Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 14: Chương 14:



Chương 14
 
Sáng sớm hôm sau, cuối tuần Thẩm Tư Lam có lớp thí nghiệm tạm thời thay đổi thời gian, lúc thức dậy tiện thể đá Hàng Gia Chú tỉnh giấc.
 
Hàng Gia Chú ôm gối không chịu buông tay, “Mẹ nó tôi không có tiết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đưa tôi đến trường.”
 
“Cũng không phải cậu không trả nổi tiền xe.”
 
Thẩm Tư Lam hơi lại: “Có sẵn xe đi nhờ miễn phí, tôi còn cần gọi xe à?”
 
“Mẹ cậu, hình mẫu thiếu gia có tiền của cậu có phải là giả không? Chút tiền này cũng phải tiết kiệm” Hàng Gia Chú xoa tóc ngồi dậy, giọng điệu khá buồn bực, “Tiền cậu bỏ vào công ty của tôi lấy đâu ra?”
 
Thẩm Tư Lam thuận theo ý trong lời nói của anh, giọng điệu thanh thản: “Trộm được.”
 
Đúng là để đi nhờ xe thì những lời không biết xấu hổ gì cũng nói ra được.
 
Hàng Gia Chú vừa dậy vừa than phiền: “Rốt cuộc tối qua đám cháu trai kia đã trút tôi bao nhiêu rượu, đã ngủ một giấc mà đầu vẫn choáng như vậy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc từ phòng ngủ ra đi qua phòng Tuệ Hạnh, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Hàng Gia Chú lập tức khó chịu.
 
Dựa vào cái gì mà một học sinh cấp ba như cô có thể dậy trễ hơn anh.
 
Trước bồn rửa mặt, hai người đàn ông xếp hàng đứng đánh răng.
 
Bảy giờ rưỡi rồi, Tuệ Hạnh vẫn đang ngủ.
 
Hàng Gia Chú vừa nặn kem đánh răng vừa cảm thán: “Đứa lười kinh khủng như nó, thật sự không biết nó học hành làm sao.”
 
Thẩm Tư Lam tùy ý hỏi một câu: “Thành tích học tập của em gái cậu thế nào?”
 
Hàng Gia Chú mở miệng nói: “Không ra làm sao.”
 
“Không phải em ấy muốn thi vào đại học Thanh Hoa sao?”
 
Cô còn cần thi à? Giáo viên phòng tuyển sinh còn hận không thể thuê kiệu tám người khiêng mời con bé vào học.
 
Nhưng người làm anh lớn, Hàng Gia Chú đàng hoàng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học sàng lọc được nhận vào không muốn cho em gái mặt mũi trước mặt bạn bè, để tránh hạ thấp tôn nghiêm làm anh hai của mình.

 
Thế là anh giễu cợt nói: “Cậu nghe nó khoác lác đó.”
 
Thẩm Tư Lam không hỏi tiếp nữa, chắc là tin rồi.
 
Trong miệng còn ngậm bọt, giọng Hàng Gia Chú không rõ ràng hỏi hắn: “Kỳ tuyển sinh của cậu thi bao nhiêu điểm là vào được? Thi tuyển sinh tỉnh các cậu ra đề chắc đơn giản lắm nhỉ?”
 
Ý chính là điểm của cậu cao cũng đừng khoe khoang, bài thi tuyển sinh ông đây làm khó hơn cậu.
 
“Tôi không thi.” Thẩm Tư Lam nói.
 
Hàng Gia Chú gật đầu như nghĩ ra gì đó: “Ồ, toàn dạy học nào của trường đó là bố cậu bỏ tiền xây vậy?”
 
Thẩm Tư Lam liếc xéo, giọng nói bình tĩnh: “Tôi là được đề cử học.”
 
“…”
 
Làm phiền rồi.
 
Ngưỡng đề cử học của trường đại học bây giờ đã thấp như vậy à ai cũng được đề cử học?”
 
Hay đơn giản chỉ có anh là không học được.
 
Hàng Gia Chú suy nghĩ vài giây, cảm thấy chính sách đề cử học của trường đại học bây giờ đúng là có lòng người rất khoan dung, chỉ hận bản thân đã sinh sớm mấy năm không bắt kịp thời cơ tốt.
*
Lúc Tuệ Hạnh thức dậy trong nhà đã không có ai.
 
Chỉ có bữa sáng vừa mua không bao lâu được bày trên bàn ăn.
 
Đi đến trước bồn rửa mặt, trên kệ được đặt ba cây bàn chải.
 
Trong đó một cây bàn chải mới mà tối qua Hàng Gia Chú lấy ra cho Thẩm Tư Lam.
 
Ma xui quỷ khiến cô lấy bàn chải để bên cạnh bàn chải của mình, hai cây bàn chải đánh răng kề nhau, nói lên ngay cả mối quan hệ của mỗi người chủ của bọn chúng cũng trở nên thân mật hơn.
 
Hành động trẻ con duy trì được lúc, Tuệ Hạnh cười ngốc nghếch đủ rồi, liền để bàn chải về chỗ cũ, làm ra dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
 
Sau khi thu dọn xong thì ngồi vào bàn ăn bữa sáng, Tuệ Hạnh cắn một miếng bánh quẩy, hơi hối hận hôm qua mình ngủ quá muộn, mới dẫn đến chuyện hôm nay thức dậy hơi trễ.
 
Hôm nay lớp phụ đạo được nghỉ, Tuệ Hạnh hiếm khi rảnh rỗi, ngồi trên sô pha xem tivi cả buổi sáng.

 
Xem đến trưa thì bụng cũng đói rồi, lại tùy tiện gọi bên ngoài ăn.
 
Ăn xong đồ bên ngoài thì lại chơi game một lát, cuối cùng thật sự quá nhàm chán, cô dứt khoát co người ngủ trên sô pha.
 
Lúc mở mắt ra, là Hàng Gia Chú gọi cô dậy.
 
Hàng Gia Chú liếc nhìn đủ loại đồ ăn vặt đã ăn vài miếng thì vứt sang một bên ở trên bàn trà và cả hộp đồ ăn ngoài chưa vứt, cười khó hiểu mấy tiếng: “Cuộc sống tạm bợ trôi qua thật dễ chịu.”
 
Tuệ Hạnh ôm gối vương nở một nụ cười ngây thơ với anh.
 
Hàng Gia Chú nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, lắc đầu, vừa dọn bàn trà vừa nói: “Đồng chí Tuệ Hạnh, anh nhắc nhở em một chút, bây giờ đã làm tháng tám rồi, em còn tiếp tục như vậy nữa, lúc khai giảng anh xem em điều chỉnh thế nào.”
 
Nghe vậy, cô nhìn về phía lịch trên tường.
 
Sao vẫn chưa đến tháng chín chứ.
 
Trong mắt người khác tháng chín luôn gắn liền với sự ghét bỏ, bởi vì tâm tư của người nào đó, lại có thể trở nên khiến người khác mong chờ như vậy.
*
Cho dù là ai cảm thấy ngày tháng trôi qua quá nhanh hoặc quá chậm, thời gian cũng luôn cố chấp xuôi về phía trước, không dừng lại hay thụt lùi vì bất kỳ ai.
 
Tháng chín – tháng này nghe có vẻ khá mang ý thu, mà sự thật không phải như thế.
 
Mặt trời lên cao, mùi cơm nhà hàng xóm đã thổi qua.
 
Phán đoán từ mùi thơm, hôm nay nhà họ ăn thịt nướng tiêu hột và gà hầm nấm hương.
 
Cả buổi sáng Tuệ Hạnh chỉ uống một chai sữa bò.
 
Hôm nay là ngày khai giảng, vốn dĩ bố mẹ đồng ý hôm nay sẽ đưa Tuệ Hạnh đi nhập học, kết quả vẫn tạm thời bị công việc gọi đi.
 
Trách nhiệm này chỉ đành gánh trên vai Hàng Gia Chú.
 
Đợi anh chuẩn bị xong ra ngoài, lúc đến trường đã là ba giờ chiều.
 
Hai anh em cũng chưa kịp ăn gì, tùy tiện ăn chút đồ trong cửa hàng thức ăn nhanh gần đó.
 
Lúc này chính là lúc nóng nhất sau giờ trưa, xuyên qua không khí nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài đều vặn vẹo, ngay cả một người đàn ông như Hàng Gia Chú cũng thầm kháng cự kiểu thời tiết này trong lòng.
 

Sau khi ăn xong, Tuệ Hạnh đứng ở cửa tiệm, lấy trong ba lô ra một cây dù che nắng.
 
Một tay Hàng Gia Chú kéo vali, nhìn thấy Tuệ Hạnh căng dù che nắng sắp đi, lập tức gọi cô.
 
“Anh làm khuân vác cho em, ngay cả dù em cũng không che cho anh à?”
 
Lão đại Tuệ Hạnh không muốn, “Nhưng con trai che dù bánh bèo lắm.”
 
Hàng Gia Chú: “Che với con gái thì không sao.”
 
Cô viện một đống lý do, “Như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm chúng ta là người yêu.”
 
Hàng Gia Chú: “Thì sao? Em còn sợ anh không xứng với em à?”
 
Tuệ Hạnh gật đầu rất nghiêm túc: “Ừm.”
 
Hàng Gia Chú: “Che dù hoặc đánh em, em chọn một cái.”
 
Dáng người Tuệ Hạnh không cao, giơ cánh tay che dù, Hàng Gia Chú còn phải hơi khom người phối hợp với chiều cao của cô, cả đường đi rất gian nan, cũng không biết rốt cuộc là đã ủy khuất ai.
 
“Anh hai.” Tuệ Hạnh gọi anh.
 
Hàng Gia Chú: “Gì đấy?”
 
“Em thấy đàn ông vẫn nên phơi nắng đen một chút thì đẹp trai hơn.”
 
Hàng Gia Chú cười híp mắt nói: “Không sao, anh đã đủ đẹp rồi, nếu còn đẹp nữa, mấy thằng đàn ông khác làm sao mà sống.”
 
“…”
 
Từ từ chậm rãi cuối cùng cũng đi đến cổng chính của trường, khí thế cổng trường tráng lệ, tên trường to lớn nằm ở trung tâm.
 
Có không ít học trưởng học tỷ mặc trang phục đón tân sinh viên đứng ở cổng trường.
 
Hàng Gia Chú dẫn cô đến tòa dạy học báo danh, khú phía bắc của đại học Thanh Hoa là khu trung tâm dạy học, chủ mấy tòa dạy học của trường đều ở đây, nhiều đường mòn, cây xanh cũng nhiều, tân sinh viên không có người dẫn đi tám chính phần sẽ lạc đường.
 
Giọng Hàng Gia Chú ung dung: “Đợi lát nữa báo danh xong dắt em tìm ký túc xá, thì nhiệm vụ của hoàn thành rồi.”
 
Tuệ Hạnh rất ngạc nhiên hơi anh: “Anh mặc kệ em rồi sao?”
 
Vốn dĩ cô còn muốn để anh giúp mình trải giường chiếu dọn dẹp vệ sinh, tiện thể giúp cô đi nhận đồ quân sự rồi lại giúp cô làm một thẻ ăn gì đó nữa.
 
“Mặc kệ em cái gì, chuyện sau này cũng sẽ có người dẫn dắt em” Hàng Gia Chú nói, “Đợi lát nữa xem em được phân đến lớp nào, nếu có chuyện thì tìm trợ lớp của bọn họ, hiểu chưa?”
 
So với trợ lớp xa lạ, Tuệ Hạnh thà làm phiền Hàng Gia Chú.
 
Hơn nữa sao cô không biết ngượng mà làm phiền trợ lớp giúp mình làm những chuyện này chứ.

 
Cho nên làm thế nào Tuệ Hạnh cũng phải nghĩ cách giữ Hàng Gia Chú lại, cô kéo áo của Hàng Gia Chú, ngẩng đầu nhìn anh đáng thương, giọng nói thật thấp, giống như con vật nhỏ sợ bị bỏ rơi vậy, “Anh hai anh đi với em đi.”
 
Hàng Gia Chú nghiêm mặt: “Nhõng nhẽo cái gì, cũng không nghĩ xem em bao nhiêu tuổi rồi, có xấu hổ không hả?”
 
Đột nhiên Tuệ Hạnh trề môi, bộ dạng sắp khóc đến nơi, lặp lại câu năn nỉ nhỏ giọng kia, “Em không phải người khác, anh đi với em không được sao?”
 
Lòng ngực Hàng Gia Chú hơi chậm chạp.
 
Tuy bình thường luôn đối nghịch với anh, nhưng chung quy con nhóc vẫn rất ỷ lại vào người làm anh hai như anh.
 
Đây chính là anh em nhỉ.
 
Anh em nhìn nhau, một người suýt khoác, một người khâm phục mình ngay cả câu nói này cũng nói ra được.
 
Hàng Gia Chú dẫn Tuệ Hạnh đến hội trường dạy học lầu một báo danh, vừa bước vào đã đụng phải người quen.
 
Hầu Lễ đang giúp tân sinh viên báo danh vẫy tay với Hàng Gia Chú, “Học trưởng bên này.”
 
Hầu Lễ đến công ty mấy lần, có hai lần đúng lúc chạm mặt Tuệ Hạnh, cho nên cũng coi như quen cô em gái này.
 
“Học trưởng không phải em gái của anh đang học lớp 11 sao?”
 
“Ừm, không học 11 nữa” Hàng Gia Chú qua loa, “Lên thẳng đại học rồi.”
 
“…”
 
Vẻ mặt của Hầu Lễ ngỡ ngàng từ lúc vừa bắt đầu, đợi sau khi nghiền ngẫm câu nói này, đột nhiên bừng tỉnh ngộ ánh mắt trở nên khâm phục thành công lấy lòng được Hàng Gia Chú.
 
Sau khi ra vẻ, Hàng Gia Chú thuần thục giúp Tuệ Hạnh làm xong mọi thủ tục báo danh, tiện thể hỏi một câu: “Học đệ giúp anh một việc, xem giúp anh trợ lớp của lớp ba khoa máy tính là ai.”
 
Để người đó giúp đỡ chú ý em gái anh chút.
 
Đột nhiên Hàng Gia Chú cảm thấy mình giống như đưa người vào nhà trẻ, còn phải chào hỏi người ta, sợ con nhóc xa người làm anh hai như anh thì không quen.
 
“Lớp ba hả?” Hầu Lễ cũng chưa kiểm tra danh sách, nói luôn: “Vẫn chưa xác định được.”
 
“Chưa xác định được là ý gì?”
 
“Vốn dĩ sắp xếp Lam ca, nhưng cậu ấy chê dẫn dắt tân sinh viên phiền phức không bằng lòng, bọn em còn đang thương lượng tìm ai thay cậu ấy.”
 
Nghe nói lúc đó mở họp, cái ông này vừa nghe phải dẫn dắt tân sinh viên, lập tức nhướng mí mắt, bày ra khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nói không dẫn được, chuyện này đừng tìm hắn, cũng đừng sắp xếp cho hắn.
 
Vẻ mặt của Hàng Gia Chú một lời khó nói hết, “Tại sao cậu ta còn sống được vậy?”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.