Yêu Thầm Chị Họ

Chương 140



Mình giải thích:

- Thực ra lúc đó ba mẹ con tính gọi điện cho dì dượng liền, nhưng chuyện giải quyết xong rồi, nói ra sợ dì dượng lo lắng chứ không được gì. Một phần chị Diễm cũng sợ dì dượng hay chuyện sẽ không cho chị ở lại nhà con học nghề nữa, nên...

Dượng hai cắt lời, vẻ mặt tức giận:

- Con nói vậy dì dượng hiểu rồi, nhà con xử lý vậy cũng hợp tình hợp lý. Dượng thắc mắc là cái thằng làm chuyện xấu xa đó là ai? Rồi chuyện này thì có liên quan gì tới chồng sắp cưới của con Diễm? Không lẽ...

Biết dì dượng đang ngờ ngợ, mình nói luôn:

- Dạ, con nhắc lại chuyện không hay này vì người suýt hiếp chị chính là thằng Quang mà chị chuẩn bị cưới.

- Hả?

Dì dượng nghe xong thất thần, chỉ hỏi lại được một tiếng rồi ngồi xụi lơ trên ghế, mấy trái dừa đem ra cũng chẳng buồn uống. Lát sau dì mới nói:

- Chuyện con vừa kể thật không vậy T? Không phải dì không tin con, chỉ tại chuyện này nghe sao mà khó tin quá. Thằng Quang hiền lành đàng hoàng vậy mà, sao có thể gây ra chuyện đó được? Rồi còn con Diễm nữa, nó buồn chuyện tình cảm thì buồn, nhưng dì không tin nó ngu ngốc tới nỗi đi lấy người từng có ý đồ xấu với nó vậy được.

Mình thở dài:

- Con thề không dám nói dối dì dượng nửa lời, chuyện này dì cứ gọi điện hỏi ba mẹ con là rõ. Lúc xảy ra chuyện, chính con đi tìm cứu chị mà, lần đó con xông vô phòng đúng lúc nó chuẩn bị... làm bậy. Lúc đó chị bị đánh thuốc mê bất tỉnh rồi, may mắn chưa bị gì.

- Trời ơi, chuyện động trời như vậy mà nhà con giấu gia đình dì tới giờ. Hôm qua đám hỏi tụi nó, ba mẹ con xuống cũng không nói tiếng nào, nếu biết sớm dì đã hủy bỏ rồi. Bây giờ mang tai mang tiếng làm đám hỏi với người ta rồi, biết phải làm sao đây? Sao số tôi khổ vậy hở trời...

Dì hai bật khóc tức tưởi, trong khi dượng ngồi yên lặng, mặt trầm hẳn xuống như đang suy nghĩ rất lung. Mình cười khổ:

- Mong dì dượng hiểu cho ba mẹ con, ngày vui của gia đình dì và chị Diễm mà, ba mẹ con không biết dì dượng đã biết chuyện đó chưa nên cũng không dám nói bừa, sợ làm hỏng...

Mình nói vậy để nói đỡ cho ba mẹ thôi, thực tế mình cũng chả hiểu tại sao ba mẹ mình không nói ra chuyện đó, khi nào về nhà nhất định mình phải hỏi cho ra lẽ. Mẹ mình rất thương chị mà, không lẽ sau những gì đã xảy ra, mẹ ghét chị rồi sao? Có vậy mới giải thích được tại sao mẹ không hề quan tâm đến hạnh phúc của chị, thờ ờ nhìn chị nhắm mắt lấy cái thằng từng suýt cưỡng hiếp chị.

Dì hai mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lặng im, chỉ nghe dượng bảo:

- Thôi, chuyện đó không trách ai được hết. Hạnh phúc của con mình, mình phải chịu trách nhiệm, lẽ ra tôi với bà phải tìm hiểu kĩ rồi mới đồng ý cho tụi nó lấy nhau.

- Thì không phải nửa năm qua tôi và ông đã gặp nó nhiều lần rồi sao, bà con họ hàng cũng tiếp xúc ít nhiều, ai cũng khen nó lễ phép hiểu chuyện... - Dì hai nước mắt ngắn dài chua xót nói.

Nhìn dì mình lại nhớ tới chị, gương mặt hai người rất giống nhau, chị thừa hưởng nét đẹp từ mẹ chắc cũng bảy phần. Lúc còn trẻ hẳn dì hai khá đẹp, bởi vậy ba mình mới mê luyến rồi gây ra cớ sự cho đời sau là mình thế này.

Dì khóc làm mình nghĩ đến mẹ đã khóc vì mình không biết bao lần, nỗi lòng của những bậc làm cha mẹ có lẽ phải khi nào lũ con cái lớn lên, lập gia đình, sinh con đẻ cái mới thấu hiểu. Buồn thì buồn, nhân cơ hội này mình phải nói ra cho bằng hết:

- Hồi nãy con vào tìm chị, khuyên chị đừng lấy thằng Quang, vì con biết nó không phải người tốt, chị lấy nó sẽ khổ thôi. Mà chị không nghe con dì ơi, đuổi con về hoài...

- Con bé này nó điên rồi! Không được, dì phải về nói chuyện với nó liền... - Dì hai gạt nước mắt đứng lên.

- Dạ, ráng khuyên chị nhen dì! Chị lấy ai cũng được miễn là người tốt, con thật lòng mong chị hạnh phúc!

Dượng hai gọi tính tiền nhưng mình giành trả. Ra tới xe, dượng ái ngại:

- Để con chạy xuống tới đây rồi ra về vầy, dượng áy náy quá, hay con vào nhà ở chơi một hai hôm rồi hãy về?

Mình biết dượng nói vậy thôi, lúc này còn lòng dạ nào tiếp đón mình nữa, nhất là sau những gì đã trải qua, vậy nên xua tay:

- Không sao, gần mà dượng! Dì dượng về sớm nói chuyện với chị đi, con xin phép!

Dì hai chẳng còn tâm trạng nói thêm gì nữa, ráng cười với mình mà mắt đỏ hoe:

- Chạy cẩn thận nhen con!

- Dạ. Có tin gì phiền dì dượng báo con hay để con yên lòng nhe dì!

- Ừ, nói chuyện với nó xong, dì báo con liền! Con chạy cẩn thận!

- Dạ.

Dì dượng đi rồi, trời ngớt mưa, mình lên xe về nhà, lòng nhẹ đi đôi chút.

Mình biết chị sẽ trách mình nhiều chuyện, thậm chí là tiểu nhân, nhưng mình không còn cách nào khác, chỉ hy vọng một khi dì dượng đã lên tiếng, chị sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Đây đã là biện pháp cuối cùng mình có thể nghĩ ra rồi, nếu vẫn không được cũng đành chấp nhận.

Gần trưa, mình về tới nhà. Mẹ đang nấu cơm dưới bếp, thấy mình vừa bước vào liền nói:

- Con về rồi hả? Đói chưa, cơm chín rồi nè!

- Dạ. - Mình ngập ngừng rồi quyết định hỏi - Con có chuyện này tính hỏi mẹ.

- Chuyện gì?

- Hôm qua lúc đi dự đám hỏi, biết chị Diễm lấy thằng Quang sao ba mẹ không ngăn cản, hoặc ít ra cũng nói chuyện đó cho dì dượng hai biết vậy? Mẹ thừa biết nó không đàng hoàng, chắc chắn không đem lại hạnh phúc cho chị Diễm được mà?

- Trời, là chuyện này à?

Mẹ nhấc nồi cơm ra, để lên bàn, quay lại nghiêm mặt nhìn mình:

- Ba mẹ có thấy mặt thằng đó bao giờ đâu mà biết nó là ai chứ? Hôm qua là lần đầu nhìn thấy nó thì làm sao mà ngờ nó chính là thằng hồi xưa tính ức hiếp con Diễm.

Mình ngẩn người:

- Ủa, vậy sao chị Ngà biết mà nói hay vậy?

- Cái đó thì mẹ không biết, lúc hay tin con bị đứt tay rồi cả nhà lên xe về gấp, trên đường về nó mới nói. Mẹ cũng quên hỏi tại sao nó biết, chỉ nghe nó chắc chắn thằng đó chính là thằng từng giở trò với con Diễm. Lúc biết ra cũng trễ rồi, mẹ tính về coi con nói chuyện với con Diễm thế nào, hóa ra nó chấp nhận, vậy mẹ còn gì để nói nữa đây?

Nghe xong mới biết mình hiểu lầm ba mẹ rồi. Mình đem chuyện sáng nay xuống quê gặp chị và cả dì dượng hai kể cho mẹ nghe, xong mình nói:

- Con xin lỗi!

- Xin lỗi chuyện gì?

- Tại con chưa gì đã nghĩ xấu cho mẹ...

Mẹ cười:

- Không sao. Con biết giải thích với dì dượng hai giùm ba mẹ vậy là tốt lắm rồi!

Sau đó mẹ lại than:

- Tội nghiệp hai người đó, hết chuyện này tới chuyện khác, cứ tưởng đã qua mà có xong được đâu. Số khổ! Cả con Diễm nữa, số nó cũng khổ không kém gì mẹ nó...

Nghe mẹ nói vậy, mình thầm nghĩ không rõ mẹ đã biết chuyện chị Diễm là con riêng của ba chưa? Mình vô cùng thắc mắc chuyện này, nhưng nếu mẹ không đề cập tới tất nhiên mình cũng chẳng dám nhắc, chẳng may phá tan tành cái gia đình này thì xong. Giữ một bí mật lớn lao trong lòng rất khó chịu, nhất là khi nó liên quan trực tiếp tới số mệnh mình thì lại càng thêm khó chịu gấp bội, chẳng biết tới bao giờ mình mới được giải tỏa đây? Có khi phải mang theo nó cho tới chết.

- Dì hai hồi xưa khổ lắm hả mẹ? - Mình tò mò.

- Cũng không phải là khổ, lận đận chuyện tình duyên thôi.

- Mẹ kể con nghe đi!

- Chuyện người lớn, con biết vậy được rồi. Lên kêu ba con xuống ăn cơm!

Lâu lắm rồi cả nhà mình mới ăn cơm cùng nhau, thấy rất ấm cúng, dù rằng vẫn có chút trống trải khi nhìn vào cái ghế dành cho chị cất trong góc không ai ngồi.

Từ lâu, chị chẳng khác gì một thành viên chính thức trong gia đình mình cả, bây giờ mình trở về rồi, cả nhà quây quần đoàn tụ nhưng chỉ còn ba người, thật sự không quen. Mình tin ba mẹ cũng có cảm giác giống mình, vì chốc chốc lại thấy mẹ buồn buồn nhìn cái ghế của chị, sau đó nhè nhẹ thở dài. Chỉ là ba mẹ ngại nhắc tới chị trước mặt mình thôi.

Về nhà qua nay nhưng mình chưa nói chuyện với ba được mấy câu, bí mật riêng của hai người đàn ông khiến mình và ba gượng gạo khi đối diện nhau. Bữa trưa này thì ngoại lệ, ba nói:

- Con nhận bằng tốt nghiệp rồi phải không?

- Dạ.

- Ừ, tạm thời con ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một hai tháng đi, khi nào khỏe rồi thì đi xin việc phù hợp. Đi làm cho mở mang trí óc, không còn thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ nữa!

- Dạ.

Mình ậm ừ, cụp tai xuống, cắm cúi ăn cơm cho qua chuyện, ai dè ba phán thêm một câu làm mình suýt nữa đánh rơi chén cơm:

- Đi làm rồi để dành được chút đỉnh thì ba mẹ cho thêm mà lấy vợ.

- Dạ? Lấy vợ á? - Mình đực mặt ra.

- Ừ, con lớn rồi đâu còn trẻ nữa. Lấy vợ sớm đi, ba mẹ cũng muốn có cháu nội rồi. - Mẹ cười.

Mình nhăn nhó:

- Nhưng mà con giờ đâu có quen ai, lấy đâu ra mà lấy?

- Sao lại không? Con Uyên chi? - Mẹ nhắc.

- Uyên hả? Thôi không được đâu, nhỏ đó dữ lắm!

- Dữ mới trị được con chứ? Mẹ chấm nó rồi đó, ngoại trừ ăn mặc hơi hở hang, tính cách hơi phóng túng một chút thì mấy cái khác đều ổn. Nó còn rất đẹp nữa! Con lấy con bé đó, sinh con chắc sẽ đẹp lắm!

Chẳng hiểu sao tự nhiên bữa nay ba mẹ mình đem chuyện này ra nói, xưa giờ có vậy đâu, ba mẹ cũng chưa bao giờ tỏ ra vun vén cho mình và Uyên, kể cả khi Uyên còn ở đây. Mình tặc lưỡi:

- Con gái nhà người ta mà mẹ nói như muốn lấy là lấy được vậy, Uyên không ưng con đâu!

Mẹ mình cười tủm tỉm:

- Sao lại không ưng, cái cách nó nhìn con lúc trước, mẹ biết hết, chỉ không nói ra thôi. Con sợ thì đưa số điện thoại nó đây cho mẹ, lát rảnh mẹ gọi điện nói chuyện với nó coi thế nào!

- Thôi, thôi. Đừng nhắc chuyện này nữa, chả hiểu sao tự nhiên bữa nay ba mẹ nói chuyện cưới hỏi... - Mình xua tay rồi tiếp tục ăn nốt chén cơm.

- Thì ba con nói rồi đó, con lớn rồi, đến tuổi yên bề gia thất để chí thú làm ăn rồi. Nghiêm túc mà nói thì ba mẹ cũng muốn con lấy vợ để được yên ổn, không phải lo nghĩ về con nữa. Mà trong mấy đứa mẹ biết, ngoại trừ con Diễm ra thì con bé Uyên đó được nhất. Chị Ngà con cũng nói với mẹ mấy lần, mẹ nghĩ chuyện riêng của con nên không xen vào, giờ không nói không được. Con gái có thì con à, nó không ở đó chờ con hoài được đâu, đừng để muộn màng rồi hối tiếc...

Mẹ đã nói nghiêm túc như vậy, mình có muốn lảng tránh cũng không được, gật mạnh:

- Con biết rồi. Con sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này!

Tất nhiên nói cho ba mẹ vui thôi, mình chưa từng nghĩ sẽ lấy vợ ở cái tuổi mới hai lăm hai sáu này, nếu phải lấy sớm thì đó chỉ có thể là chị thôi.

Bữa cơm mệt tai rồi cũng xong, lên tới phòng mình mới thở phào nhẹ nhõm, có khi sau này tránh ăn cơm chung với ba mẹ để không còn bị nhắc nhở mấy chuyện kết hôn vớ vẩn này nữa.

Nghỉ làm rồi, cũng chẳng còn ai để trò chuyện, mình rảnh rỗi đến phát chán, từ trưa tới chiều chỉ biết ăn rồi ngủ, xem phim, lướt web, làm tất cả những gì có thể để đầu óc không có thời gian rảnh mà nghĩ lung tung.

Chờ đến tối vẫn không thấy dì hai gọi lại như đã hứa, lòng mình nóng như lửa đốt nên không nhịn được nữa, đành mặt dày chủ động kiếm dì.

- Dì nghe nè con! - Giọng dì hai nghe sao đầy chán chường khiến mình thấy bất an.

- Sao rồi dì ơi? Dì dượng có nói chuyện với chị chưa?

- Sáng giờ nhắc tới nó cứ tránh né, chỉ vừa nói xong hồi nãy thôi con. Dượng con tức quá lỡ tay tát nó một cái, nó khóc vào phòng đóng cửa rồi. - Dì mệt mỏi đáp.

- Sao dượng lại... - Mình tính nói sao dượng đánh chị, mà nghĩ lại mình đâu có quyền gì, chỉ hỏi - Chị Diễm không chịu hả dì?

- Ừ, nói hết lời rồi mà nó nhất định không nghe, cứ nói hạnh phúc của nó, nó chịu trách nhiệm. Còn nói nếu dì dượng thương thì đừng ngăn cấm nó, cứ để nó lấy người nó muốn, giống như nó bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy con ơi! Xưa giờ nó đâu có ương ngạnh như vậy, làm dì dượng buồn quá...

- Dượng đâu rồi dì?

- Ra ngoài uống rượu rồi. Dì kêu ổng đi đi, ở nhà lát mất công có chuyện nữa!

Dì làm vậy đúng ý mình quá, mình cũng sợ dượng ở nhà rủi bực tức lại đánh chị. Mình không hy vọng bất kỳ ai làm chị đau, thở dài:

- Con cũng không biết nói sao nữa, dì dượng ráng khuyên chị hén! Mà chị đang khóc, dì nhớ để ý chị, con sợ chị buồn quá rồi làm bậy...

- Dì biết rồi, con đừng lo! Dì hiểu tính con bé này mà, nó không dại dột vậy đâu.

Mình rất muốn nói dì sai rồi, lần trước chị đã tự tử, may có mình kịp thời can ngăn. Còn lần này... mình không ở dưới đó, bỗng có cảm giác rất không lành.

Sáng nay mình xuống, rồi dì dượng biết chuyện, chị đủ thông minh để hiểu được vì sao dì dượng biết hết chuyện cũ này. Chắc bây giờ chị đang giận mình lắm, phải không?

Mình nên làm gì đây?

Xuống dưới đó cũng chẳng giải quyết được gì, mà nằm ở nhà thì không yên tâm chút nào, cứ lo lắng không yên như bị gì đó thôi thúc.

Chào dì, tắt máy rồi, mình nằm trên giường một lát thì nhận được tin nhắn, vừa mở lên xem liền rụng rời tay chân, tóc gáy dựng đứng hết cả:

"Chị hận T, hết đời này chị không bao giờ tha thứ cho T đâu!"

Một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng làm mình bải hoải tay chân, đánh rơi điện thoại xuống nệm. Mình hấp tấp nhặt điện thoại lên, gọi cho chị ngay, vì mình mơ hồ cảm nhận được chỉ cần chậm thêm vài giây nữa thôi, mình sẽ hối hận.

Thế nhưng chuông vừa reo chưa đầy tiếng đã tắt ngay, mấy lần đều vậy cứ như báo máy bận, song mình biết tình trạng này là do chị chặn số mình rồi, muốn gọi cũng không thể được.

Mồ hôi lạnh tuôn ướt nhẹp bàn tay, mình cầm điện thoại mà không thể tự chủ, cứ run lẩy bẩy, gấp gáp gọi cho dì hai:

- Dì ơi, vô coi chị liền đi! Chị mới nhắn tin cho con, con sợ chị tự tử. Lẹ lên dì ơi!

Dì hai ú ớ không kịp đáp, mình chỉ nghe tiếng rớt "độp" bên đó, rồi tất cả chìm vào yên tĩnh đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.