Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 10: Chương 10:



Chương 10
 
Yên lặng hồi lâu, hai bên cũng không ai nói chuyện.
 
Dường như mất hết kiên nhẫn, Thẩm Tư Lam hờ hững: “Cúp đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không gian căn phòng gượng gạo.
 
“Cậu ấy không phải người nhiều chuyện như vậy.” Hàng Gia Chú nói.
 
Cũng không biết lời này là đang an ủi mình hay là an ủi em gái.
 
Đương nhiên Tuệ Hạnh không bĩnh tĩnh như vậy, giọng điệu oán trách: “Đều tại anh.”
 
Nhìn thấy bộ dạng ‘em không còn mặt mũi để sống nữa’ của em gái, lửa giận trong lòng Hàng Gia Chú không biết làm sao đã tan biến quá nửa.
 
Dù sao thì phi xu hướng nghe có vẻ trưởng thành hơn ị ra quần một chút.
 
Nghĩ thế nào thì cũng là cô mất mặt hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, Hàng Gia Chú lại bật cười khó hiểu.
 
Vốn dĩ tâm trạng Tuệ Hạnh đang khó chịu thì càng tệ hơn, trực tiếp lấy điện thoại của mình từ trong túi kăng-gu-ru ra, chuẩn bị công khai lịch sử đen của Hàng Gia Chú, hơn nữa là công khai đồng bộ QQ và vòng bạn bè.
 
Hàng Gia Chú muốn cướp điện thoại của cô, Tuệ Hạnh liền giấu thẳng điện thoại vào trong áo, giống như một con nhím cuộn tròn ngồi xổm dưới đất.
 
Nhìn một đống tròn vo trước mắt, Hàng Gia Chú không biết làm thế nào.
 
Tuệ Hạnh phòng ngự thành công liền ngẩng đầu, hung hăng làm mặt hề gây cười với anh.
 
Hàng Gia Chú liền phì cười, cười đến mức không mắng được lời nào, chỉ đành tái diễn cuộc cãi nhau vô nghĩa với cô.
 
Đột nhiên trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng động.
 
Hai anh em ngơ ngẩn cùng lúc, đồng loạt nhìn về phía của phòng chính.
 
Tuệ Hạnh ngẩng đầu, dùng âm môi nói chuyện với Hàng Gia Chú: “Trộm hả?”
 
Hàng Gia Chú đưa tay làm ra hiệu ‘suỵt’.
 
Cửa phòng bị mở ra, bố Tuệ Tranh Vanh mệt mỏi và bất lực nhìn hai anh em.
 
Tuệ Hạnh: “Ơ bố?”
 
“Từ nãy cứ luôn nghe thấy hai đứa cãi nhau, không dễ gì mới ngừng, sao lại cãi nữa rồi?”
 
Vợ chồng Tuệ Tranh Vanh vừa về nhà chưa mấy tiếng, vốn dĩ đang ngủ bù trong phòng, kết quả hai anh em vừa về, liền cãi nhau đánh thức hai vợ chồng dậy.
 
Lúc đó Tuệ Tranh Vanh muốn lên tiếng bảo hai anh em yên lặng chút, nhưng đột nhiên tiếng cãi nhau lại im bặt, ông cho rằng hai anh em cãi xong rồi, kết quả chưa mấy phút lại cãi.
 
“Bố về sao cũng không nói một tiếng.” Hàng Gia Chú hỏi.

 
“Bố tưởng Tuệ Tuệ đang ở trường không cầm điện thoại, gần đây không phải con đang bận dự án sao, nên không nói hai đứa” Tuệ Tranh Vanh liếc nhìn đồng hồ ở phòng khách, giọng nói buồn ngủ, “Trễ vậy rồi mới về, hai đứa ăn cơm chưa? Chưa ăn thì bảo mẹ nấu cho hai đứa bát mì.”
 
“Bọn con ăn rồi” Tuệ Hạnh nói, “Bọn con đi ăn buffet BBQ.”
 
“Chắc là con lại quấn lấy anh hai xin rồi” Tuệ Tranh Vanh khẽ cười, lại hỏi cô, “Làm hòa với anh hai rồi hả? Cuối cùng chịu về nhà rồi?”
 
Tuệ Hạnh hất đầu: “Không có” sau đó vòng qua hai người đàn ông, “Con đi tìm mẹ đây.”
 
Con nhóc chạy vào phòng ngủ chính, trong phòng khách chỉ còn lại Tuệ Tranh Vanh và Hàng Gia Chú.
 
Tuệ Hạnh tuổi nhỏ, lại là con gái, người làm bố đương nhiên thân thiết hơn, Hàng Gia Chú trước mắt đã cao hơn Tuệ Tranh Vanh rồi, đương nhiên không thể đối xử với anh bằng thái độ với trẻ con.
 
Tuệ Tranh Vanh tùy ý hỏi: “Công ty gần đây sao rồi?”
 
“Vẫn ổn ạ.”
 
“Cần giúp đỡ không?”
 
Hàng Gia Chú cười, “Thật sự không cần ạ, bố hỏi bao nhiêu lần con cũng là câu trả lời này.”
 
Tuệ Tranh Vanh ngồi xuống sô pha, muốn rót ly trà theo bản năng, cầm bộ trà lên mới phát hiện không có trà uống.
 
Cũng đúng, Hàng Gia Chú và Tuệ Hạnh vẫn còn trẻ, nào hiểu được sở thích của ông dành cho trà, đương nhiên cũng không thể nào thích uống trà.
 
Hàng Gia Chú nói: “Con giúp bố pha nhé.”
 
Tuệ Tranh Vanh đưa ấm trà cho anh, lơ đãng nói: “Bây giờ con cũng không cần tiền sinh hoạt nữa, mấy đồng tiền kiếm được kia tự giữ lại hết đi, đừng cứ nuông chiều em con mãi, muốn mua đồ cho con bé thì lấy tiền sinh hoạt phí mà bố và mẹ con cho nó mà mua, không đủ thì cứ nói.”
 
“Bữa ăn hôm nay không phải tiền con trả, là một người bạn của con” Hàng Gia Chú đi đến bên cạnh máy nước uống, vừa rót nước nóng vừa nói, “Chính là cậu học đệ kia của con, Thẩm Tư Lam, bố biết mà.”
 
Tuệ Tranh Vanh gật đầu, “Con người học đệ của con thật hào phóng, còn tiện thể mời cả Tuệ Hạnh ăn.”
 
Hàng Gia Chú cười không nói gì.
 
Cũng may là buffet, nếu không với mức độ ăn thịt kia của con nhóc, không biết Thẩm Tư Lam có bằng lòng hay không.
 
“Có hơi nóng, nguội chút hẳn uống.”
 
Hàng Gia Chú đặt ấm trà trước mặt Tuệ Tranh Vanh.
 
“Không sao, bố muốn uống nóng.” Tuệ Tranh Vanh rót một ly trà nhỏ, cẩn thận nhấp một ngụm.
 
“Đúng rồi bố, gần đây thời gian của con eo hẹp, đã mượn xe của bố đi, nếu bố muốn dùng thì nói với con, con giúp bố đổ đầy xăng rồi trả bố.”
 
Tuệ Tranh Vanh xua tay: “Con lấy chạy đi, bố không cần xe” ngừng một chút lại hỏi, “Con không có xe cũng bất tiện, bố mua cho con một chiếc nhé?”
 
“Không cần đâu” Hàng Gia Chú lắc đầu, “Làm xong đợt này thì không cần tới xe nữa.”
 
“Coi như quà bố chúc mừng con học nghiên cứu” Tuệ Tranh Vanh đổi cách nói, “Bố thấy mấy cậu nhóc tuổi tác không lớn hơn con bao nhiêu, độ tuổi này của bọn nó, trong nhà đừng nói là xe, ngay cả nhà cũng đặt mua giúp xong rồi.”
 
Hàng Gia Chú nói nhỏ: “Ngay cả bạn gái con cũng không có, nghĩ xa như vậy làm gì, bố mẹ thường đi công tác, con ở nhà chăm sóc Tuệ Tuệ, mua nhà cũng vô ích lãng phí tài nguyên.”

 
Cũng chỉ có Hàng Gia Chú có thể nói ra được câu mua nhà là lãng phí tài nguyên này thôi.
 
Tuệ Tranh Vanh còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn theo ý anh, “Vậy đợi con có bạn gái rồi nói sau.”
 
“Nếu Tuệ Tuệ đã về nhà, bố định nói chuyện với mẹ con, đăng ký mấy lớp học cho con bé, không thể để lãng phí cả kỳ nghỉ hè dài như vậy được, con thấy sao?”
 
Hàng Gia Chú nhún vai: “Chuyện này hỏi con cũng vô dụng, còn phải xem ý kiến của bản thân con bé, nếu nó không muốn học, con cũng không thể trói nó đi học.”
 
Tuệ Tranh Vanh nghĩ đến sức lực ầm ĩ kia của con gái, đột nhiên hơi đau đầu.
*
Lúc này Tuệ Hạnh đang ở phòng ngủ chính, miệng mồm lép bép, cáo trạng mấy ngày nay anh hai đã ức hiếp cô thế nào với mẹ.
 
Hàng Mỹ Ngọc nghe một cách lơ đãng, cuối cùng đợi cô nói xong, lúc này mới bày tỏ: “Đợi lát nữa mẹ nói anh giúp con.”
 
“Dạ, mẹ nhớ nói với anh ấy đó.”
 
Nghe được lời của mẹ, lúc này Tuệ Hạnh mới hả giận.
 
“Chuyện của anh hai để qua một bên trước. Gần đây con không có gì làm, có phải cứ đến công ty phiền anh hai con làm việc không?”
 
Tuệ Hạnh cau mày: “Con không có phiền anh làm việc mà.”
 
“Con đến đó cũng không giúp gì được, cứ qua suốt làm gì, cũng không phải ở nhà không có tivi máy tính để chơi.”
 
Học sinh Tuệ Hạnh phồng miệng, lời giải thích cũng không nói được.
 
Hàng Mỹ Ngọc học dáng vẻ của cô, cũng phồng miệng theo, chưa mấy giây đã phì cười, “Miệng cũng có thể treo một cái thùng rồi. Nếu mấy tháng này con không có sắp xếp gì, cũng đừng phiền anh hai con nữa, mẹ đăng ký mấy lớp học trước chương trình cho con? Hay thu thập khóa piano cũng được, vừa hay thi thêm một khối khác.”
 
“Mẹ với bố quyết định đi.” Tuệ Hạnh nói nhỏ.
 
Hàng Mỹ Ngọc thấy không đúng: “Hả? Sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy?”
 
Tuệ Hạnh không nói gì.
 
Nói chuyện thêm mấy phút, cuối cùng Hàng Mỹ Ngọc cũng không buồn ngủ nữa, dứt khoát rời giường đến phòng khách ngồi.
 
Vừa đi ra liền túm được Hàng Gia Chú đang định về phòng.
 
“Con đã là người lớn như vậy rồi, còn cãi nhau với em gái suốt ngày, con tự nghĩ xem, có kỳ cục không?”
 
Hàng Gia Chú nhếch mép: “Con biết ngay nó chạy vào là để cáo trạng với mẹ mà.”
 
“Nếu con đối xử với em con tốt chút, con bé có cần cáo trạng với mẹ không?”
 
Tuệ Hạnh đứng phía sau Hàng Gia Chú nở nụ cười của người chiến thắng với anh.
 
Nói không lại người lớn, nhìn không ưa người nhỏ, anh lựa chọn giả mù giả điếc.
 
“Hai đứa không thể tụm lại, tụm lại thì không được yên bình” Hàng Mỹ Ngọc thở dài, “Đợi em gái con học lớp phụ đạo rồi, hai đứa không thấy nhau thì lại sẽ nhắc mãi, sẽ nhớ nhung thôi.”

 
Hàng Gia Chú và Tuệ Hạnh đồng thanh nói: “Ai nói vậy.”
 
“Mẹ của hai đứa nói.”
 
Không ai hiểu con cái bằng mẹ.
 
Tuệ Tranh Vanh ngồi trên sô pha mỉm cười đứng dậy, “Hai ta nghĩ giống nhau rồi, hay là bây giờ xem xem đăng ký lớp gì cho Tuệ Tuệ đây?”
 
Hàng Mỹ Ngọc gật đầu, “Được, đến phòng sách nói.”
 
Bố mẹ đến phòng sách rồi, Hàng Gia Chú liếc Tuệ Hạnh đang lườm anh, “Em vậy mà lại thật sự đồng ý đi học lớp phụ đạo sao? Không đến công ty anh chơi nữa à?”
 
“Không đi nữa, không có gì vui.” Tuệ Hạnh nói.
 
“Đã nói với em không có gì vui từ lâu rồi, em cứ biết điều học lớp phụ đạo của em đi, đúng lúc anh cũng thoải mái một chút.”
 
Hàng Gia Chú làm một động tác tay thả lỏng, xoay người về phòng.
 
Tuệ Hạnh làm một động tác giết người về phía bóng lưng của anh.
 
Sau khi về phòng mình, Tuệ Hạnh ngồi phịch trên giường không biết đang nghĩ gì.
 
Đầu óc rối bời.
 
Dù sao khoảng thời gian này cũng không có mặt mũi đến công ty nữa, chi bằng tìm chút chuyện để làm.
 
Có thể chính là vì thật sự quá rảnh rỗi, mới khiến cô cứ thất thần mãi.
 
Mỗi khi rảnh rỗi, thì sẽ nhớ đến người kia.
 
Trong đầu mơ hồ in ra một hình bóng, đã lãng phí rất nhiều thời gian để nghĩ xem hắn đang làm gì, hoặc tưởng tượng một vài cảnh tượng và cuộc đối thoại không đâu vào đâu mà lại khó hiểu.
 
Thậm chí những tưởng tượng này sẽ chui vào trong giấc mơ của mình.
 
Va chạm giữa ngón tay, hơi thở ấm áp mà trong veo, hoặc là tiến thêm một bước.
 
Lúc tỉnh dậy, vẫn chưa hồi phục tâm trí khỏi hơi ấm còn sót lại của giấc mơ, trái tim tê dại mà lại khó nhịn, như vừa muốn trở lại giấc mơ lần nữa.
 
Tuệ Hạnh biết, đây gọi là tâm tư chớm nở.
 
Đối tượng lại rất rõ ràng.
 
Tình cảm lặng lẽ nảy mầm trong lòng, xa lạ lại mới mẻ, gần như muốn chiếm giữ mọi ngóc ngách trong cuộc sống.
 
Nhưng tại sao chứ.
 
Tuệ Hạnh học khoa học tự nhiên theo bản năng muốn tìm được liên hệ logic trong này, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được.
 
Đây không phải hiện tượng mà dùng số học và vật lý có thể giải thích.
 
Tuệ Hạnh ngồi dậy từ trên giường, đi đến trước tủ sách, liếc nhìn những quyển sách quý trước mắt, cuối cùng đã tìm được trong tạp chí tiếng Anh thiếu nhi mà bố mẹ đã mua cho lúc cô còn nhỏ.
 
** Why is a raven like a writing-desk?
**Tại sao quạ đen giống bàn làm việc?
 
Lúc đó cô nghi ngờ rất lâu, tại sao, tại sao chứ. Sao lại có quạ đen giống như bàn làm việc.
 
Tuệ Hạnh cầm bút chì lên, cũng không ấn ngòi bút ra, dùng không khí không nắm giữ được viết câu trả lời trên sách.
 

** Là vì Tuệ Hạnh thích Thẩm Tư Lam.
 
Cô viết xong, rồi lại vội vàng khép sách lại, sau đó nhét sách vào một góc sâu nhất của tủ sách.
 
Che giấu cũng bị bại lộ thôi.
 
Tác dụng duy nhất là, tim của cô đập không nhanh như vậy.
 
Hay là học lớp phụ đạo thôi.
 
Cô nghĩ.
*
Mấy tuần sau, mỗi ngày Hàng Gia Chú đến công ty báo cáo như thường lệ.
 
Chỉ là cô em gái cứ theo sau anh đã không thấy nữa.
 
Ban đầu mọi người đều nghĩ là, em gái cũng không thế đến mỗi ngày, người ta còn có bạn bè cùng lứa của mình, hơn nữa còn phải đi học mà.
 
Nhưng liên tục mấy tuần cũng không thấy người đến, liền có chút kỳ quái.
 
Trong công ty gần đây vốn dĩ vì em gái thường tới chơi, đã mua không ít đồ ăn vặt và đồ uống con gái thích ăn để trên bàn.
 
Kẹo Fujiya(1) gì đó, socola nhân hạt phỉ phủ cacao, nước ngọt vị đào.
(1) Chuỗi cửa hàng bánh kẹo Nhật Bản.
 
Hôm nay, Hàng Gia Chú cùng vài người đến căn tin trường ăn cơm.
 
Lão Hầu hỏi: “Hàng tổng, sao gần đây không thấy em gái cậu đến chơi vậy?”
 
Cậu ta vừa hỏi, lập tức mấy người khác phụ họa theo.
 
“Đúng đó, em gái không đến chơi nữa sao?”
 
“Hàng tổng có phải cậu cãi nhau với em gái rồi không?”
 
Hàng Gia Chú chậm rãi nói: “Đi học.”
 
“Vậy cuối tuần thì sao, cuối tuần cũng không đến chơi hả?”
 
Hàng Gia Chú: “Cuối tuần cũng học.”
 
Lão Hầu lập tức vô cùng đồng cảm: “Áp lực học tập của học sinh cấp ba bây giờ đã lớn như vậy rồi sao?”
 
“Vậy cũng không phải” Hàng Gia Chú suy nghĩ rồi nói, “Tôi có hỏi con nhóc có muốn đến chơi nữa không, nó nói không muốn đến.”
 
Lão Hầu liền thấy mất mác, “À, lẽ nào là vì tôi không đủ đẹp trai sao?”
 
Người bên cạnh nói: “Cậu thôi đi, liên quan đến cậu cái rắm, cho dù cậu không đủ đẹp trai, Thẩm Tư Lam còn không đủ đẹp à?”
 
Thẩm Tư Lam vẫn yên lặng ăn cơm rất bất mãn vì mình bị kéo vào chủ đề này, “Liên quan đến tôi cái rắm.”
 
“Lẽ nào cậu không muốn em gái Tuệ Tuệ đến tìm chúng ta chơi à?”
 
Mặt Thẩm Tư Lam không cảm xúc, bình thản gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa vào miệng.
 
Mùi vị chua ngọt tràn khắp đầu lưỡi.
 
“Đến hay không đến cũng không sao.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.