“King kong…!!!”
“Ra rồi đây” Bà Lý nghe thấy tiếng chuông cửa liền nhanh chân đi ra xem là ai
Mở cửa ra, một người đàn ôn mặc tây trang màu đen, kính râm không tháo, trên tai còn gắn tai nghe, hai tay ôm lấy hai hộp quà lớn lễ phép chào hỏi
“Xin chào, phu nhân.
Đây là lễ phục chuẩn bị cho Lý tiểu thư, có thể làm phiền bà cho tôi đưa đồ vào không ạ?”
Bà Lý nhìn có chút do dự nhưng rồi nhìn thấy thanh niên ăn mặc nghiêm tục liền “Mời vào”
“Tiểu Thẩm lễ phục của con đến rồi đây” Đi cùng người đàn ông đó vào phòng khách, bà Lý không quên đứng gần cầu thang gọi với lên phòng Lý Thẩm
Cậu thanh niên đặt hai hộp đồ lớn lên bàn rồi xoay người chào tạm biệt bà Lý “Phu nhân, vậy tôi xin phép ra xe đợi, làm phiền bà báo Lý tiểu thư một tiếng là tôi đợi cô ấy ở ngoài xe.
Cảm ơn”
“Ohh vậy uống ly nước rồi hẵng về xe” Bà Lý thấy người này không tồi liền muốn níu lại
“Thôi ạ, tôi hoàn thành công việc của mình là được rồi ạ” Người đàn ông cao cao cúi gập người từ chối thành ý rồi trở ra từ cánh cửa chính về xe
Lý Thẩm sau khi tắm rửa sạch sẽ, xử lý vết thương để không nhiễm nước lần nữa rồi mới chạy xuống “Mẹ, lễ phục đến sao?”
Bà Lý thu dọn lại đĩa trái cây cùng mấy chén trà, nghe thấy Lý Thẩm hỏi liền đáp “Ừ, người ta đem đồ đến rồi ra ngoài xe đợi con rồi.
Sao vậy đi đâu mà lại có lễ phục và người đến tận nhà đón vậy?”
Cô ôm lấy hai hộp đồ lớn rồi trả lời “Tối nay có bữa tiệc lớn ở Lương thị, con cùng chủ tịch đến bàn chuyện làm ăn thôi.
Bố mẹ ở nhà ăn trước đi nhé!”
“Ohh được” Vừa nhìn Lý Thẩm lên lầu bà vừa gật đầu đáp
Đặt hộp quà xuống giường, Lý Thẩm mở nắp hộp và bao bì được bọc đồ ra
Một chiếc đầm dạ hội màu hồng phấn cổ áo làm hình chữ V vừa kín đáo nhưng không kém phần quyến rũ khi để lộ được bờ xương quai xanh tuyệt đẹp của cô
Cầm chiếc váy lên mới nhìn thấy được vẻ đẹp sang trọng của nó khi được làm bằng nhiều lớp vải trơn và một lớp vải ren bên ngoài được thêu họa tiết bàng thủ công rất tỉ mỉ
Chiếc hộp còn lại là giày cao gót là trang sức, đôi giày cao gót đỏ thẫm làm bằng chất liệu nhung cao cấp và bộ trang sức DR sang trọng.
Lý Thẩm ước tính tất cả những thứ này phải đến mấy chục vạn chứ không hề ít, cô nên bảo quản thật tốt không thì không đền nổi đâu
Mặc lễ phục và trang sức lên với lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng tao nhã, Lý Thẩm dường như biến thành một người khác.
Không còn là một luật sư nghiêm khắc, cứng nhắc về nguyên tắc nữa mà trở thành một nàng công chúa đích thực quá đỗi lộng lẫy và trẻ trung xinh đẹp
Chiếc giày cao gót không quá cao lại đi rất dễ chịu không làm vết thương cô bị đau.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị Lý Thẩm bước xuống lầu với lời khen ngợi tấm tắc của bà Lý “Chà, con gái ta hôm nay xinh đẹp thật đấy”
Lý Thẩm cười mỉm “Mẹ con đi đây, muộn giờ mất”
“Được, con đi nhé, đừng uống nhiều đấy, dạ dày không tốt, nên uống thì uống không nên uống nhiều!!” Bà Lý đi trước cô mấy bước giúp cô mở cửa nhưng không quên nhắc nhở
“Mẹ,… con nhớ rồi.
Đi nhé bye bye” Lý Thẩm bước ra khỏi cửa vẫy tay chào
Người đàn ông ban nãy nhìn thấy Lý Thẩm liền nhanh chóng xuống xe mở cửa sau giúp cô “Lý tiểu thư xin mời”
“Cảm ơn” Lý Thẩm gật đầu cảm ơn rồi cúi người ngồi vào xe
Chiếc xe nhanh chóng khởi động rời khỏi nhà cô nhập vào đường lớn đến khách sạn lâu đài của Lương thị tham gia bữa tiệc
Khi xe dừng lại ở thảm đỏ trải vào cửa chính thì trời cũng đã tối, Lý Thẩm bước xuống xe, nhìn nhẹ lâu đài qua một lượt rồi theo thảm đỏ đi vào bên trong
Hôm nay có rất nhiều phóng viên ở trước sảnh, nghe nói họ chỉ được chụp ảnh khách đến chứ không được đi vào bên trong bữa tiệc nhưng đương nhiên chó săn muốn vào cũng khó mà ngăn cản vì bọn họ hành động quá tinh vi rồi
Sau khi Lý Thẩm bước vào từ cánh cửa chính thì một chiếc xe nữa lại dừng lại ở thảm đỏ
Một người đàn ông tây trang màu xanh rêu sang trọng, chiếc giày da cá sấu màu xanh biển tối đặt xuống thảm, đôi chân dài lấy đà bước xuống chỉnh lại cúc áo vest rồi đưa tay để cô gái bên trong vịn lấy bước ra ngoài
Sắc mặt anh ta một chút cũng không đổi, chỉ lạnh lùng như vậy để người con gái mỏng manh bên cạnh khoác lấy đi vào
Một phóng viên nhanh nhẹn phán đoán thân phận của người đàn ông đó nhanh chóng đi tới sát băng rôn ngăn cách đặt câu hỏi
“Đới tổng, xin hỏi hôm nay anh đến đây với tư cách là khách mời đặc biệt sao? Vị tiểu thư đi cùng anh có phải thiên kim của Dương thị hay không?”
Dương thị mà người phóng viên đó nhắc tới là một tập đoàn lớn chuyên đầu tư chứng khoán, một tập đoàn có tiếng nói không kém gì Đới Thị ở Hứa Tô này mà còn có tiếng vang trong cả nước
Cả hai đều không trả lời, đi thẳng vào cửa bên trong.
Đến khi họ đi vào thì một đám phóng viên mới nháo nhào muốn vượt qua bằng rôn ngăn cách chạy đến phóng vấn nhưng không kịp rồi
Lý Thẩm từ bên trong nhìn thấy tất cả, người con gái xinh đẹp ấy đang khoác tay anh.
Người con gái mỏng manh yêu đuối cùng chiếc đầm trắng ấy đang đứng bên cạnh anh, được anh chở che
Sau 5 năm, quay lại....anh có cô ấy còn cô thì vẫn chờ đợi trong im lặng.
Có thể đứng trong một chỗ khuất lấp nhìn về phía anh có lẽ khiến cô dễ chịu.
Ít nhất ngay giờ phút này anh đã có người bên cạnh, cô nên cảm thấy hạnh phúc thay cho anh mới phải, cũng khiến cô không cảm thấy lỗi lầm nữa mà chỉ là tiếc nuối thôi
Thấy Lý Thẩm đang ngây người nhìn mình, Đới Khải liền dừng lại “Đi theo tôi”
Một mệnh lệnh sắt đá khiến Lý Thẩm phải nghe theo, cô nhìn người con gái đang khoác tay Đới Khải mỉm cười rồi cúi người nhận lệnh đi theo sau lưng bọn họ
Đi vào đại sảnh, anh ta đã nhanh chóng nhìn thấy Lương tổng đang dặn dò nhân viên điều chỉnh sân khấu điều gì đó
“Luật sư Lý đứng ở đây, khi nào tôi gọi hãy đến” Đới Khải xoay nhẹ người về sau nói với Lý Thẩm rồi nói nhỏ với người phụ nữ bên cạnh nhưng cô có thể nghe được đại khái chính là “chúng ta đi lại đó thôi”
Ngay giờ phút này Lý Thẩm cảm giác một chút cô đơn, tủi thân.
Dường như cô chỉ là một công cụ nghe mọi lời sai bảo của anh không hơn không kém còn anh lại đối xử ân cần với người đó.
Mà cũng đúng thôi cô vốn chẳng là gì của anh cả ngoài 2 từ nhân viên
“Lương tổng…” Đới Khải đến gần Lương Trạch chào hỏi
Ông ta quay lại nhìn thấy Dương Ái Linh liền hài lòng mỉm cười chào hỏi “Tiểu Khải với Linh Nhi đó à, thấy thế nào bữa tiệc này có phải không tồi không”
“Chú Lương, chú khiêm tốn quá rồi, lâu đài này của chú quá đẹp rồi” Dương Ái Linh nở nụ cười xinh đẹp đáp
Lương Trạch vỗ vai Dương Ái Linh “Nha đầu này càng ngày càng biết nói chuyện.
Tiểu Khải, ta chỉ có đứa cháu gái này là thương nhất nên cháu phải đối xử tốt với nó đấy”
“Vâng chú Lương”
“Đúng rồi, bữa tiệc sắp bắt đầu.
Lát nữa hãy tới phòng nghỉ chúng ta bàn việc nhé” Lương Trạch đi đến vỗ vãi Đới Khải nói nhỏ rồi quay sang Dương Ái Linh “Chơi vui vẻ nhé Linh Nhi”
Đợi ông ta đi khuất, Đới Khải bất chợt nở nụ cười nham hiểm không quá 3 giây liền trở về trạng thái ban đầu
Lương Trạch bước lên sân khấu, chỉnh lại mic “ Các vị quan khách thân mến, Lương mỗ hôm nay rất vinh dự khi mọi người đều đến đông đủ tham gia bữa tiệc thường niên của Lương Thị.
Tại đây tôi xin tuyên bố, bữa tiệc bắt đầu, mong các vị vui vẻ”
Sau khi bước xuống bục khán đài, Lương Trạch thì thầm gì đó với thư ký của mình rồi đi về phía phòng chờ
Một lúc sau thư ký ông ta đến tìm Đới Khải “Đới tổng, Lương tổng đang đợi anh ở phòng chờ”
“Được” Đới Khải gật đầu rồi ngoảnh sang Dương Ái Linh “Em ở đây chờ nhé!”
Cô ấy chỉ gật đầu rồi buông tay anh ta ra, đi về phía bàn rượu tao nhã lấy một ly rượu đúng chất của một thiên kim con nhà đại phú
Thư Ký Kim sau khi nhìn thấy liền không cần lệnh mà đến gần sếp của mình còn Đới Khải thì quét mắt tìm Lý Thẩm, nhìn thấy cô rồi liền đưa tay ra hiệu ngoắt cô tới
Lý Thẩm đặt ly rượu vang xuống bàn, chầm chậm di chuyển về phía anh “Chủ tịch, có chuyện sao”
“Đi thôi, bàn việc làm ăn lớn” Đới Khải không nhìn cô mà lạnh lùng bước đi trước, thực ra là vì không dám nhìn.
Hôm nay cô đẹp như vậy, anh cứ nhìn sẽ chẳng tự chủ được mà ôm cô trước mặt mọi người ở đây mất
Nghe việc làm ăn Lý Thẩm liền hiểu mà thay đổi bộ dạng, ánh mắt trở nên nghiên túc hơn, chững chạc hơn, bước đi cũng đầy tự tin đi theo Đới Khải về phía phòng chờ
“Cốc… cốc… cốc”
Nghe được lời mời từ bên trong thư ký Kim giúp hai người họ mở cửa, đợi cả hai đi vào rồi thì giúp họ đóng cửa lại
“ Chú Lương, đây là Lý Thẩm, vị luật sư mới từ nước ngoài trở về làm cố vấn cấp cao cho Thịnh Thế” Đới Khải giới thiệu Lý Thẩm cho Lương Trạch
Ông ta có chút nghi hoặc, người con gái xinh đẹp này có thể làm nên trò trống gì hay là lại quyến rũ Đới Khải mới ngồi được vị trí đó
“Lương tổng chào ngài, tôi là Lý Thẩm” Nhìn ánh mắt của Lương Trạch, Lý Thẩm nhìn ra được chút suy nghĩ trong lòng ông ta liền dõng dạc đưa tay ra chào hỏi
Thế nhưng mà người này không hề nhúc nhích mà chỉ về ghế “Ngồi đây”
Lý Thẩm hiểu ra được tạm thời ông ta chưa thể nhìn ra được giá trị của cô nhưng không sao, cô không tin là mình không thể chinh phục ông ta
Cả hai người họ ngồi xuống, Đới Khải đặt tập tài liệu ngay ngắn trước mặt Lương Trạch “Chú Lương, đây là tài liệu chi tiết về dự án Bạch Hải, chú có thể xem qua rồi chúng ta tiếp tục bàn bạc”
Lương Trạch không mở tập tài liệu mà ngả người ngồi chiễm chệ phía sau, tựa vào thành ghế sofa
“Tài liệu cũng chỉ là số liệu soạn ra một cách máy móc, ta muốn nghe thực tế một chút.
Biết là Lý tiểu thư đây chỉ là luật sư cố vấn nhưng dự án này chắc hẳn cô tham gia, tôi muốn nghe cách hiểu của cô về dự án này”
Đới Khải chau mày khó chịu, lão già này lại muốn dở trò hay sao?? Lý Thẩm liếc nhìn Đới Khải vài giây rồi mỉm cười đáp
“Lương tổng, ngài biết đấy, dự án này rất quan trọng và được xem là trọng tâm phát triển của năm nay.
Dự án cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ nhân viên trong Thịnh Thế cho nên một luật sư nhỏ như tôi, ngài xem tôi không tìm hiểu đúng là chẳng phải phép đúng không” Lão già này muốn làm khó cô, vậy thì cô sẽ kéo dài thời gian cho ông ta khó chịu
Lương Trạch chau mày, ngồi thẳng lại “Nói thẳng vào vấn đề”
Lý Thẩm vẫn mỉm cười thân thiện nói tiếp mặc cho ánh mắt kì dị của Đới Khải nhìn mình
“Vậy được, nói đơn giản đây là một dự án đầu tư khu du lịch sinh thái nghỉ dưỡng phức hợp, mà đương nhiên sẽ đưa lại một nguồn lợi khổng lồ.
Trước hết là tiềm năng của đảo Bạch Hải, đây là hòn đảo đã được nối liền vào thành phố chúng ta, chỉ cần 3 tiếng đi xe liền có thể đến vậy nên căn bản không cần khai thái giao thông đường bộ.
Hòn đảo này là nguyên sinh, ở đây chỉ có người làng chài sinh sống và đánh bắt, dạo gần đây người dân còn phát hiện ra cá voi trắng xuất hiện gần đó và đã được bộ văn hóa xác minh đưa vào danh sách bảo vệ vậy nên hoàn toàn có thể lấy lợi thế này làm du lịch tham quan.
Ở làng chài cũng có rất nhiều hoạt động truyền thống thú vị.
Hơn nữa khu vực xin cấp phép cũng là khu rừng ven biển có thể du lịch sinh thái thiên nhiên, người dân sống ven đó không quá nhiều vậy nên việc đền bù cho họ là không mất quá nhiều vốn mà có thể tập trung vào đầu tư khai thác hiệu quả
Ngài xem tiềm lực của đảo rất tốt, những chi phí phát sinh không quá nhiều nhưng lại tạo cơ sở điều kiện khai thác hiệu quả.
Thịnh Thế có năng lực để làm được dự án mà Lương Thị lại có nguồn vốn lớn, chúng tôi làm, các ngài thu tiền.
Không phải rất tốt sao?”
Lương Trạch nhíu mày “Ý cô bảo chúng tôi đầu tư tự nhiên ngồi không có tiền?”
“Không không không, ngài hiểu lầm ý tôi rồi.
Ý tôi chính là ngài chỉ việc yên tâm vào đầu tư, Thịnh Thế đảm bảo không làm ngài và hội đồng quản trị thất vọng” Lý Thẩm vẫn tự tin như vậy, trả lời mạch lạc, mỉm cười tao nhã
Đới Khải ngay giờ phút này thật sự phải thay đổi con mắt nhìn cô rồi, giờ thì anh hiểu 5 năm qua cô làm sao mà giúp Ninh thị phát triển như vậy, làm sao lại trở thành bông hoa dã quỷ của giới luật Singapore
Cô thay đổi rồi, người con gái này mạnh mẽ, trưởng thành hơn xưa và đương nhiên khí chất bức người này không những khiến anh mà còn cả Lương Trạch phải kinh nể
“Haha nói hay lắm, vậy đi ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Đới tổng, làm phiền cậu gửi cho tôi bản kế hoạch ưu việt nhất mà Thịnh Thế có thể làm được, ta cần đưa ra hội đồng quản trị bàn bạc” Lương Trạch đứng dậy cúc áo khoác vest
Đới Khải cùng Lý Thẩm cũng đứng dậy theo “Vâng thua chú Lương, mong rằng Lương Thị sẽ cho Thịnh Thế một cơ hội thể hiện bản thân”
“Ừ” Lương Trạch gật đầu rồi nhìn sang Lý Thẩm “Không tồi”
Lý Thẩm mỉm cười cúi nhẹ người với ông “Lương tổng người quá khen rồi, cảm ơn vì cho tôi cơ hội trình bày nguyện vọng của quý công ty”
“Bữa tiệc còn đang dở, đừng để Linh Nhi một mình” Lương Trạch vỗ cánh tay Đới Khải
Anh gật đầu “Vâng ạ”
Nhận được câu trả lời mãn ý, Lương Trạch cũng rời đinkhi được thư ký mở cửa giúp
Một câu nói ngắn gọn ấy của Lương Trạch thôi cũng đủ khiến Lý Thẩm chạnh lòng dù cô biết mình chỉ là nhân viên của anh, tư cách ghen sao? Đương nhiên là chẳng thể có
Nhìn thấy Lý Thẩm đang thất thần, Đới Khải lên tiếng khiến cô giật mình “Hôm nay thể hiện không tồi, công việc kết thúc rồi, cô có thể ở lại bữa tiệc nếu mệt thư ký Kim sẽ giúp cô gọi tài xế”
Không đợi Lý Thẩm trả lời anh liền bước đi về phía cánh cửa ra ngoài
Anh là có ý gì, mới hôm kia còn quan tâm giúp cô bôi thuốc và mang giày đế bằng, hôm nay lại ở đây lạnh lùng, vô tâm với cô.
Có phải là vì cô gái ấy?
Đến lúc anh đi hẳn, cô mới ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt vô hồn miệng lẩm bẩm nhưng không hề rơi giọt nước mắt nào, có lẽ sự kìm nén chỉ khiến khóe mắt cô đỏ rực chứ không thể để nước mắt rơi
"Khi em ngồi trong căn phòng mất điện ở một đất nước xa lạ.
Khoảng lặng và sự cô đơn khiến em bỗng dưng nhớ đến một người đàn ông từng nói với mình: Đợi tốt nghiệp sẽ lấy em, đời này kiếp này, chỉ cưới mình em! Nhưng có lẽ lời hứa đã gửi nhầm vào gió cuốn bay lúc nào không hay.
Anh của bây giờ đã có người bên cạnh, và người anh cần đã không phải là em nữa rồi"
Không muốn thông báo cho anh biết, phải là không muốn nhìn thấy người con gái đó khoác tay anh cùng sánh đôi nên Lý Thẩm âm thầm rời khỏi
Bước ra khỏi cánh cửa lâu đài, xung quanh đều yên tĩnh, phóng viên cũng đã được đưa đến một phòng nghỉ.
Chỉ còn lại hai người gác cửa.
Lý Thẩm nhìn lên bầu trời đêm thanh vắng hít thở một hơi thật sâu thì bị tiếng gọi sau lưng làm giật mình
“Tiểu Thẩm…”
Lý Thẩm xoay vội người lại để xem đó là ai liền ngạc nhiên “Lệ Thành?”
Lục Lệ Thành mỉm cười đi về phía cô “Quả thật là em, anh còn nghĩ mình nhìn lầm đấy”
“Sao anh ở đây, đến Hứa Tô lại không báo em một tiếng? Em giận đấy nhé!” Lý Thẩm chau mày bĩu môi
Anh ta vuốt tóc cô nuông chiều “Hôm nay em rất đẹp đấy, anh nhìn thấy có rất nhiều người đàn ông đến làm quen em nha”
“Thôi đi, đừng đánh trống lảng” Lý Thẩm vờ bực bội hất nhẹ tay anh ra khỏi
“Haha được rồi, chắc em chưa ăn gì mấy, cùng đi ăn đi.
Anh kể em nghe” Lệ Thành cười phá lên, không chờ cô đồng ý mà thẳng tay khoác vai cô ôm đi
Đới Khải đứng đằng xa, hai tay nắm chặt thành quyền nhưng khuôn mặt lại chẳng hiện lên vẻ tức giận, quay sang nói với Dương Ái Linh “Anh đưa em về”
-Thiên Di-