Yêu Thầm Chị Họ

Chương 143



Ngậm ngùi bịn rịn, nấn ná cách mấy rồi cũng phải đi thôi.

Ngồi trên xe nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy chị đứng tựa cửa nhìn theo, ánh mắt sâu thẳm không rõ vui hay buồn, chỉ thấy bóng chị dưới mái hiên nhà và ánh đèn vàng sao cô độc quá, mình dồn hết quyết tâm mới có thể nổ máy xe, vừa toan vặn ga chạy đi thì đúng lúc một chiếc xe khác từ bên ngoài phóng nhanh vào, ánh đèn pha rực sáng rọi thẳng lên mặt mình.

Người tới chạy mô tô phân khối lớn rất đẹp và ngầu, mình khoác áo da màu đen, đầu đội mũ xịn che kín mặt nên không biết là ai.

Tuy vậy, tới vào giờ này, lại là đàn ông, nhà giàu... Không cần nói, mình ngờ ngợ đoán được danh tính.

Quả nhiên, cái mũ tháo xuống, lộ ra bản mặt thằng Quang, nó bỏ Sh chuyển sang chơi mô tô rồi, nhà giàu có khác. Trong đầu mình hiện lên cảnh tượng chị ăn mặc sành điệu ngồi phía sau ôm chặt lấy nó trên chiếc mô tô này, bỗng muốn đập banh xe nó.

Thằng Quang cất mũ, hầm hầm tới gần dùng sức thộp cổ áo mình kéo mạnh:

- Mày xuống đây làm gì?

Dứt lời, không chờ mình hồi đáp, tay nó vung lên đấm vào mặt mình trong tiếng kêu hoảng hốt từ phía chị.

Nó ra tay quá bất ngờ, mình còn chưa kịp đẩy ra đã dính một cú giữa mặt nổ đom đóm mắt, loạng choạng mất thăng bằng té xuống.

Mình bị thương chỉ còn một tay, biết lúc này đập nhau tay đôi với nó kiểu gì cũng bị ăn hành, nhác thấy cục đá xanh lăn lóc gần đó, mình liền chộp lấy rồi nhào tới quyết ăn thua đủ. Năm xưa mình từng dùng đá đập vỡ đầu nó thì bây giờ cũng có thể làm được, quyết không chịu nhục trước mặt chị.

- A, mày ngon!

Phát hiện mình cầm đá xông tới, thằng Quang cười khẩy nhanh chân chạy tới chỗ chiếc mô tô để lấy đồ chơi, hẳn là dao kiếm gì đó. Kệ mẹ nó, mình nổi máu liều lên rồi, phen này cùng lắm thằng vô tù thằng chết, coi ai sợ ai.

Mình phang thẳng cục đá vào nó còn đang loay hoay lấy đồ. Nó giật mình, chưa kịp rút hàng ra đã phải nhảy tránh cục đá, vậy nhưng cũng bị đá đập trúng ống quyển sụm xuống, rú lên như chó bị đạp phải đuôi.

- Tao coi mày còn cười được nữa không...

Không bỏ lỡ cơ hội, mình hung hăng chạy nhanh tới định sút một cú giữa mặt nó, tiếc là bị chị ngăn lại. Chị đứng giữa mình và thằng Quang, nói như nài nỉ:

- Đừng mà, dừng lại đi! Hai người đừng đánh nữa...

Mình tức giận lớn tiếng:

- Đâu phải hồi nãy chị không thấy, là nó gây chuyện trước.

- Ừ, chị thấy mà. Thôi T bỏ đi, trả đũa vậy được rồi!

Chị dịu giọng, đồng thời kéo tay mình. Hành động này khiến mình nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp trước kia, mỗi khi chị rủ rê hay nhờ vả gì mình thì đều làm thế này, cứ nắm tay mình kéo tới kéo lui như trò dung dăng dung dẻ đáng yêu của trẻ con. Mình mềm lòng ngay, muốn cứng cũng không được:

- Chị nói vậy thì thôi, lần này em bỏ...

Chữ "qua" còn chưa bay ra khỏi miệng, một vật đen trùi trũi thình lình từ sau lưng chị bất thần đập thẳng xuống đầu mình. Mình hết hồn, chỉ kịp đưa tay lên đỡ.

Bốp!

Cú đánh rất mạnh, cánh tay mình trúng đòn hoàn toàn tê dại, đau buốt tận xương tủy, may mà chưa trúng đầu.

Thằng Quang cầm khúc dùi cui đen thùi gầm gừ xông tới, mơ hồ nghe được cả tiếng điện chạy xoèn xoẹt ghê người. Mẹ nó, chả biết thằng này thó đâu ra cái dùi cui điện, vừa rồi hên là nó gấp quên ấn công tắc, không thôi bị sốc điện chắc mình tiêu tùng.

Biết nó chơi thiệt, mình lồm cồm bò dậy thủ thế dù chẳng biết sẽ làm gì với một tay bị đứt ngón, tay kia vừa trúng dùi cui đau điếng tới giờ còn chưa khôi phục cảm giác.

Vẫn là chị chen vào giữa, hét thất thanh:

- Anh dừng lại, có nghe tôi nói gì không?

Thằng Quang muốn phớt lờ chị, cho mình một trận, nhưng hình như nghĩ tới gì đó không ổn, nó đành hậm hực đứng yên, chỉ trợn mắt kéo ống quần lên:

- Em nhìn nè, nó chọi đá suýt chút gãy chân anh rồi. Em còn bênh nó?

Nhìn ống quyển nó sưng một cục to tướng xanh lè, máu vẫn đang rỉ ra mà mình cực kỳ hả hê, nhếch mép toan châm chọc vài câu, bỗng nghe ngứa ngứa mũi, thò tay quẹt quẹt vài cái, nhìn lại bàn tay đỏ lòm mới biết ăn cú đấm hồi nãy xịt máu mũi mà chẳng hay. Lần này coi như huề, dù sao không lỗ là được.

Chị cau mày nói với nó:

- Anh cũng nhìn đi, đánh người ta chảy máu mũi luôn rồi còn chưa vừa lòng nữa sao?

- Ai kêu nó xuống đây? Nhà này không dành cho nó! - Thằng Quang bực tức.

Mình cười nhạt:

- Nhà dì tao, tao xuống chơi không được à?

Nó nhìn mình tóe lửa, gằn giọng:

- Xuống thì lựa lúc có người lớn mà xuống, đừng tìm cơ hội dòm ngó vợ tao! Mày còn để tao bắt gặp thêm lần nữa thì đừng trách, không phải lúc nào cũng có Diễm bênh vực che chở em út cho mày đâu!

Nó cố tình động chạm vào vết thương lòng của mình đây mà, nhấn mạnh hai chữ "em út" để mình biết hiện giờ mình chỉ là một thằng em họ không hơn không kém. Nó đang muốn chọc mình tức, nhào tới ăn thua đủ để nó có dịp xử mình công khai, chị khỏi ngăn cản. Mình không ngu trúng kế, chỉ bĩu môi:

- Cưới chưa? Khi nào cưới rồi hẵng hay, ba mươi chưa phải là Tết, mày đừng vội mừng sớm quá!

Nó giận quá cười phá lên rồi nói:

- Sắp, tao cũng chống mắt xem mày có thể làm gì. À, nghe nói vợ tao có mời mày, nhớ chuẩn bị tiền, kẹt quá thì báo một tiếng tao đưa cho vài triệu mà đi. Dù sao cũng từng là người em thân thiết của vợ tao, đừng làm cô ấy mất mặt!

- Yên tâm, tao sẽ phúng điếu cho mày một cái hòm.

Hai thằng không ai chịu ai, chửi qua chửi lại như hai thằng trẩu, tuyệt nhiên không động tay động chân vì có chị đứng đó.

Chị lấy trong túi áo ra miếng khăn giấy lau máu mũi giúp mình, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- T về đi, đừng ở đây chửi nhau nữa! Đi cẩn thận!

Mình đang lim dim hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc, đột nhiên thằng Quang sấn tới đẩy mình ra, nó nắm chặt cánh tay còn cầm mảnh giấy dính máu đỏ loét của chị, nghiến răng trèo trẹo:

- Em đang làm gì vậy? Tình tứ với nó trước mặt anh à? Em quên ai mới là chồng em hả? Anh bị thương ở chân sao không thấy em quan tâm?

Chị lúng túng không nói gì, lặng lẽ nhét mảnh giấy vào túi áo, quay qua bảo mình:

- T về đi!

Mình lạnh nhạt đứng đó ngó thằng Quang trân trân, toàn bộ hành động thô lỗ của nó mình đều thấy rất rõ, vậy nên phẫn nộ gằn từng tiếng:

- Tao nói cho mày biết, mày đụng vào tao có thể tao còn bỏ qua, còn mày thử làm gì Diễm đi rồi biết. Cẩn thận có ngày tao chém chết mẹ mày, nên nhớ tiền không mua được cho mày thêm một cái mạng!

Tất nhiên thằng Quang không vì mình dọa mà sợ, nó nhún nhún vai làm bộ hài hước:

- Sợ quá! Mày hù làm tao sợ chết khiếp, hề hề!

Chị giẫm chân:

- T về đi, chị nói T về có nghe không?

Nội tâm mình rất đau, dù biết chị đuổi mình về vì muốn bảo vệ mình, nhưng điều đó cũng chứng minh hiện giờ mình không còn tư cách gì tranh giành chị trước mặt thằng Quang. Vừa nãy đang lau máu cho mình, nghe nó nạt một tiếng chị còn giật mình không dám tiếp tục mà.

Thật chẳng cay đắng nào bằng.

Mình buồn bã nhìn chị, đến khi chị không chịu được phải quay sang nơi khác, mình mới chạy đi, làm như không thấy tia nhìn đắc ý của thằng Quang.

Chạy được một quãng khá xa, mình kiếm bụi cây rậm rạp lủi xe vào, tắt máy, ngắt vài nhánh lá cây che phủ bên ngoài để không ai thấy, sau đó cuốc bộ chạy ngược trở lại nhà chị. Mình không yên tâm, sợ mình đi rồi, thằng Quang sẽ làm gì đó tổn thương chị. Ngoài ra, mình muốn biết giờ này thằng Quang còn chạy xuống đây làm gì? Đúng là hai người họ đã đám hỏi, nhưng dù sao vẫn chưa cưới, chưa chính thức là vợ chồng, không lẽ nó định ngủ lại khi không có ai ở nhà thế này?

Mình tuyệt đối không cho phép chuyện đó diễn ra.

Mình quen không ít, kinh nghiệm cũng nhiều, nhưng thằng Quang thậm chí còn nhiều hơn gấp bội, nên mình thấy lo cho chị. Mình không muốn chị bị hủy hoại trong bàn tay nhơ bẩn của nó, chí ít là cho đến khi cả hai thành hôn, mình sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Nếu nó dám giở trò, mình sẽ giết nó.

Trên đường chạy bộ trở về, cái nóng hầm hập do mồ hôi đổ đầy người khiến cơn điên tình trong mình bộc phát. Những nỗi niềm dồn nén, chất chứa bao lâu nay được dịp trào dâng, thêm vào cuộc đụng độ lúc nãy làm hai mắt càng thêm tóe lửa, mình không biết còn kiềm chế được bao lâu trước khi gây ra chuyện động trời.

Tới ngõ nhà chị, mình nép sát vào mấy bụi tre già, ngó vào trong.

Thằng Quang vẫn còn đứng đó, đang nói gì với chị, khoảng cách xa mình không nghe được. Chị vẫn tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực, thái độ kỳ lạ, không nhiệt tình thân thiết như mình tưởng, mà khá thờ ơ. Nhớ lại chuyện lúc nãy, mình mừng rỡ đoán giữa chị và nó chưa từng phát sinh thân mật gì, nếu có chắc chỉ nắm tay chút thôi. Nghĩ vậy, tảng đá đè nặng trong lòng mình lâu nay như nhẹ đi phân nửa.

Hai người nói một hồi, thằng Quang đẩy xe vào nhà nhưng chị không cho, cứ đứng chắn ngay cửa. Mình đoán nó đòi ở lại nên tìm cách dắt xe vô nhà, nào ngờ chị không đồng ý. Không uổng công mình yêu thương chị bao lâu nay, nó đừng mong đạt được mục đích trước khi đám cưới.

- Anh nói rồi sao em không chịu tin? Anh lo cho em, không muốn em ngủ một mình nguy hiểm nên mới xin ngủ lại, đâu phải anh có ý đồ gì xấu?

Phân bua mãi không xong, thằng Quang bắt đầu lớn tiếng, nhờ vậy mình mới nghe được.

Đổi lại chị cũng bực dọc quát nó khiến mình giật mình, xưa nay chị chưa từng lớn tiếng với mình bao giờ:

- Anh có biết bây giờ mấy giờ rồi không mà còn lớn tiếng la lối ở đây? Tôi nói rồi, anh về đi, mặc kệ anh lo cho tôi hay lý do gì cũng được, tôi không đồng ý anh ngủ lại đây. Muốn gì thì chờ cưới xong rồi tính.

- Anh không về! Em tỏ thái độ gì vậy? Tưởng la thì anh sợ à? - Thằng Quang khịt mũi.

- Tôi đếm tới ba, nếu anh còn không chịu về đừng trách tôi hủy hôn! Không tin anh cứ thử! Một.

Chị cắn chặt môi, giọng điệu quyết liệt không nhân nhượng. Chị là vậy, một khi đã quyết tâm thì chẳng gì lay chuyển được, bởi vậy mỗi lần giận nhau mình rất sợ, năn nỉ chị khó bằng lên trời. Lần này thì thằng Quang được nếm mùi rồi.

- Hai.

Thằng Quang há miệng toan giải thích, nghe chị tiếp tục đếm, nó giận tới mức mặt mày đỏ gay, sau cùng khoát tay bất lực:

- Được rồi, không cần đếm nữa. Coi như anh sợ em, mai anh lại xuống!

Nó hậm hực nổ máy xe phóng vù đi, may mà mình nhanh chân rúc sâu vào bụi tre, nhờ vậy tránh kịp không bị phát hiện. Nó chạy khá nhanh, chắc đang rất tức tối.

Mình nấn ná thêm một lúc, tới khi chị đóng kín cửa mới yên tâm rời đi, chạy về chỗ cũ lấy xe, tâm trạng vui phơi phới.

Buồn cười ở chỗ cứ tưởng thằng Quang đi xa rồi, ai dè nó chạy rất chậm, dường như đang mải mê suy nghĩ gì đó nên bị mình bắt kịp ngoài đường lộ.

Giờ này vắng lắm rồi, không còn ai. Nhìn nó lại nhớ trận xung đột khi nãy, mình dùng một tay che mặt, chậm rãi chạy xe thật êm lên áp sát nó.

Nghe tiếng xe, thằng Quang không hề để tâm, vẫn đang chìm trong ưu tư ngẫm nghĩ. Mình gọi:

- Ê...

Nó giật mình, lập tức phản xạ ngó qua. Mình nhe răng cười đểu, co chân đạp một cái thật mạnh vào xe nó.

- Má!!!

Rầm!

Mô tô nặng thật, nhưng cú đạp của mình cũng không nhẹ, thằng Quang không kịp đề phòng liền té bò lăn bò càng, lớn tiếng chửi đổng. Chiếc mô tô mới cứng cạ xuống mặt đường tóe lửa, nhìn mà xót giùm, phen này nó phải tốn một khúc độ lại xe thôi.

Mình tính dừng xe nhảy xuống nhân cơ hội đập nó một trận, nhưng tay vẫn còn ê ẩm không tiện, thôi vậy cũng tạm hả dạ rồi.

- Đua không, thằng ngu?

Mình bĩu môi châm chọc, sau đó tranh thủ vít ga phóng đi, tránh chút nữa nó đuổi kịp thì trong tình trạng thương binh hiện giờ chắc chắn mình ăn no đòn.

Về tới nhà, mình định trốn lên lầu tự coi tình trạng thương tích thế nào, chưa gì đã xui xẻo đụng ngay mẹ dưới nhà bếp khi chạy xe vào. Vừa thấy mình, mẹ cười tính hỏi chuyện, bỗng nụ cười tắt ngấm:

- Mặt con bị sao vậy?

- Có sao đâu mẹ.

Mình lúng túng bước xuống xe, một tay vờ vịt che che mặt.

- Lại đây mẹ coi, giấu cái gì nữa mà giấu!

Mẹ kéo mình lại gần, ngó chằm chằm cái lỗ mũi ăn trầu, lắc đầu:

- Đánh lộn với ai vậy? Con nói với mẹ là đi uống café mà?

Mình gãi đầu:

- Thì... uống café, rồi bị thằng kia gây chuyện nên xô xát một chút thôi. Không sao hết, chỉ bị chảy máu mũi mà giờ khô rồi.

Mẹ thở dài thườn thượt:

- Con đó, lớn rồi đừng để ba mẹ phải lo lắng nữa! Không chuyện này thì chuyện khác, mỗi lần con ra khỏi nhà là mẹ lo! Xuống quê tìm con Diễm phải không?

Mẹ nói làm mình hết hồn, sao mẹ biết được?

Thấy mình ngạc nhiên, mẹ lắc đầu:

- Khỏi giấu, con Diễm gọi điện nói mẹ nghe hết rồi.

- Dạ? Chị Diễm gọi mẹ hả? Có nói gì không? - Giật mình tập hai.

Vẻ mặt mẹ đầy bất nhẫn, đắn đo hồi lâu mới bảo:

- Kêu mẹ coi con có bị làm sao không, với lại đường tối nó lo. Đừng mừng sớm, nó còn nhờ mẹ khuyên con sau này đừng làm phiền nó nữa, để nó yên! Nó mệt mỏi lắm rồi, con còn xuống thêm lần nào nữa, nó sẽ chết trước mặt con cho con vừa lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.