Yêu Thầm Chị Họ

Chương 137



Trái ngược với giọng điệu run rẩy của mình, chị bình đạm nói:

- T lầm rồi! Chị làm vậy vì chị muốn lấy ảnh, chỉ vậy thôi, không phải muốn trả thù T hay gì đâu. T đừng suy diễn lung tung nữa!

- Cứ cho là em lầm đi, nhưng còn bao nhiêu người khác mà, cớ gì cứ phải là nó? - Mình nghẹn giọng, uất ức không chịu nổi.

- T lạ quá à, chị nói rồi, chị thấy hạnh phúc khi ở bên ảnh!

Cái giọng êm tai này đã từng khiến mình yêu say đắm, sau khi chia tay cũng nhớ nhung triền miên, giờ phút này sao nghe đáng ghét quá đỗi, nói những lời thật bình thường nhưng rơi vào lòng mình thật cay nghiệt.

Mình không tin chị đã thay đổi, chỉ có thể nghĩ chị muốn trả thù mình thôi. Đem hạnh phúc cả đời ra đánh đổi chỉ để trả thù mình sao? Chuyện này còn hơn cả hai chữ "điên rồ", mình không tin người hiền lành như chị lại có thể làm vậy. Nhưng nếu đó là sự thật, vậy mối hận đó lớn tới mức nào chứ?

Ngó lên, nhận ra những cặp mắt đang nhìn mình chăm chú, mình trèo xuống giường chạy khỏi phòng, mặc gia đình ngăn cản cũng không được. Chạy tới khúc hành lang vắng người, mình thở dốc nói:

- Coi như em xin chị cũng được, đừng lấy nó được không? Em không muốn chị chịu khổ!

Chị bật cười:

- Hết nói nổi T. Người trong cuộc không thấy khổ, T là người ngoài làm sao biết chị khổ hay không mà cứ nói vậy hoài?

- Chị thề đi! - Mình gằn giọng.

- Thề gì? Sao phải thề?

- Thề là chị lấy nó không phải vì muốn trả thù em. Nhưng chị nên nhớ là thề độc không đơn giản đâu, tội nặng lắm...

Mình còn chưa hù dọa xong, chị đã nói không cần suy nghĩ:

- Được rồi, chị thề, nếu chị lấy anh Quang vì muốn trả thù T thì ra đường xe cán, sét đánh chết không toàn thây, cả nhà chị chết hết! Vậy được chưa?

- Chị... thực sự chị muốn lấy nó sao?

- Ừm. Thề mới chịu tin hả? T thiệt tình...

Ngay cả dì dượng mà chị cũng chịu đem ra thề độc, mình tin rồi, không tin cũng phải tin. Vậy cuối cùng nguyên nhân là vì đâu chứ, chẳng lẽ...

- Vì nó giàu phải không?

- Hả?

- Em hỏi chị lấy nó vì thấy nó giàu có phải không?

- Ừm. Cũng một phần...

Mình cay đắng:

- Quan trọng vậy hả? Tiền bạc quan trọng tới mức chị chấp nhận lấy một thằng từng muốn cưỡng hiếp chị sao? Nó đánh em mấy lần, chị còn nhớ không?

Chị lặng thinh thật lâu mới nói:

- Chuyện qua lâu lắm rồi, T đừng giữ mãi trong lòng nữa. Ba mẹ chị lớn tuổi già yếu rồi, mẹ chị lúc này hay bệnh nữa, chị cũng muốn lấy chồng giàu để ba mẹ được nhờ. Với lại ở gần ảnh chị cũng thấy vui, lâu ngày cũng có tình cảm, thấy ảnh không đáng ghét như hồi trước. Chị nói thật lòng đó, nên T đừng bận tâm chuyện này nữa. Mặc kệ chị đi, mình kết thúc rồi!

Mình cười khì khì vào điện thoại, chán tới mức chả muốn nói gì thêm, thầm nghĩ cuộc đời này khốn nạn đến thế là cùng. Khổ công bảo bọc, chăm sóc chị, cướp được chị ra khỏi nanh vuốt thằng Quang, tưởng sao rốt cuộc lại vẫn dâng hai tay lên cho nó, hận đến đổ máu đổ ruột mà chẳng thể làm gì.

Sau cùng, mình uất nghẹn nói:

- Chị không nghĩ gì cho em...

Chị nhẹ nhàng:

- Vậy còn T, đã bao giờ T nghĩ cho chị chưa?

Câu nói này chẳng khác nào nhát dao kết liễu cứa ngang cổ họng mình, khiến mình chết sững.

Chị hận mình, chị thật sự hận mình!

Nhưng chị có biết không, mình làm như vậy vì mình không thể nào làm khác được, chị có biết hay không???

Trong lòng mình gào thét, nhưng mình chẳng thể thốt thành lời, chỉ đành câm nín.

- Sau này đừng liên lạc nữa! - Mình nói.

- Vậy cũng tốt. T và Uyên cũng mau làm đám cưới đi! Nếu có lòng thì mời chị, nhưng phải sớm nhen! Sau khi chị đám cưới xong, chắc ảnh sẽ không cho chị đi dự đám cưới T đâu...

- Đừng nói nữa!

Mình kiềm chế lắm mới không ném cái điện thoại, bàn tay cầm nó bóp chặt run lẩy bẩy, cảm thấy đất trời xung quanh tối sầm như đêm ba mươi, không ngừng chao đảo ngả nghiêng. Trời sập cũng chỉ đến thế này là cùng!

Nhìn mình hầm hầm bước vô, mọi người muốn lên tiếng hỏi mà ái ngại. Lát sau, chị Ngà nói:

- Sao rồi? Nói xong chưa?

- Xong rồi. - Mình đáp nhát gừng.

- Con Diễm... lấy thằng đó vì cái gì? Sáng giờ nhà mình ai cũng thắc mắc hết.

- Giàu, có tiền lo cho gia đình.

Chị Ngà cau mày nghi hoặc:

- Phải vậy không? Sao tao cứ thấy trong chuyện này có khúc mắc gì đó, con Diễm đẹp mà, nết na đảm đang nữa, đâu khó kiếm chồng giàu mà phải nhào vô thằng đó?

Mình mệt mỏi lắc đầu:

- Không biết. Em cứ tưởng làm vậy vì muốn trả thù em, nhưng Diễm thề độc là không có chuyện đó. Thôi đừng nhắc tới nữa, càng nói càng chán chả được gì!

Mẹ mình buồn thiu:

- Con bé đó thật là... nhìn nó không nghĩ nó bướng bỉnh vậy! Sau này nó khổ cho mà xem, giờ nói không được...

Hồi chị còn ở nhà mình, mẹ mình thương chị nhất, lắm lúc cảm tưởng còn thương hơn cả mình. Vàng vòng chị đeo, quần áo các thứ đều tiền mẹ cho, tận tay mẹ lựa, chăm chút từng li từng tí. Giờ chứng kiến chị như vậy, mẹ đau lòng cũng phải.

Mình len lén nhìn ba, thấy sắc mặt ông xám ngoét. Phải tận mắt nhìn đứa con gái yêu đi lấy thằng chồng tồi bại chả ra gì nhưng ba lại không cách nào lên tiếng ngăn cản, nỗi khổ tâm đó phải là người trong cuộc mới có thể hiểu được. Ba khổ chẳng kém gì mình.

- Thôi bỏ hết đi, chuyện nhà mình lo còn chưa xong, đừng nói tới chuyện nhà người khác nữa. Thằng T đỡ chưa, đỡ rồi thì xin xuất viện về. - Chị ba mình nói.

- Đỡ rồi, chị đi làm thủ tục giùm em đi!

- Rồi, chờ chút!

...

Sau bao ngày xa cách, cuối cùng mình cũng về nhà, cảm xúc thật khó tả, vừa bâng khuâng bồi hồi, lại có chút nghẹn ngào mong chờ.

Phòng mình vẫn sạch sẽ như lúc mình đi, nghe nói mỗi ngày mẹ đều vào quét dọn. Phòng chị cũng vậy, tinh tươm thơm tho, nhưng đồ đạc các thứ đã cất hết, chỉ còn lại chiếc giường trống trải.

Mình đoán ba mẹ làm vậy vì không muốn mình vào đây nhìn đồ vật lại nhớ tới chị, nhưng ông bà nào biết, càng làm vậy mình càng đau lòng hơn, cảm thấy mọi người như đều muốn xóa mọi vết tích về sự tồn tại của chị.

Đêm nay trời thật đẹp, sao giăng khắp nơi lấp lánh lung linh, gió nhè nhẹ đưa, mang theo mùi dạ lý hương từ dưới vườn nhà bay thẳng lên ban công tầng hai, len sâu vào mũi.

Mình đứng tựa ban công, nhìn về nơi xa xa. Đã lâu lắm rồi mình mới được tận hưởng lại cảm giác này, đứng trên ban công hóng gió đêm, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Cái đêm bọn mình phải đột ngột dọn đi trời cũng đẹp thế này, mình hôn chị để rồi bị ba mẹ bắt gặp...

Lúc đó rời đi, mình còn tự nhủ sau này sẽ cùng chị đường đường chính chính quay về nơi này, khi mà hai đứa đã trở thành vợ chồng, có với nhau những đứa con kháu khỉnh. Nào ngờ, lúc trở về chỉ còn lại mỗi mình, chị đã ở một nơi thật xa xôi, thuộc về kẻ khác rồi.

Những gì chị nói lúc sáng, mình khắc ghi từng lời, đời này không quên, vì nó cay nghiệt quá.

Có bao giờ chị nhớ tới nơi này không, cái ban công nhỏ chứa đầy kỷ niệm đẹp đẽ một thời tuổi trẻ này?

Mỗi ngày chị và mình đều ngồi đây, trò chuyện, vui đùa, kể cả mấy lúc giận hờn cãi nhau, ban công vô tri này cũng là chứng nhân duy nhất. Chị còn nhớ không, hay chị quên hết thật rồi?!

Tự nghĩ rồi lại tự trách mình đa sầu đa cảm, cứ mong chị nhớ tới nơi này để làm gì, chẳng được gì cả.

Đời này kiếp này, mình và chị không thể lấy nhau mà.

Mình đem điện thoại ra, bật list nhạc hòa tấu dìu dịu rồi ngồi đó ngây ngẩn nhìn trời nhìn mây, chốc chốc nhớ tới cái đám hỏi chết tiệt kia, xong lại tự ngó chỗ ngón trỏ bàn tay phải băng trắng xóa. Cũng may hồi sáng mấy người kia nhanh trí đem thùng đá ướp lạnh phần lóng tay bị đứt rời vào bệnh viện nối cho mình, không thì cụt thật rồi. Chuyện này giống như một điềm xấu, tự dưng mình bị đứt tay trong ngày vui của chị. Mà nghĩ lại cũng hợp lý thôi, chính vì hôm nay đám hỏi của chị mới khiến mình lơ đễnh tự đút tay vào máy chém, đúng là ngu.

Thừ người khá lâu thì Thanh sida tới. Lâu rồi mình không gặp nó, từ dạo mình chuyển lên ở trọ gần nhà máy đường.

Nó leo lên tận ban công, thấy mình liền tếu táo đứng nghiêm, giơ tay chào như quân đội:

- Chào đồng chí thương binh một trên bốn!

Mình phì cười:

- Sao biết tao về mà tới hay vậy? Ai nói mày tao bị tai nạn?

- Ông già mày chứ ai. Ổng sợ mày rầu rĩ sinh nghĩ quẫn nên kêu tao qua tâm sự với mày! - Nó phủi đít ngồi xuống.

Mình chép miệng:

- Nghĩ quẫn thì tao đã làm từ nửa năm trước rồi, đâu chờ tới bây giờ làm gì.

- Chuyện đó khó nói trước lắm. Những thằng có vấn đề ở đây thường rất nguy hiểm! - Thanh sida gõ gõ ngón tay vào thái dương.

Mình chỉ biết cười. Lâu ngày mới gặp lại nó, chợt thấy thân thiết lạ. Đúng là chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau, chị Diễm và Uyên dù thân mật tình cảm bao nhiêu cũng có lúc khiến mình buồn, chỉ mỗi Thanh sida là luôn đem tới niềm vui.

Nó tặc lưỡi:

- Sao rồi, nghe nói sáng này người chị yêu dấu của mày làm đám hỏi hả?

- Ừ, sao mày biết?

- Thì cũng nghe ông già mày nói chứ đâu. Tại vậy ổng mới cầu cứu tao chứ?!

- Vậy ổng có nói cho mày biết chú rể là ai không?

- Chưa. Ai vậy? Khoan đã, nhìn cái mặt mày, bộ chú rể là người quen hả?

- Ừ, rất quen.

- Ai ta? - Thanh sida nhăn mặt nhíu mày một hồi, vỗ đùi reo lên - A, tao biết rồi. Cái thằng gì ở gần nhà trọ của tụi mày phải không? Móa, nó có hai em đẹp như tiên rồi mà còn giành gái với mày hả?

- Khùng quá, thằng đó thì liên quan gì? Thằng khác. - Mình thèm sút cho nó một phát bay xuống lầu.

Thanh sida gãi cằm gãi tai ráng nhớ:

- Chứ còn ai mà tao không nghĩ ra?

Khá lâu, mặt nó kỳ quái ngó mình, mép giật giật. Nhìn thái độ, mình biết nó đoán ra rồi, bật ngón cái lên.

- Đệt, đừng nói là thằng Quang?

- Ừ, nó đó.

- Cái đờ mờ, chuyện này sao có thể được?

Thanh sida thiếu điều nhảy nhổm, sét có đánh ngang tai cũng không làm nó giật mình tới vậy.

Mình chán nản:

- Vậy mà nó vẫn xảy ra đó thôi.

- Mày có nói chuyện với Diễm chưa? Hỏi lý do chưa?

- Rồi. Lúc đầu tao tưởng làm vậy vì muốn trả thù tao, nhưng Diễm thề độc, chẳng những thề một mình mà còn lôi ba mẹ vào nữa. Tao không muốn tin cũng không được!

Thanh sida gật gù:

- Ờ, nếu đem ba mẹ ra thề độc, vậy chắc là thiệt rồi. Diễm nói sao?

- Thằng Quang giàu, lấy nó cho gia đình đỡ khổ. Còn nói lúc này tiếp xúc nó nhiều phát sinh tình cảm, thấy nó không đáng ghét như hồi trước...

Chỉ ở trước mặt Thanh sida, mình mới thoải mái thể hiện cảm xúc, kể lể như vậy mà không sợ bị chê cười hay chọc quê.

- Mẹ, sao tao cứ thấy chuyện này có gì đó sai sai. Mà đếch biết sai ở đâu... - Nó cau có ngẫm nghĩ.

Mình cười nhạt:

- Lấy vì tiền cũng có lý mà, có gì mà sai!

Thanh sida khịt khịt mũi:

- Ừ, thì cần tiền lấy thằng Quang cũng đúng, nhưng mắc gì cứ phải lấy nó? Đời bây giờ, gái đẹp kiếm chồng giàu đâu có khó khăn gì mấy. Với lại nói có tình cảm với thằng đó, tao đếch tin, rõ ràng là nói xạo!

- Nhưng mà Diễm đã thề độc...

- Ờ, biết rồi, khổ lắm nói mãi. Tóm lại là không lấy thằng Quang chỉ vì muốn trả thù mày, chọc tức mày, ok. Nhưng có khi nào nhận lời thằng đó vì ghét nó, muốn đục đẽo tiền bạc nhà nó không?

- Ghét nó nên muốn lấy nó để lợi dụng tiền bạc, nghe cũng có lý, nhưng rồi sau đó thì sao? Nhắm mắt làm bừa ngủ với người mình ghét cay ghét đắng hả? Mày có thấy cái lý do này ngu lắm không?

- Ờ, tao cũng thấy ngu thiệt. Mịa, đếch hiểu nổi rồi!

Ngay cả quân sư quạt mo như Thanh sida thường ngày đầu óc nhanh nhạy ranh ma mà cũng không thể đoán được mục đích của chị Diễm, thì mình cũng chắp tay chịu thua.

Nghĩ cả buổi không thông, nó bực bội phẩy tay:

- Bỏ đi! Giờ mày tính sao?

- Sao trăng gì nữa? Diễm đã quyết định vậy rồi, tao còn làm được gì?

- Không tính phá cho hôi hả? Mày không coi phim tàu khựa à, đại trượng phu không ăn được thì đạp đổ! - Nó chặt mạnh tay trong không khí.

- Điên hả? Không lẽ tao làm gì chị Diễm mày mới chịu?

Thanh sida chép miệng:

- Mày đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo, tao kêu mày đạp đổ là đạp đổ thằng Quang, hiểu chưa?

- Đạp sao mới được?

- Thì hôm đám cưới, mày xông vô cướp cô dâu, đưa về nơi khác hai đứa động phòng. Đù, y như phim! - Thanh sida nói xong cười tít mắt tự khen hay.

- Nếu tao với chị mà làm được vậy thì tao cần gì phải chia tay? Xàm vừa thôi!

- Ờ quên. Vậy tính cách khác, đêm trước ngày cưới mày rủ tụi Hải khìn chặn trước nhà thằng Quang, canh nó ra trùm bao bố đập một trận thừa sống thiếu chết là xong. Coi nó ngày mai có làm lễ cưới nổi không, hay là vô bệnh viện nghỉ ngơi dài hạn, hè hè!

- Ừ, rồi công an còng đầu tao. Mẹ, toàn xúi điên!

- Hè hè, chọc mày cho vui thôi! Coi như tao hoàn thành nhiệm vụ ông già mày giao, chứ nói thật là ván sắp đóng thuyền rồi, chả làm được gì đâu.

Thanh sida vỗ vai mình:

- Thôi, chấp nhận đi! Kiếp này mày ráng ăn ở cho tốt, hy vọng kiếp sau mày sẽ là một con t*ng trùng nhanh nhất, đầu thai vào nhà Thủ tướng hay Chủ tịch nước gì đó, cưới chị về tha hồ hạnh phúc!

Thằng khỉ này, vừa nghiêm túc chưa được mấy giây đã tiếp tục cà rỡn. Nghe nó nói mà mình không biết nên khóc hay cười.

Nó làm bộ mặt nghiêm nghị:

- Giỡn vậy đủ rồi, nói chuyện đàng hoàng nè! Theo tao thấy đã tới lúc mày nên xem xét mối quan hệ nghiêm túc với Uyên đi! Hạnh phúc tương lai của mày giờ chỉ có thể là Uyên thôi, đừng nghĩ mãi về chị Diễm mà làm tổn thương ẻm nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.