Yêu Thầm Chị Họ

Chương 142



Mình đem tất cả chuyện này kể với chị, nghe xong chị bật cười:

- Trời ơi, khổ quá! Chuyện này trùng hợp thiệt, mà cũng một phần do T ba chớp ba nháng.

Hóa ra trước đó, lúc mình gọi điện dì hai, nghe mình báo tin khẩn cấp, dì hối hả chạy vô phòng đúng lúc chị Diễm đang loay hoay lấy gì đó trên cao. Dì hết hồn, cứ tưởng chị tính treo cổ hay làm gì đó gây hại cho bản thân, bởi vậy mới đánh rớt cái điện thoại, nhào tới kéo chị xuống, báo hại hai mẹ con suýt té lăn cù. Điện thoại dì hai bị rớt hư nên không gọi lại cho mình được, chị thì còn giận mình nên cũng không chịu gọi.

Trong lúc đó, mình hoảng hốt gọi dượng hai, nghe vậy dượng đang xỉn hấp tấp chạy về. Say quắc cần câu, dượng chạy kiểu gì lại bị ngã, xui xẻo đập đầu trúng cục đá lăn ra bất tỉnh, thành ra sau đó mình gọi mãi dượng không nghe máy là vì vậy, gọi một hồi tới lúc điện thoại dượng hết pin sập nguồn luôn. May có người trong xóm chạy ngang thấy dượng như vậy mới chở về nhà báo tin, sau đó chị và dì đưa dượng vô bệnh viện kiểm tra não xem có vấn đề gì không. Trong lúc chờ kiểm tra, dì hai bị yếu tim lo quá không dám ở lại nên mới đi ra trước bệnh viện ngồi ghế đá khóc vì lo cho dượng, thì gặp mình đi vô. Mọi chuyện từ đây mà ra, ông nói gà, bà nói vịt, làm cho mình một phen kinh hãi khóc lóc um sùm, còn tính chạy ra nhà xác đánh mấy bác sĩ pháp y.

Hiểu ra mọi chuyện, mình hết biết nói gì. Cảm giác thật là thốn, nhục nữa!

Không nhìn cũng biết mặt mình đang đỏ rần lên, hỏi lảng sang chuyện khác:

- Dượng sao rồi? Ổn chứ?

- Ừm, không sao. Bác sĩ nói ba chị chỉ bị chấn động tí thôi, băng bó nằm lại một đêm theo dõi, dự kiến mai được về.

Chị nói mà cứ tủm tỉm cười, mắt long lanh, chẳng biết chê cười mình hay do cảm động. Ngẫm lại từ tối tới giờ mình chả khác gì thằng khùng, khi không nghĩ chị tự tử rồi gọi điện báo tùm lum, xong còn chạy xuống đây tìm kiếm khắp, hỏi hàng xóm túi bụi, sau đó chạy vô đây khóc lóc như cha chết. Nghĩ mà thấy ngán ngẩm!

Nhưng rất đáng, nhờ vậy mà chị mở lòng với mình hơn. Sáng này xuống đây, trò chuyện cả buổi chị không hề cười với mình cái nào, nãy giờ cười mấy lần rồi, rạng rỡ xinh đẹp như đóa quỳnh nở muộn về đêm, chỉ nhìn đã đủ ngây ngất.

Mình hỏi:

- Vậy tối nay ai ở lại trông dượng? Chị hay dì?

- Chắc là cả hai.

Đang nói, mắt chị nhìn ra phía sau mình. Mình quay đầu, trông thấy dì hai tần ngần đứng đó như đang lo lắng muốn đi tới hỏi thăm tình hình mà lại sợ mình ngại.

Mình quê quê, gãi đầu hỏi chị:

- Dì đứng đó lâu chưa?

Chị gật đầu:

- Hồi nãy mẹ chị chạy theo T mà, chắc sợ T vô nhà xác la lối lung tung nên tính cản.

- ...

Vậy là dì thấy hết rồi, mặt mũi mình còn gì nữa đâu. Nén tiếng thở dài vào lòng, mình ngoảnh lại cười với dì để dì yên tâm đi tới.

Quả nhiên có vậy dì mới đến gần, sau khi nghe chị nói sơ qua tình trạng dượng, dì an tâm thở phào. Nhìn dì mà mình dở khóc dở cười khi nhớ lại sự cố lúc nãy, oái oăm chưa từng thấy.

Dì bảo:

- T đưa Diễm về giùm dì được không? Tối nay dì ở lại đây coi dượng.

Chị giật mình vội nói:

- Sao được, để con ở lại với mẹ.

- Không cần đâu, một người là được rồi, con cứ về nhà nghỉ cho thoải mái! - Dì gạt đi.

- Vậy mẹ về nghỉ đi, con ở lại lo cho ba!

- Rồi khuya rủi ba con cần đi vệ sinh, tiêu tiểu này nọ thì sao? - Dì cười, thấy chị lúng túng im im bèn giục - Về đi! Mấy bữa nay con mệt nhiều rồi, tranh thủ nghỉ ngơi!

Dì trìu mến vuốt tóc chị, mình đứng cạnh chỉ biết nuốt nước miếng thầm ao ước, tự trách mình ngu, hồi nãy có cơ hội ôm chị sao không tranh thủ vuốt tóc vài cái chứ? Lâu rồi mình không còn được chạm vào mái tóc của chị nữa, cái cảm giác mềm mại, mát lạnh, suôn mượt lùa vào từng kẽ tay rất thích.

Dì nói vậy rồi mà chị vẫn còn ngần ngừ, phải thúc ép thêm một hồi mới chịu cùng mình ra về. Tới xe, chị bỗng nói:

- T về đi, chạy cẩn thận!

Mình nghe mà ngớ người, cứ ngỡ phen này được chở chị rồi, trong lòng đang vui vẻ thì bị tạt một gáo nước lạnh:

- Sao vậy? Lên xe em đưa chị về!

- Thôi, chị đi xe ôm được rồi.

Nói xong, chị quay mặt tìm kiếm xe ôm gần đó. Mình chán nản nói:

- Chị ghét em tới vậy hả? Muốn em đi khuất mắt phải không?

Chị mấp máy môi như muốn nói gì đó, rồi vẫn im lặng.

- Lên xe đi, em đưa chị về! Một lần thôi, đưa chị tới nhà rồi em về liền, không làm phiền chị đâu! - Mình cố gắng lần cuối, nếu thực sự chị không chịu nữa, mình đành đi về.

May mắn là không biết nghĩ sao, chị lặng lẽ lên xe, dù cố tình ngồi cách mình một khoảng xa vời vợi, nhưng chỉ cần vậy cũng đủ sưởi ấm lòng mình.

Mình chạy thật chậm, thật chậm, cứ mong quãng đường này dài thật dài để đi hoài không đến nhà, thậm chí chạy thế này suốt đời mình cũng chịu.

Trước đó, lúc nghe dì hai kêu chị về ngủ một mình, trong đầu mình đột nhiên xuất hiện suy nghĩ đêm nay ở lại ngủ cùng chị, nối lại tình xưa, bất chấp tất cả. Mình sẽ cướp đoạt chị từ tay thằng Quang, đưa chị đi xa thật xa, hai đứa sẽ sống với nhau thật hạnh phúc đến khi già yếu. Nhưng rồi dòng chữ "cùng huyết thống" lạnh lẽo hiện ra, đánh mạnh vào tâm trí khiến tâm mình nguội lạnh, những suy tư điên rồ liền bị dập tắt. Mình và chị là chị em cùng cha khác mẹ, không thể nào đâu, không thể nào...

Đau đớn quá, chị à! Nhưng đau cách mấy em cũng phải ráng chịu, chị nào có biết, chỉ luôn trách móc em thôi.

Mải nghĩ, mải buồn rầu, mình chẳng nói gì, im thin thít chạy xe thật chậm, cứ như hai đứa đang đi xe đạp chứ không phải xe máy. Được một lát, chị nói:

- Tay T còn đau nhiều không?

- Còn. - Đang triền miên nghĩ ngợi nên mình đáp bừa theo quán tính, sau đó bừng tỉnh gật đầu - Ừ, nhiều.

- Tay vậy còn chạy lên chạy xuống hoài làm gì không biết, lớn rồi phải biết nghĩ cho bản thân chứ? - Chị dịu giọng, không rõ là trách hay quan tâm mình.

Mặc kệ thế nào, nghe vậy cũng đủ làm mình mừng quýnh lên rồi:

- Em lo cho chị...

- Ừm. Sau này T không cần làm vậy, chị có gia đình và chồng lo rồi! T chỉ cần lo tốt cho bản thân mình thôi, đừng để ba mẹ phiền lòng nữa!

Trời đêm gió thổi lồng lộng khi ngang qua những cánh đồng, vừa lạnh vừa trống trải, mình thèm được một cái ôm yêu thương và ấm áp từ phía sau như trước kia mà thừa biết là không thể.

Điều không mong đợi cũng đến, con hẻm vào nhà chị thấp thoáng hiện ra phía trước. Mình chép miệng than:

- Đói quá!

- Chưa ăn cơm hả?

- Chưa. Nãy nhà đang dọn cơm thì nhận được tin nhắn của chị nên em chạy xuống luôn, đã kịp ăn gì đâu.

- Vậy lát về nhà rồi ăn, hoặc đói quá không chờ được thì T ghé mấy quán dọc đường ăn đi, cũng ngon lắm!

Tưởng thế nào, chị đề xuất làm mình cụt hứng. Biết vờ vịt không qua mặt chị được, mình đành nói toạc ra:

- Em thèm cơm chị nấu! Lâu lắm rồi em không được ăn mà.

Chị cười ý nhị, tiếng cười trong trẻo rơi vào tai làm tim mình đập thình thịch:

- T ăn lần này rồi về sau cũng có ăn được nữa đâu, thôi lỡ nhịn hơn nửa năm rồi thì nhịn luôn đi, đừng phí phạm thời gian qua...

Mình lặng người vì mình hiểu chị muốn ám chỉ gì, cố vớt vát:

- Lần cuối cũng được.

Không nghe chị nói gì nữa, mình biết thế là hết rồi, cũng chẳng còn nuôi thêm hy vọng, cố tận hưởng chút thời gian ngắn ngủi còn lại bên chị.

Đến nhà, chờ chị bước xuống, mình bồi hồi quanh đầu xe chợt nghe chị gọi:

- T không ăn cơm hả?

Mình khựng lại, vui mừng không kiềm được, toét miệng cười, gật đầu thật nhanh chỉ sợ chị đổi ý:

- Ăn, ăn chứ.

- Nhưng nhà không còn gì nhiều, đồ ăn thừa thôi...

- Cũng được. Không sao hết, gì em cũng ăn!

Mình hấp tấp gạt chống xe, đón nhận cái nhìn thật sâu như xuyên thấu tâm can từ chị ném qua, chờ chị đi trước, mình vui vẻ theo sau. Thật may, lần này chị không dùng cái cớ "nhà không có ai" để từ chối không cho mình vào nữa. Căn nhà này, bây giờ muốn bước vào thật khó.

Theo chị xuống bếp, mình ngồi chỗ cái bàn cây tròn, âm thầm ngắm nhìn chị loay hoay hâm nóng thức ăn rồi dọn cơm lên. Mình yêu hình ảnh này của chị, đến chết cũng không quên, những lúc thế này chị xinh đẹp nhất trong mắt mình. Vợ hiền, vợ ngoan chính là đây, đâu cần phải tìm kiếm xa xôi, tiếc rằng mình không có phúc phận được hưởng, chị sắp thành vợ người ta rồi. Nghĩ tới chuyện đó, mấy ngón tay đang gõ nhẹ trên mặt bàn thoáng run, chỉ ở vào địa vị mình, người ta mới hiểu nỗi đau, mất mát lớn tới mức nào, khó chịu thế nào, nó vượt qua ngưỡng mà mình có thể chịu đựng.

Nhiều khi mình tự hỏi, không biết mình đã vượt qua quãng thời gian hơn sáu tháng qua bằng cách nào, mọi thứ cứ như chỉ mới hôm qua thôi.

Mình không phải làm gì cả, chị làm hết, kể cả xới cơm, so đũa, tất cả mọi thứ. Đón lấy chén cơm nóng từ tay chị, mình cười:

- Cảm ơn!

- T ăn đi! Đồ ăn còn hơi ít, chị chiên thêm mấy cái trứng gà, ăn tạm nhen!

Mình gật đầu, gắp miếng trứng gà chiên vàng ươm nếm thử, thật lòng khen:

- Ừm, ngon lắm! Tay nghề chị vẫn như xưa, à không, hình như ngon hơn trước nữa!

- Do lâu rồi T không ăn cơm mới thấy vậy, phở vẫn ngon hơn mà.

Miếng cơm mình và xuống cổ suýt nghẹn, nghe chị nói mát mà mình không thấy tức giận hay gì, chỉ hơi mắc cười vì nhìn chị lúc này khá trẻ con, hai bàn tay trắng trẻo chống lên gương mặt bầu bĩnh mịn màng, cặp mắt to đen chớp chớp rèm mi dài chăm chú nhìn mình ăn, sâu trong đó chất chứa thật nhiều xúc cảm khó nói.

Thấy mình nhìn, chị liền chuyển mắt đi nơi khác. Mình cười cười tiếp tục ăn, không quên mời chị nhưng chị không ăn.

Bữa cơm chỉ có chút bầu luộc, chấm kèm thịt kho tiêu mặn mặn cay cay ngọt ngọt, thêm mấy cái trứng chiên và nồi canh bầu cặn, vậy mà thật ngon. Bữa ăn ngon nhất kể từ khi bọn mình chấm dứt quan hệ.

Mấy lần mình muốn nói chuyện thằng Quang, muốn thử cố gắng thuyết phục chị thêm, nhưng lại luyến tiếc không khí êm đềm này. Khó khăn lắm mới được đắm chìm trong nó một lần nữa, mình không muốn phá hỏng, thế nên cả buổi mình chỉ ăn, nếu có nói cũng chỉ nói mấy câu bâng quơ không đầu không cuối.

Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, dù mình có cố tình ăn chậm cách mấy rồi cũng đến lúc chẳng còn gì trên bàn. Đến lúc phải đi rồi, dù lòng không hề muốn, cứ bị những thứ trong căn nhà này níu giữ, nhất là cô gái nhu mì đối diện, ánh mắt luôn nhìn mình như thể nửa muốn kéo mình lại, nửa muốn đẩy mình đi thật xa.

Chị tiễn mình ra ngoài, lúc này cũng đã trễ, hàng xóm xung quanh đều tắt đèn đi ngủ cả, không gian tối om, chỉ còn khoảnh sân trước nhà hơi sáng.

Chân mình nặng như đeo chì, lên xe rồi lại ngập ngừng bước xuống, lưu luyến không rời:

- Em ôm chị một cái được không?

Nghe mình đề nghị, chị hơi giật mình bước lùi, lắc đầu:

- Không được. T lại vậy nữa rồi...

Mình ngậm ngùi gật đầu, đã biết trước chị sẽ từ chối, vậy mà vẫn nói ra, chỉ có thể trách mình ngốc. Đã dự định ra đi thật hiên ngang rồi, lưu giữ chút hình ảnh đẹp trong tâm trí chị, cuối cùng vẫn không làm được.

- Rờ tóc chị được không? Vài giây thôi cũng được. - Mình buột miệng.

Chị ngơ ngẩn, sau đó tiếp tục từ chối:

- Rờ tóc chị làm gì?

- Thích thôi. Được không vậy? Em hứa chỉ đụng tóc chị mấy giây thôi, rồi em về liền!

Trông nét mặt tha thiết của mình, có lẽ chị không nỡ từ chối, sau cùng cũng ưng thuận, gương mặt hơi ửng đỏ, dưới ánh đèn tròn vàng vọt mờ tỏ thật diễm lệ.

Mình hồi hộp tới gần, giữ đúng lời hứa chỉ chạm vào mái tóc chị, nhắm chặt mắt cảm nhận cảm giác quen thuộc mơn man qua đôi bàn tay. Thời khắc này tim mình như ngừng đập vì nó cũng bận tìm trái tim của cô gái đứng lặng yên đối diện, cố cộng hưởng hòa cùng một nhịp mà không thể.

Thế rồi mình bứt vài sợi tóc chị. Chị khẽ kêu:

- Á...

Mình cười:

- Cho em xin vài sợi về se lỗ tai!

Nói rồi mình nhét cẩn thận vào túi quần, không cần quan tâm chị đồng ý hay không, nó đã rơi vào tay mình rồi thì là của mình.

- Tóc chị chỉ để T se lỗ tai thôi sao? - Chị vuốt vuốt lại mái tóc.

Mình thầm hỏi thằng Quang đã vuốt mái tóc này chưa? Hẳn là rồi, nhưng mình cứ muốn nghĩ là chưa, tự dối gạt mình để bớt đi cảm giác khó chịu mất mát.

- Em đem về ép nhựa cất vào ví, khi nào nhớ chị thì lấy ra coi. - Mình nói.

Chị phì cười:

- Xạo quá! Thôi trễ rồi, T về đi, đừng để ba mẹ ở nhà lo!

Mình nói thật chị lại không tin. Mục đích mình bứt tóc chị đúng là như vậy. Mấy ngày qua chợt nhận ra mình không giữ được bất cứ thứ gì thuộc về chị, nếu có thì chỉ trong ký ức, thôi thì mấy sợi tóc này cũng đủ rồi. Dù sao thì tóc luôn là một trong những thứ thuộc về chị mà mình yêu thích nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.