Yêu Thầm Chị Họ

Chương 138



Nghe Thanh sida khuyên, mình chỉ biết cười buồn. Thời gian qua, không phải mình không nghĩ tới Uyên, mà nỗi nhớ về chị đã chiếm hết tâm trí mình rồi, nếu có dành cho Uyên thì có lẽ đó chỉ là một góc nhỏ thôi.

Trước đây khi còn hạnh phúc cùng chị, thỉnh thoảng mình vẫn nhớ Uyên, cảm thấy nuối tiếc một thứ gì đó vô cùng thân thiết, luôn thấy hoài niệm. Từ khi dứt khoát với chị, cảm giác mình khi nghĩ về Uyên không còn như xưa, chẳng rõ là do mình đã nhận ra bản thân thực sự cần ai, hay đó chính là bản chất của đàn ông luôn cảm thấy luyến tiếc và hướng về một người không còn thuộc về mình nữa, thay vì một cô gái khác luôn ở trong tầm tay không sợ mất đi.

Chia sẻ cảm giác này với Thanh sida, nghe xong nó cười:

- Cả hai. Thành thật mà nói thì chị Diễm mới đúng là mẫu vợ trong mơ của tất cả những thằng đàn ông, vừa ngoan vừa giỏi nội trợ, lại khéo bày ra mặt yếu đuối để mày được thỏa mãn tâm lý che chở chứng tỏ, người như vậy ai mà không thương. Còn Uyên, không hẳn là không đáng cưới làm vợ, có điều tao cảm thấy Uyên làm người tình vẫn phù hợp hơn. Chắc tại vậy nên mày dành tình cảm cho chị nhiều hơn vì mày đã qua cái thời trẻ trâu thích bay nhảy rồi, muốn có một chỗ yên bình để tìm về. Còn về cái bản chất lúc có thì không biết quý, khi mất rồi lại luôn tiếc nuối thì đúng là thằng nào cũng có, mày không ngoại lệ. Tới khi nào mày vừa mất chị Diễm vừa mất luôn em Uyên, lúc đó mới là thảm họa. Tốt nhất mày đừng để chuyện đó xảy ra, kiểu con gái tốt như chị Diễm và Uyên, trên đời này không còn nhiều đâu, sắp tuyệt chủng rồi. Nói thiệt là nhiều lúc tao rất ghen tị với mày, phải đứng ở bên ngoài nhìn vào như tao, mày mới biết mày may mắn cỡ nào. Mà những người sống trong may mắn hạnh phúc thì thường lại chả biết quý trọng.

Thanh sida chưa bao giờ bày tỏ suy nghĩ này với mình, nên mình tin nó nói thực lòng. Mình hệt chiếc thuyền nhỏ đang loay hoay giữa dòng sông lớn, nếu xuôi dòng tiến về phía trước chắc sẽ an toàn và suôn sẻ hơn, thế nhưng mình cứ luôn chọn con đường khó, tìm mọi cách ngược dòng quay trở về để rồi có thể sẽ bị nhấn chìm xuống tận đáy, mất hết tất cả.

- Khai thật đi, mày ngủ với Uyên rồi phải không? - Thanh sida hỏi.

Mình không muốn giấu nó nữa, gật đầu thừa nhận:

- Ừ.

- Đù, ngon! Nhất mày rồi! - Nó giơ ngón tay cái tán thưởng - Sao, chuyện hấp dẫn vậy có tính kể tao nghe không mày?

- Tất nhiên là không. Mày nghĩ tao sẽ đem chuyện thầm kín của một người có thể là vợ tao trong tương lai ra kể mày nghe hử?

- Mẹ, thử mày thôi, kể cũng đếch thèm nghe!

- Ha ha, mà sao mày biết chuyện đó hay vậy?

- Hôm bữa ra đó, nhìn cái kiểu tụi mày vô khách sạn thuần thục lắm, chả ngại ngần mẹ gì nên tao đoán chắc là lần thứ mấy rồi, không phải lần đầu. - Nó thản nhiên.

Đúng là không gì qua được con mắt cú vọ của Thanh sida, nó nói tiếp:

- Với lại khi giữa thằng con trai và đứa con gái xảy ra chuyện đó rồi thì khó giấu lắm, nói chung là nhìn tụi mày có cái gì đó rất tùy tiện, không giống lúc trước.

- Ừ. Chị Diễm cũng biết chuyện này rồi.

- Gì? Biết luôn rồi hả? - Thanh sida giật mình rồi nhún vai - Bó tay, chị Diễm đi lấy chồng cũng phải rồi!

Nhìn điện thoại đã trễ, nó vỗ vai mình, đứng lên:

- Trễ rồi, tao về à! Tóm lại tao khuyên mày quên chị Diễm đi, mày thừa biết tụi mày không thể lấy nhau được, luyến tiếc thì cứ luyến tiếc, không ai cấm, nhưng mày cần phải tỉnh táo nhìn nhận sự việc. Uyên mới là người dành cho mày, còn Diễm... ngay từ đầu tụi bây đã sai rồi!

Đứng trên ban công nhìn Thanh sida lên xe đi về mà lòng mình ngổn ngang, cứ nghĩ mãi những gì nó nói. Thanh sida là người ngoài cuộc, sáng suốt thấu đáo hơn mình. Nhớ lại quãng thời gian nửa năm qua đầy khó khăn, luôn chìm trong những cảm xúc tiêu cực, mình tự hỏi liệu có đáng hay không khi cứ cố níu kéo, cố hoài niệm để rồi tự làm khổ bản thân dù biết sẽ chẳng được gì?

Thật sự là không đáng. Nhưng mình nghĩ chỉ để nghĩ vậy thôi, con tim không phải lúc nào cũng nghe lời lý trí. Nếu ai cũng đủ sáng suốt và quyết tâm để làm điều tốt nhất theo lý trí dẫn dắt thì trên đời này toàn là thánh thần rồi, chả còn người trần mắt thịt nữa.

Có tiếng chân nhè nhẹ đi tới phía sau, mình biết nhưng không quay lại. Thế rồi mẹ lên tiếng:

- Gần 11h khuya rồi, không ngủ sớm đi con?

- Con chưa buồn ngủ. Sao nay mẹ thức khuya vậy?

- Mẹ ngủ rồi, mà tiếng xe của thằng Thanh làm giật mình thức dậy nên lên coi con thế nào rồi.

Mẹ đi tới cạnh mình, biến cố gia đình do mình gây ra đã làm mẹ già đi không ít, nhìn mà đau lòng. Thời gian qua, vì theo đuổi hạnh phúc cá nhân mà mình đã làm tổn thương rất nhiều người, nhất là ba mẹ bị ảnh hưởng nặng nề. Mình không hối hận vì mình tin đã làm đúng, tuy nhiên mỗi khi nhìn mẹ thế này mình lại cảm thấy có lỗi, chẳng biết phải nói sao.

Mẹ xoa đầu mình, sau đó bóp mặt mình một cái, cười bảo:

- Nhìn con nè, ốm tới mức mặt hóp vô thấy cả xương gò má. Trên đó ăn uống thiếu thốn lắm hả?

- Không, con vẫn ăn đầy đủ mà.

- Nhìn con mẹ biết. Thôi, chuyện gì đã qua thì cho nó qua luôn đi, con đừng nghĩ tới nữa! Sinh con ra, nuôi lớn lên, chẳng có người làm cha làm mẹ nào muốn thấy con mình chịu khổ hết. Sau này con lập gia đình rồi có con cái sẽ hiểu cho ba mẹ.

- Dạ, con hiểu mà. Con không trách ba mẹ gì cả.

- Ừ, con ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá!

- Dạ.

Mẹ gần khuất sau cầu thang, mình gọi:

- Mẹ...

- Hả? - Mẹ hơi khựng lại, quay đầu nhìn mình.

- Con xin lỗi!

Mẹ hơi bất ngờ, cười xòa:

- Con không có lỗi, con Diễm cũng vậy. Lỗi do số phận trớ trêu thôi, đừng nghĩ nhiều nữa cho đầu óc thanh thản!

Nói rồi mẹ đi xuống, trả lại không gian yên tĩnh cho tầng hai ngôi nhà.

Mười một giờ đêm, mọi thứ chìm trong tĩnh mịch. Mình không muốn ngủ, cũng chả buồn ngủ, lang thang qua phòng chị ngó nghiêng lung tung. Căn phòng này từng có hai cô gái ở đây, tiếng cười đùa mỗi ngày tràn ngập xung quanh, giờ chỉ còn lại bốn bức vách im lìm trơ trọi. Thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến mức khiến lòng người khó thể chấp nhận sự thật phũ phàng.

Ước gì... ước gì thời gian đó quay trở lại thì hạnh phúc biết bao...

Mình chỉ ước được sống mãi trong những phút giây đó, mãi mãi, lặp đi lặp lại cho tới khi chết cũng được, cho dù phải trả cái giá thật đắt cũng chấp nhận. Tiếc rằng giấc mơ thì vĩnh viễn chỉ là giấc mơ thôi, khó thành sự thật.

Quãng thời gian tươi đẹp đó, buổi sáng cãi cọ suốt với Uyên, buổi chiều ngồi tâm tình cùng chị, lâu lâu cả ba lại cùng nhau đi chơi, không khí vừa mập mờ vừa tràn ngập tình cảm khó nói. Khi ở trong nó, mình không đủ chín chắn để cảm nhận được hạnh phúc và may mắn của bản thân, đến khi mất rồi mới nhận ra cũng đã muộn. Mọi thứ đều đã quá xa xăm, không bao giờ quay trở lại được.

Đang chìm đắm trong hồi tưởng, chuông điện thoại bên phòng mình reo vang, mình vội chạy về phòng xem ai gọi.

Là số lạ.

Không biết là ai song mình vẫn bắt máy, trong lòng hồi hộp chờ đợi.

Trái với mình mong đợi, đầu dây bên kia là giọng đàn ông khá quen:

- Biết ai chứ?

Nằm mơ cũng không ngờ có ngày thằng Quang gọi điện cho mình, lại vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.

- Mày gọi tao làm gì?

- Không có gì. Muốn tâm sự hàn huyên chút chuyện cũ với mày thôi ấy mà! - Nó cười, nghe thật đểu giả khốn nạn. Điệu cười của kẻ chiến thắng.

Mình cộc lốc:

- Tao chả có gì để nói với mày hết. Đừng làm phiền tao nữa!

- Ơ kìa, tao tưởng tụi mình lâu ngày không gặp phải có nhiều chuyện để hàn huyên tâm sự lắm chứ? Mày nói vậy làm tao cụt hứng quá, ha ha...

Mình muốn tắt máy, nhưng chẳng hiểu sao không tắt mà cứ để đó hoài, có lẽ vì sâu trong thâm tâm mình vẫn luôn muốn biết tin tức về chị, kể cả biết bằng cách nghe qua thằng khốn nạn đắc thắng sắp trở thành chồng của chị. Thật khốn nạn làm sao!

- Mày muốn gì? Khoe chiến công với tao sao?

Nó càng cười lớn:

- Ủa, sao nói nghe buông xuôi chán đời vậy? Đáng lẽ mày phải tức tối như con chó điên, lồng lộn lên đòi ăn tươi nuốt sống tao mới đúng chứ?

Mình giận lắm mà ráng dằn xuống, gằn giọng:

- Tao cảnh cáo mày, liệu mà đối xử với Diễm thật tốt, đừng để tao nghe được chuyện gì, bằng không tao giết mày!

Cuộc gọi không mong đợi này, cùng những lời lẽ đắc thắng của thằng Quang vô tình vừa khơi dậy một ý định trong lòng mình. Hiện giờ việc mình cần làm là tỏ ra yếu thế để nó tưởng mình đã chấp nhận buông tay đầu hàng rồi, không đề phòng gì nữa. Chờ đó, mình sẽ dành cho nó một đòn bất ngờ, để xem ai mới là kẻ phải khóc sau cùng.

Nó tiếp tục châm chọc:

- Ê, không phải mày đang chờ tao nói hớ để ghi âm đưa cho Diễm nghe đó chứ?

- Im đi, đừng nghĩ ai cũng tiểu nhân như mày!

- Hả? Ai tiểu nhân? Vậy chứ hồi xưa thằng nào từng bày trò ghi âm tao một lần rồi? Mà thôi, tao là người rộng lượng không chấp mày làm gì. À, còn nữa, tao dù gì cũng sắp là anh rể họ của mày rồi, phải gọi tao là anh mới đúng vai vế nhé!

Mình kiềm lắm mới không văng tục, biết đâu nó đang làm trò ngược lại, lẻn ghi âm những câu nói hằn học của mình cho chị nghe, vậy nên chỉ cười nhạt tắt máy.

Chỉ một cuộc gọi này thôi đã phá tan tành chút thanh tĩnh mình cố gắng vun vén từ tối đến giờ, đêm này sẽ lại là một đêm dài khó ngủ nữa rồi.

...

Sáng dậy hai mắt mình đỏ kè vì mất ngủ, trải qua một đêm nhiều suy tư rất đổi khó chịu, nhiều lúc cứ thấy trời thật lâu sáng.

Mình nói với nhà là đi chơi tí cho khuây khỏa, sau đó hộc tốc phi xe xuống quê chị. Chạy trên đường mà mình cứ nghĩ loạn lên, không biết khi xuống tới sẽ đối mặt chị kiểu gì, rồi mình phải nói gì với dì dượng hai về sự có mặt đột ngột của mình chỉ ngay sau đám hỏi chị một ngày. Có khi nào dì dượng sẽ không cho mình gặp chị vì sợ rắc rối không?

Đường dằn lại xa, bàn tay bị thương rất đau, mỗi lần dằn xóc ổ gà là nhói lên đau thấu xương, mình ráng chịu đựng. Khác với những chuyến về quê chị lúc trước, khi đó bọn mình đang tràn ngập hạnh phúc, lần này mình chẳng có cái may mắn ấy, chỉ mang theo chút niềm tin nhỏ nhoi cầu mong có thể thay đổi được quyết định của chị. Chỉ cần chị đừng lấy thằng Quang nữa, ngoài ra bất kể chị lấy ai thì mình cũng sẽ cố gắng cười mà thành tâm chúc phúc. Ai cũng được, miễn là không phải thằng Quang.

Khi mình tới ngõ vào nhà chị cũng đã quá 9h, nắng lên khá cao. Mình tắt máy xe từ xa, không dám chạy vào mà chỉ đứng lấp ló ngoài bụi tre ngó nghiêng. Khoảnh sân rộng trước nhà chị vẫn còn dựng rạp, hoa giăng khắp nơi trông thật đẹp, lúc này có hai người đàn ông chắc là bên cho thuê rạp đang dỡ xuống đem về.

Nhìn ngó xung quanh, không thấy chiếc Sh hay xe hơi nào đậu gần đó, mình tạm yên tâm là thằng Quang không còn ở đây. Viễn cảnh xấu nhất là chạm mặt nó, có lẽ mình đành phải bỏ về vì có nán lại cũng chẳng cách nào gặp riêng chị để khuyên nhủ cả.

Thập thò nấn ná bên ngoài hồi lâu, tới tận khi bên cho thuê rạp chở đồ về hết rồi, mình vẫn chưa dám đi vào. Lúc đi thì hùng dũng lắm, xuống tới đây rồi mình lại sợ chẳng may gặp phải dì dượng hai thì chết, quê lắm, có khi bị đuổi về liền không biết chừng.

Đang loay hoay như gà mắc tóc chưa biết tính sao, đúng lúc này có bóng người từ trong nhà đi ra, mình vội thụt vào bụi tre để tránh bị phát hiện.

Khi người đó đi ra tới thềm cửa, tim mình bỗng loạn nhịp.

Chị đứng đó, mặc bộ đồ dài ở nhà màu trắng nền nã thùy mị, mái tóc đen xõa sau lưng nhè nhẹ bay theo gió.

Cô gái vẫn luôn tìm đến trong giấc mơ của mình hàng đêm đang đứng đó, khiến cảm xúc trong mình rối loạn, xúc động mãnh liệt.

Hơn nửa năm không gặp, chị trông vẫn vậy, vẫn xinh như hôm đó. Gương mặt trắng hồng không nhìn rõ vui buồn, đăm chiêu đứng ngay bậc cửa nhìn ngó quanh quất xa xăm, đôi mày hơi cau như đang nghĩ ngợi điều gì.

Mình rất muốn vứt xe, chạy ập vào nhà ôm chầm lấy chị cho thỏa nỗi nhớ mong khao khát, để nói cho chị biết mình đã nhớ chị tới mức nào, thế nhưng mình không thể, cứ đứng lặng đó lẻn ngắm nhìn chị, vành mắt nóng rực lên như thiêu như đốt.

Đến lúc này, khi nhìn thấy chị rồi mới nhận ra mình còn rất yêu chị. Hơn nửa năm không gặp chẳng hề phai mờ đi tình cảm mà thậm chí còn khiến nó trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, những xúc cảm đè nén được dịp bùng lên dữ dội. Trong mình cháy lên khao khát được ôm chị thật chặt, ôm cô gái yếu đuối ngoan ngoãn, ôm thân hình mảnh dẻ đó vào lòng, rồi siết thật chặt, siết đến khi cả hai đứa ngạt thở mới thôi. Trước kia mình thật hạnh phúc khi được ôm chị mỗi ngày, giờ thì chỉ riêng chuyện đó thôi cũng trở nên quá mức xa xỉ.

- Ai đó?

Tiếng chị vang lên khiến mình giật mình, càng thêm bối rối né sát ra bên ngoài đường, tới đây rồi tự dưng lại sợ gặp chị dù trong lòng rất muốn.

Mình càng làm vậy càng khiến chị tò mò lẫn nghi ngờ, vội vã mang dép rảo bước đi ra.

Rốt cuộc hai đứa cũng đối mặt nhau. Trông thấy mình, chị ngỡ ngàng đứng chôn chân:

- T... T làm gì ở đây?

Mình ấp úng:

- Em... xuống thăm chị...

- Thăm chị? Hôm qua đám hỏi chị T không về, giờ xong rồi thì xuống thăm?

Lý do vớ vẩn mình đưa ra không thể làm chị tin, ánh mắt chị dời xuống dưới, bắt gặp chỗ tay mình băng trắng xóa thì chớp vài cái, nhẹ giọng:

- Còn đau lắm không? Chỗ bị thương đó...

Mình gật lia lịa:

- Còn, đau lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.