“Tiểu thư của tôi, đại nhân của tôi, thiếu chủ cuả tôi, nữ thần của tôi, cô đừng, đừng khóc…” Dạ Hi luôn không có cách đối phó với con gái, Lão Thất lại hết lần này tới lần khác ngược lại, là một người tình đại chúng, dừng xe ở bên đường bắt đầu dỗ Dạ Hề Hề.
Tất cả các xe đều dừng lại, mọi người đều nhảy xuống chạy đến chiếc xe phía trước, nhưng Dạ Hề Hề vẫn một mực khóc rống lên, cuối cùng ngay cả Lão Thất cũng không có cách nào.
Dỗ thế nào cũng không được, còn vừa khóc vừa hô to: “Các người đều là người xấu, cháu muốn Hồi Hồi, cháu muốn chú… Ô ô… Hề Hề muốn chú…”
“Ông đây, chúng tôi mới không phải người xấu!!” Lão tam cũng văng tục, mắng xong lại hối hận, lão đại, lão lục, lão cửu mỗi người tát cho hắn một cái: “Cho chú độc miệng! Cho chú ác độc!!”
“Tiểu thư, đừng khóc nữa… Chúng tôi đều là chú mà, người xem, chúng tôi cũng là những chú lớn tuổi đúng không?” Vì để dỗ dành cô, người nhỏ tuổi nhất là lão thập cũng bất chấp, quyết đem mình xuống làm chú.
“Tiểu Tranh chú qua đây. Để cho ta tới dỗ tiểu thư.” Lão Bát không chịu được chà chà da gà, đẩy mọi người ra, đứng trước mặt Dạ Hề Hề, tất cả mọi người đều nhìn hắn, mong muốn trông thấy biểu hiện xuất chúng của hắn, thế nhưng đợi nửa ngày cũng không phát hiện lão bát có bất kỳ động tác nào.
Dạ Hề Hề lại “Phốc” một tiếng nở nụ cười, trên mặt vừa có nước mắt vừa vươn nụ cười xán lạn.
Mười người đàn ông nhìn thấy đều thở dài một hơi, lão đại Dạ Hi bứt một gốc cỏ từ dưới đất đứng lên đưa cho Dạ Vô: “Lão bát, đến đây, anh giúp chú tăng chút sức, tặng chú cái này tiếp thêm động lực, chú cố gắng dỗ dành tiểu thư nha”
Dạ Vô bất đắc dĩ nhún vai, kỳ thực cái gì hắn cũng chưa làm, chỉ làm hai cái mặt quỷ, thắng chỗ may mắn thôi.
Mười người lại lên đường, chỉ là lúc này đi chưa tới mười phút lại phải ngừng xe bởi vì Dạ Hề Hề mắc tiểu, từ lúc đó đến giờ còn chưa có đi ra liến bị mười người này làm cho rối loạn sinh lý bài tiết, bây giờ bụng dưới cũng căng cứng lên khiến cô khó chịu ôm bụng rên rĩ.
Mười người lập tức dừng xe, sau đó oẳn tù xì quyết định hai người lãnh nhiệm vụ quang vinh là mang Dạ Hề Hề vào bụi rậm “Xuỵt xuỵt”.
Người thắng là lão tứ Dạ Giới, ngoại trừ hắn mọi người lại quyết định thêm một lần nữa, bởi vì Dạ Giới bình thường là người độc miệng, hành vi cũng không kiềm chế, là người đàn ông dặc biệt bị kì thị vì không mang lại cảm giác an toàn, đúng lúc này, Dạ Hề Hề ngồi chồm hổm dưới đất quay vòng vòng, nước mắt tí tách rơi, cô muốn ngủ, thế nhưng cô càng muốn chú.
Cuối cùng người thắng là lão nhị Dạ Ngắm, trừ hắn mọi người lần thứ hai quyết định thêm một vòng nữa, bởi vì mọi người tin rằng, càng là người trầm mặc ít nói… càng là người kinh khủng âm trầm.
Một vòng lại một vòng nhưng lại không thể tìm ra kết quả, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định để Dạ Hề Hề giải quyết ngay tại chỗ, ngay tại chỗ dĩ nhiên không phải là trước mặt họ trong buổi tối đen như mực này, bọn họ sẽ để Dạ Hề Hề ở trong xe “xuỵt xuỵt”, sau đó sẽ đổi cô ngồi sang một chiếc xe khác.
Dạ Hề Hề lên xe mà lúc đầu cô ngồi, tuy rằng Dạ Hi nắm cổ tay mình không được nhìn chằm chằm Dạ Hề Hề nhưng vẫn có cảm giác cực kì thoải mái, bởi vì Dạ Hề Hề đang ở địa bàn của mình, từ đó cho thấy: hắn là người chiến thắng.
Mười người đàn ông dựa lên cùng một chiếc xe, rồi nhìn chiếc xe thứ hai trò chuyện.
Họ đều đốt thuốc, cảm thán tiểu thư rốt cục cũng bị bọn họ thu vào tay, tuy rằng thuận lợi đến có chút không thể tin được, nhưng vẫn khiến bọn họ thở dài một hơi.
Bởi vì nhìn từ bề ngoài, Dạ Hề Hề không bị tổn thương chút nào, trái lại gương mặt trong trắng lộ chút màu hồng, hẳn là được chăm sóc vô cùng tốt, cũng không biết bên trong thì sao.
“Dụ dỗ con gái, so với đàn bà còn khó hơn.Phụ nữ mà, chỉ cần có tiền và trang sức thì dù có hò hét thế nào cũng là người của chú, còn con gái thì như là con ruột của mình, một khi đã khóc lên, thì dù có tiền hay châu báu đều không thể lay chuyển được. Thật rắc rối mà.” Dạ Hi là người lớn nhất buông lời cảm thán cực kì thâm ý, khiến tất cả anh em đều tán thành.
Lão thất cười tà: “Bây giờ, ta thật sự rất khâm phục Moramike.”
“Ta cũng khâm phục, hắn dụ dỗ tiểu thư trở nên ngoan ngoãn như vậy, đúng là không có ai giỏi hơn so với hắn.” Lão tứ khó có được lúc không độc miệng, lời nói tương đối khá chính xác. Ai bảo tiểu thư kêu khóc đều là tên của hắn ta chứ.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, mười người ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc trực thăng đang bay đến phía họ, mười người lập tức cảm giác không ổn, họ nhanh chóng lên xe, Dạ Hi và Dạ Vô cũng lập tức chạy tới xe của mình, lúc kéo cửa xe lại phát hiện kéo sao cũng không ra.
“Xong… Xong… Cửa xe nhất định là bị tiểu thư không cẩn thận khóa lại rồi.” Dạ Hi mỗi lần nói tốt đều không nhất định xảy ra nhưng khi đã nói xấu thì mười lần đều linh.
Dạ Vô gõ cửa sổ xe một cái: “Tiểu thư? Mau mở cửa xe ra! Tiểu thư?”
“Cô ấy không nghe được đâu. Xe này lắp kính chống đạn, chúng ta gõ không được mà cô ấy cũng không nghe được từ bên trong. Nói không chừng bây giờ cô ấy cũng đang khóc lóc ở bên trong. Tiểu thư đáng thương của ta, là ta có lỗi với ngài …” Dạ Hi nghĩ đến Dạ Hề Hề rơi nước mắt thì không chịu nổi, lão lệ tung hoành nằm úp trên mui xe thống khổ.
Phía trước là xe của lão nhị và lão tứ, chờ nửa ngày không thấy động tĩnh liền xuống xe, người phía sau cũng chạy tới, lúc này chiếc trực thăng trên bầu trời cũng “Ào ào” đáp xuống, dâng lên một trận gió lớn gào thét, thổi tung quần áo của mười người đàn ông, hai gò má lạnh lẽo, lẽ nào bọn họ cứ thua như vậy?
“Chìa khóa đâu!!?” Dạ Vô cũng gấp, ra sức kéo cửa.
“Ở trong xe…” Dạ Hi chán nản chỉ chỉ chỗ điều khiển, đều là lỗi của hắn …
“Dùng súng mở!” Lão lục Dạ Bình trầm giọng nói.
“Chú muốn chết sao. Như vậy sẽ hù chết tiểu thư, chú có đền được tiểu thư cho ta không, có không!!” Dạ Hi bão nổi, ai cũng đừng mơ tưởng đụng vào tiểu thư dù chỉ là một cọng tóc gáy.
Sau cùng dù có giãy chết bằng cách nào đều phải hủy bỏ, mười người đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ sẽ không bỏ lại một mình tiểu thư để chạy trốn, tuyệt đối không!
Cho nên khi máy bay chậm rãi xuất hiện trước mặt, bọn họ cũng không lùi lại, chỉ là vây thành một vòng tròn trước chiếc xe, dù vô cùng chật vật nhưng lại cực kì hiên ngang.
Cánh quạt của trực thăng dần chậm lại, cơn gió lớn cũng từ từ yếu đi rồi dừng hẳn.
Mười anh em nhìn về phía người đàn ông đang bước xuống trực thăng, trong nháy mắt đều không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến bọn họ không thể không thừa nhận, chỉ có hắn mới có thể xứng đôi với tiểu thư- người bọn họ yêu thương nhất.
Cổ Luân cũng là người hoàn mỹ kiệt xuất, hắn trầm ổn như gió, sạch sẽ như mây, hành sự như kiếm, hắn đối với Dạ Hề Hề càng không có gì tốt hơn.
Thế nhưng Jersey? Moramike thì không giống vậy, hắn giống như một cơn gió trong đêm tối, lại như một con chim ưng, như quỷ hút máu, lại như con sóng lớn ngoài biển khơi, mỗi một loại đều cực kì hấp dẫn Dạ Hề Hề, khiến ánh mắt cô không thể dời khỏi dù chỉ một chút.
Có thích hợp với Dạ Hề Hề hay không? Chỉ có Dạ Hề Hề tự mình biết.
Hắn tháo nón an toàn xuống ném tới chỗ ngồi, chậm rãi đi tới, mười người đều ngạc nhiên ý thức được một việc.
Đó chính là, Jersey sao? Moramike đích thân đáp máy bay đuổi theo ư? Không mang bất cứ thuộc hạ nào? Lại có thể… Vội vội vàng vàng đến ngay cả vũ khí cũng không mang theo?
Dạ Hi đờ người, trong nháy mắt đã thăm dò mọi chuyện, sau đó từ từ nở nụ cười