“Tiền á? Có nha!” – Mắt thấy cậu không còn dáng vẻ cự tuyệt, trong lòng Thịnh Hạ mừng thầm. Cô vội vàng mở tài khoản WeChat cho cậu ta xem: “Cậu xem đi, này, tớ cướp được chỗ tiền lì xì này đó!”
Nhìn số tiền “10565.18”, Lăng Trí tự động bỏ qua hai chữ “cướp được”, ngầm hiểu rằng đây là tiền mừng tuổi của cô.
Tiền mừng tuổi nhiều một chút cũng không có gì kì lạ. Thiếu niên trầm mặc một lúc, nghĩ đến tài khoản của mình chỉ còn dư vài trăm đồng. Thêm cuộc điện thoại vừa rồi, rốt cuộc cậu nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng. Cậu nhấp môi hỏi thử: “Cậu thật sự…… tìm người làm hộ bài tập?”
“Đúng vậy! Bài tập lớp 12 nhiều lắm, sức tớ không làm xong nổi!” Thịnh Hạ liên tục gật đầu: “Nếu cậu không tin, chúng ta……”
Cô xoay chuyển ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Mình có thể ứng trước.”
Thậm chí còn ứng tiền, có vẻ cô nàng rất nghiêm túc với ý tưởng này. Khóe miệng Lăng Trí hơi nhếch lên, không nhịn được nữa: “Nếu ba mẹ cậu biết cậu bỏ nhiều tiền ra thuê người làm bài tập hộ thì sao ——”
“Á? Bố mẹ mình không quan tâm chuyện đó đâu” – Thịnh Hạ ngại ngùng sờ sờ lên mặt: “Bố mẹ mình luôn cảm thấy chương trình học lớp 12 quá nặng, bảo mình nếu làm không xong…… Cũng không sao. Nhưng tớ vẫn muốn làm hết nếu không sẽ bị thầy giáo phê bình.”
“……”
Phản ứng đầu tiên của Lăng Trí chính là mẹ nó cậu đùa tôi? Nhưng vừa thấy dáng vẻ thiếu nữ cúi đầu thành thật, cả người xẹp lép như con tép lại cảm thấy không giống kẻ lừa đảo.
Khả năng…… Thật sự có gia đình với tư tưởng như vậy.
Cậu xoa xoa thái dương, cũng không còn tâm tư nói thêm chuyện gì nữa. Cậu lấy điện thoại của cô xác nhận bạn bè trên WeChat, sau đó chuyển 5000 tệ sang tài khoản của mình.
“Số bài tập trong tay cậu tôi tính 500, còn 4500 là tiền ứng trước, về sau trừ…… trừ dần.” Cậu đưa điện thoại cho cô, ý bảo cô nhập mã tài khoản. Sau đó cậu cầm lấy túi đựng tài liệu trong tay cô: “Có hối hận không?”
“Không có!” – Thịnh Hạ không nghĩ cậu thật sự chấp nhận đề nghị của cô, vui vẻ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cô cố gắng nhẫn nhịn mãi mới không cười phá lên, hai mắt nhìn cậu sáng trưng: “Cảm ơn cậu.”
Trước lời cảm ơn chân thành của cô, Lăng Trí chớp mắt không nói gì, mãi sau mới đáp lại: “Không cần, khi làm xong tớ sẽ thông báo với cậu trên WeChat”. Sau đó liền rời đi.
Khuôn mặt Thịnh Hạ ửng hồng nhìn bóng dáng cậu kéo dài dưới ánh đèn đường. Sau một lúc lâu đột nhiên cô nhảy dựng lên, nhắn cho Dư Xán một tràng dấu chấm than liên tiếp ——
Nhiệt Nhiệt là ta: Xán tổng!!! A a a a a!!! Cậu có biết vừa xảy ra chuyện gì không!!!
Xán tổng:??? Kích động thế này, cậu vừa thổ lộ với nam thần của cậu à?
Xán tổng: Chắc không phải vì nếu như vậy, nhất định cậu đã chạy quanh ngõ la hét như điên.
Nhiệt Nhiệt là ta:…… Cảm ơn haha tớ không đến mức không có tiền đồ như vậy 😠.
Xán tổng: Thế có chuyện gì? Chắc không phải cậu không nhịn được thú tính nên đè cậu ta lên tường ấy chứ?
Nhiệt Nhiệt là ta:…… Thôi cậu đừng đoán nữa.
Nhiệt Nhiệt là ta: Tớ nói cho cậu biết! Tớ vừa mới! Mỹ nhân cứu anh hùng!!!
Nhiệt Nhiệt là ta: [ tin nhắn âm thanh ]
Nhiệt Nhiệt là ta: Đại khái chính là như vậy, xong việc cậu ấy còn chủ động thêm WeChat của tớ!!!
Xán tổng: Đậu xanh! Trời tối như vậy hai người còn thể hiện tình cảm mãnh liệt thế! Cậu ta còn chủ động thêm WeChat của cậu! Bộ cậu ta định lấy thân báo đáp hả?!
Nhiệt Nhiệt là ta: Đương nhiên không phải, cậu ấy thêm WeChat của tớ để tớ phát lương cho cậu ấy.
Xán tổng:……?
Nhiệt Nhiệt là ta: Hì hì, bởi vì tớ tuyển cậu ấy làm hộ bài tập! Ai, bài tập nghỉ đông thật sự quá nhiều. Đã mấy ngày rồi, tớ vẫn chưa làm xong! Hiện tại có nam thần giúp tớ làm bài tập, tớ không cần lo lắng nữa. Quan trọng nhất chính là còn có thể giúp cậu ấy…… Hì hì hì hì, tớ thật là thông minh!
Xán tổng:……???
***
Thịnh Hạ một bên nói chuyện phiếm với Dư Xán, một bên cười ngây ngô đi vào phòng.
Thịnh mẹ Thịnh ba đang ở phòng khách tầng một sửa soạn lại hàng hóa, thấy khuê nữ nhảy nhót hớn hở, không khỏi tò mò: “Nhiệt Nhiệt, sao con cười ngây ngô vậy?”
Nhiệt Nhiệt là tên ở nhà của Thịnh Hạ, bởi vì ngày cô sinh ra thời tiết đặc biệt nóng. Cái tên vừa hòa hợp với tên thật của cô lại ý nghĩa như vậy cho nên nhóm bạn bè thân thích luôn gọi cô bằng tên này.
“Không có gì ạ!” Thịnh Hạ nào không biết xấu hổ tâm sự với ba mẹ chuyện thiếu nữ, cô vội vàng cất điện thoại chạy tới: “Còn bao nhiêu ạ? Con tới giúp cho.”
“Không cần, để ba mẹ làm cũng được, con đi ăn táo đi.”
Thịnh mẹ mới ngoài 40, ngũ quan không quá xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn. Bà có khuôn mặt tròn trịa cùng với đôi mắt to, nước da trắng. Dáng người đậm đà, mái tóc dài được buộc tùy ý ở đằng sau. Thoạt nhìn bà vừa hiền lành lại phúc hậu.
Lúc này bà đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, hai tay nhanh nhẹn lấy những quả táo có hình dạng không đạt tiêu chuẩn từ trong sọt ra trước mặt.
Nhà họ Thịnh mở cửa hàng hoa quả, mặt tiền căn nhà thứ ba nằm bên trái hẻm Đông Phong thuộc quyền sở hữu của bọn họ. Bởi vậy mỗi buổi tối hai vợ chồng đều tự tay chọn những quả không đủ tiêu chuẩn —— những quả hư rớt có thể chuyển đến nông thôn để bà nội nuôi gà nuôi heo, những quả có hình dáng không được đẹp mắt thì có thể giữ lại để ăn. Tuy nhiên thông thường hai vợ chồng đều làm xong việc ở tiệm rồi mới về nhà. Trừ khi trái cây thu hoạch ngày hôm đó cực kì tươi ngon, hai người mới chọn một hai thùng để mang về nhà ăn, thuận tiện mang biếu hàng xóm láng giềng.
“Quả táo Phú Sĩ chuyến này không tồi, vừa giòn vừa ngọt. Mau tới đây, ba đã rửa sạch quả to này cho con rồi!” Bố Thịnh vừa làm việc mệt mỏi, đang ngồi xổm gặm nốt nửa quả táo. Vừa thấy con gái bảo bối trở lại, ngay lập tức đưa con quả ngon nhất.
Chẳng những ngoại hình của ông tuấn tú mà ông đích thực là người vừa khôn khéo lại có tài năng. Lòng dạ cũng rất sâu sắc. Dù tuổi tác đã biến ông trở thành ông chú bụng phệ nhưng khuôn mặt vẫn tỏa ra sức hút. Từ hành vi cử chỉ cho đến mặt mũi phong thái của ông đều toát ra cảm giác hiền hậu dễ gần, giản dị tự nhiên.
Mẹ Thịnh nhìn gương mặt chồng mình cũng là tinh anh trong xã hội nhưng thật ra bên trong là một người ngốc nghếch, cười nói: “Ba con biết con thích ăn táo, vừa trở về liền chọn quả to nhất đỏ nhất rửa sạch sẽ, không cho ai chạm vào.”
“Ai da con đúng là đứa trẻ hạnh phúc!” – Thịnh Hạ để lộ mắt cười, nhéo nhéo bả vai của ba mẹ xong cầm quả táo cắn một miếng: “Oa, ngon quá! Đúng rồi mẹ ơi, vừa rồi mẹ gọi cho con có việc vì vậy? Con…… đi WC nên không nghe thấy.”
Nói xong lời cuối cùng, cô gái nhỏ có chút chột dạ, giọng điệu trở nên lấp lửng.
“Không có việc gì, muốn hỏi xem con có về nhà không, ba con muốn giục con về ăn thử táo hôm nay.” Mẹ Thịnh thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, bài tập của kì nghỉ đông con làm đến đâu rồi?”
Thịnh Hạ càng chột dạ, cắn quả táo mà mồm miệng ấp úng: “Con vẫn đang làm ạ……”
Nghĩ rằng cô lo lắng không làm xong bài tập, bố Thịnh cười tủm tỉm an ủi cô: “Không làm kịp thì không làm nữa, con đừng tự trách bản thân rồi làm mình mệt mỏi!”
Mẹ Thịnh cũng gật đầu: “ Lớp 12 học sớm mà còn giao nhiều bài tập như vậy, con không có thời gian nghỉ ngơi sao có tinh thần ôn tập được.”
Thịnh Hạ cười gượng: “…… Nếu A Xuyên nghe thấy bố mẹ nói thế, nó nhất định sẽ kêu hai người bất công.”
Thịnh Xuyên là em của cô, năm nay học lớp 8, chắc bây giờ đang ở trên lầu chơi game. Ba mẹ tuyệt đối nuông chiều cô nhưng với em cô thì ngược lại. Tuy rằng không đến mức nghiêm khắc như bố mẹ Dư Xán nhưng cũng đặt ra yêu cầu.
“Nói vậy thôi chứ, tiểu tử thối muốn lật trời còn không được hay sao! – Bố Thịnh lầm bầm liền bị mẹ Thịnh trừng mắt. Ông lúng túng sửa lại lời nói: “Khụ, ba mẹ làm vậy cũng là vì nó mà!”
Mẹ Thịnh đút quả táo cuối cùng vào túi, rồi đưa cả túi cho Thịnh Hạ: “Mấy quả này đã chín hẳn rồi không thích hợp để bán nữa, nhưng vị nhất định rất ngọt. Con mang đi đưa cho Giản Nhiên và bà, bây giờ hai người vẫn còn chưa ngủ đâu. Ngày mai biếu những người khác.”
Giản Nhiên là bạn thân của Thịnh Hạ, sống tại cuối hẻm. Trong nhà chỉ có một bà một cháu sống nương tựa lẫn nhau.
“Vâng ạ!” – Thịnh Hạ vừa gặm táo vừa nhận chiếc túi từ tay bà. Mắt thấy Thịnh mẹ đấm eo đứng lên, hiển nhiên mệt mỏi trong người, cô vội nuốt xuống một miệng đầy quả: “Ba mẹ mau nghỉ ngơi đi ạ. Mở cửa hàng chỉ để cho vui, bố mẹ đừng làm quá sức khiến bản thân mệt mỏi.”
Gia đình họ Thịnh trước đây chỉ có thể xem như khá giả, điều kiện về mọi mặt không hẳn là kém nhưng cũng không quá tốt. Bố Thịnh mẹ Thịnh phải làm lụng vất vả nuôi hai đứa nhỏ. Cho đến 5 năm trước, bố Thịnh vô tình trúng sổ xố được hơn 3000 vạn, sau một đêm phất nhanh thành thổ hào.
Tuy nhiên hai vợ chồng đã quen với cuộc sống sinh hoạt của người bình thường. Hai người cũng không nỡ rời xa hàng xóm láng giềng xung quanh và tiệm trái cây đã mở cửa được mười mấy năm. Thêm vào đó, căn nhà cũ cũng gần với trường học của hai chị em nên cả gia đình vẫn sinh sống trong ngõ nhỏ chật hẹp. Cuộc sống tựa như không có gì thay đổi.
Đương nhiên đây chỉ là bề ngoài, trên thực tế mấy năm nay hai vợ chồng kiếm được không ít tiền qua mua bán bất động sản. Hình như ba mẹ cô còn là cổ đông của một vài công ty.Thịnh Hạ không biết hiện tại trong nhà có bao nhiêu tài sản nhưng cô cũng đoán là rất nhiều. Bởi vì vào sinh nhật năm nay của cô, bố cô đưa riêng cho cô một xấp chi phiếu để cô thỏa thích tiêu pha.
“Tôi biết rồi bà quản gia ạ.”
Thấy mẹ Thịnh cười thành tiếng, Thịnh Hạ lúc này mới nhảy nhót chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng con gái hoạt bát đáng yêu, mẹ Thịnh vui mừng mà cảm thán: “Năm đó lúc tìm được Nhiệt Nhiệt, tôi thật sự sợ hãi, sợ con bé cả đời này như vậy……”
“Được rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, bà còn nói làm gì.” Nhớ tới chuyện xưa năm đó, bố Thịnh chợt cảm thấy chua xót xen lẫn áy náy, vội ngăn lại lời nói của mẹ Thịnh.
Sắc mặt mẹ Thịnh biến đổi từ ôn hòa chuyển sang tức giận. Bà trừng mắt liếc ông: “Không phải do nợ đào hoa của ông sao!”
Bố Thịnh: “…… Tôi không cố ý gây nên mà!”
Ông rất thành thật, là người chung thủy một lòng một dạ đó! Người khác vừa mắt ông, ông cũng không có biện pháp giải quyết!
“Tóm lại tôi phải nhắc nhở Nhiệt Nhiệt, về sau gả chồng tuyệt đối không thể gả cho người quá đẹp trai. Nếu không tương lai lúc nào cũng sốt ruột…… Hừ!”
Nhìn vợ bực tức quay đầu đi lên trên tầng, bố Thịnh: “……”
Đáng thương, gầy yếu, tủi thân.
***
Thịnh Hạ không biết cha mẹ ở nhà dỗi nhau một trận, cô xách túi táo nhanh chân đi về hướng cuối hẻm.
Khu này có tuổi đời đã lâu, những căn phòng bên cạnh đều vương đầy dấu vết xưa cũ. Nhà họ Thịnh và nhà họ Dư gia có điều kiện hơn, vừa sửa chữa qua từ mấy năm trước. Nhà họ Giản tương đối nghèo khó, mặt tường loang lổ, rêu xanh mọc thành cụm, nơi nơi đều mang theo dấu vết thời gian. Cũng may chủ nhà sống sạch sẽ, tuy rằng điều kiện phần cứng không tốt, nhưng bên trong hay bên ngoài cánh cửa đều được quét dọn tinh tươm. Trên tường rào còn trồng loài hoa hồng leo Rosa Eden. Mỗi mùa xuân đến, những đóa hoa màu hồng nở rộ khắp tường, tạo nên vẻ đẹp lãng mạn như tranh vẽ.
Lúc này ngoài trời vẫn lạnh, hoa còn chưa nở. Chỉ có sắc xanh lục của dây leo đan xen lẫn nhau, trong đêm đông giá lạnh mang đến sức sống căng tràn.
Thịnh Hạ đứng ngoài cánh cửa sắt chạm rỗng của nhà họ Giản. Cô vừa muốn giơ tay ấn chuông, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng không đè nén được tức giận lọt vào tai cô: “Bà cháu đã có cháu chăm sóc, hai người không cần phải nhọc lòng! Xin hai người ra ngoài ngay bây giờ hộ cháu!”