe chửi một tràng, mình thở dài ngẩng mặt lên, xấu hổ nhìn Uyên:

- Giờ T chỉ biết nói xin lỗi Uyên thôi. Xưa nay T luôn tôn trọng Uyên mà, đâu phải Uyên không biết chuyện đó!

- Tôn trọng? Hành động này là tôn trọng hả?

Uyên hất mạnh chăn ra, chẳng màng che đậy bộ ngực gợi cảm lấp ló sau lớp váy đã bị mình xé rách một mảng:

- T muốn thì tới đây, đêm nay Uyên sẵn sàng chiều T, nhưng từ nay đừng bao giờ tìm Uyên nữa! T muốn như vậy thì cứ tới đây!

Mình ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thân thể quá mức kích thích của Uyên, sợ con lợn lòng lại xổng chuồng lần nữa.

Nhìn bộ vó thảm hại của mình, có lẽ Uyên cũng chán nên chẳng muốn chửi mắng gì thêm.

Hai đứa cứ yên lặng như vậy, một người trùm chăn trên giường, một người ngồi gục đầu ở ghế.

Không gian ồn ào mới đó đã lắng xuống, trở nên tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng máy điều hòa chạy nhè nhẹ. Đêm nay đúng ra phải là một đêm thật đẹp, Uyên nằm cạnh mình, tình cảm trò chuyện cùng mình, lẽ ra nên như vậy. Chỉ vì mình hành động xằng bậy mà đã vô tình phá nát mọi thứ rồi.

Chỉ mới 3h30 thôi, vẫn còn rất lâu mới sáng. Thời gian đêm nay còn lại, mình nên làm gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.