Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 19: Chương 19:



Chương 19

 
Hàng Gia Chú quay đầu bỏ đi, nhưng thực hiện hành động này hơi muộn, bị Thẩm Tư Lam nhìn thấy rồi gọi lại.

 
“Học trưởng” Thẩm Tư Lam bê đĩa thức ăn, hỏi với giọng điệu hoàng thượng ban thưởng cho thái giám: “Ăn chung không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nói thật thì, rất không muốn đồng ý.

 
Thế là Hàng Gia Chú nói: “Tôi đi cùng em gái tôi mà.”

 
Cái tên bức vương Thẩm Tư Lam này, trước nay chỉ có nhìn sắc mặt hắn, hơn nữa Hàng Gia Chú nghi ngờ nghiêm trọng rằng từ khi sinh ra đến nay tên này không biết mấy chữ tôn trọng suy nghĩ của người khác viết thế nào.

 
Anh không tin với chỉ số IQ của Thẩm Tư Lam sẽ nghe không hiểu ý ngầm của anh, nhưng Thẩm Tư Lam vẫn cứ dặn dò anh với thái độ vô cùng thản nhiên: “Vậy bảo em gái cậu qua đây ăn chung.”

 
“…”

 
Hàng Gia Chú không bị lay động, trực tiếp bỏ đi.

 
Vừa đi mấy bước, Thẩm Tư Lam không nhanh không chậm thả con mồi ra, “Ghép đội đôi tôi gánh cậu.”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay tại đó bóng lưng Hàng Gia Chú quyết tuyệt biểu diễn xoay 180 độ tại chỗ, liền mạch lưu lác không mang theo chút thở dốc vô cùng dứt khoát.

 
“Làm ơn hãy cho tôi một cơ hội được ăn cơm cùng ngài.”

 
Thẩm Tư Lam nhíu mày, “Ồ, được thôi.”

 
Vốn dĩ cho rằng là chăm sóc học đệ lẻ loi, sau đó kết quả Hàng Gia Chú dẫn theo Tuệ Hạnh đến bàn hắn tập họp mới phát hiện thật ra Thẩm Tư Lam không phải đến căn tin một mình, hắn và hai bạn cùng phòng còn lại của hắn cũng đến cùng.

 
Tuệ Hạnh nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh Thẩm Tư Lam và đối diện hắn, lúc đang xoắn xuýt nên chọn chỗ nào, thì Hàng Gia Chú chỉ thẳng vào chỗ gần nhất của bàn, bảo cô ngồi đó.

 
Hai bên trái phải của vị trí này chỉ có một chỗ, Hàng Gia Chú thản nhiên ngồi bên cạnh cô, vững vàng ngăn cách ba người khác ra bên ngoài.

 
Nhìn bộ dạng này của anh, nếu bây giờ trên tay có bút, đoán chừng thậm chí anh sẽ vẽ đường phân giới cái kiểu hành động mà học sinh tiểu học đều sẽ làm. 

 
Tuệ Hạnh nhìn Thẩm Tư Lam cách cô quá xa, lại không dám lên tiếng đòi đổi chỗ, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

 
Tiểu Hầu rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hàng Gia Chú ở đây, “Học trưởng, sao hôm nay anh đến căn tin này ăn cơm vậy?”

 
Hàng Gia Chú nói: “Đi cùng với em gái tôi.”

 
Tuệ Hạnh cảm thấy người ở bàn này đều đang nhìn cô, ngẩng đầu lên cười thẹn thùng.

 
Đúng lúc đụng phải ánh mắt nhìn qua của Thẩm Tư Lam, ánh mắt hai người nhìn nhau trong không khí, Tuệ Hạnh hơi kinh hãi, thoáng chốc đã cúi đầu xuống. 

 
Lần đầu tiên Lão Chúc gặp mặt Tuệ Hạnh, nên chủ động chào hỏi.

 
“Học muội, anh là bạn cùng phòng của trợ lớp các em, em gọi anh học trưởng Chúc là được.”

 
Hàng Gia Chú cười khinh bỉ, cà lơ phất phơ kéo dài giọng điệu hỏi: “Cẩu Chúc cậu đổi họ Chúc gọi học trưởng khi nào vậy?”


 
Lão Chúc: “…”

 
Phải nói Cẩu Chúc cũng thật xui xẻo, người đời trước bọn họ vốn nên là họ Kính, vì kỵ húy tên hoàng thất phong kiến nên tách chữ Kính thành hai, vận may của tổ tiên Cẩu Chúc không tốt, một mực tách Cẩu và Văn(1) ra thành họ Cẩu.

 
(1)Họ Kính ban đầu là 敬,tách ra làm hai là 苟 (Cẩu) và 文 (Văn) và lấy họ Cẩu.

 
Bạn bè tốt bụng, đều gọi anh ta là ‘Lão Chúc’, chỉ có cái tên học trưởng cặn bã không tuân theo như Hàng Gia Chú là tâm địa xấu xa, gặp một lần là vạch trần một lần.

 
Tuệ Hạnh cũng muốn cười, nhưng vẫn lựa chọn gọi Cẩu Chúc một tiếng học trưởng Chúc.

 
Lão Chúc bị Tuệ Hạnh làm xúc động đến mức rơi nước mắt vui mừng tại chỗ.

 
Thì ra thiên sứ thật sự tồn tại.

 
Hàng Gia Chú giở trò xấu thành công bỏ qua cho Lão Chúc, lại chĩa mũi nhọn nhắm vào Trương Tam vắng mặt: “Đúng rồi, thằng nhãi Trương Tam kia tôi nhớ học kỳ trước đang theo đuổi một cô em khoa ngôn ngữ Anh, không cua được à?”

 
Nếu không phải lúc Lão Hầu và em trai cậu ta điện thoại anh nghe được, Hàng Gia Chú cũng không biết gan của Trương Tam lại lớn như vậy.

 
Tiểu Hầu nói: “Toang lâu rồi.”

 
“Toang rồi? Không phải em gái đó đến ký túc xá nam tìm Trương Tam mấy lần sao?”

 
Học kỳ trước Hàng Gia Chú vẫn chưa chuyển đến ký túc xá của nghiên cứu sinh, ký túc xá chính quy của anh đối diện Thẩm Tư Lam, do đó rất có ấn tượng.

 
Cửa phòng ký túc xá nam treo cảnh cáo ‘ký túc xá nam bạn nữ chớ vào’ cũng không có tác dụng, trên thực tế bạn nữ vào tùy ý, nếu gan bạn nữ lớn không sợ bị ký túc xá trưởng bắt lại, thì qua đêm ở ký túc nam cũng được.

 
“Từng tìm mấy lần, có mấy đợt Trương Tam không ở phòng cô bé không đến nữa” Tiểu Hầu lấy cằm chỉ Thẩm Tư Lam, “Thật ra là có dụng ý khác, làm suốt khoảng thời gian đó ngay cả ký túc xá Thẩm Tư Lam cũng không về, ngày nào cũng ngâm trong thư viện.”

 
Sắc mặt Hàng Gia Chú phức tạp, than thở: “Không nhìn ra lòng thằng nhóc này vẫn lớn thật, chuyện này cũng không để ý.”

 
Lão Chúc nói: “Trương Tam cũng không nhất quyết là cô em đó mới được, chỉ là không kìm được cô đơn muốn yêu đương nên mới theo đuổi. Sau này Lam ca tặng cậu ấy một bộ da giới hạn, chớp mắt cậu ấy đã quên bén cô em kia rồi.”

 
Biểu cảm của Hàng Gia Chú vặn vẹo: “Vậy cũng được à?”

 
“Cái này có gì mà không được, con người cậu ấy rất cợt nhả, thậm chí bọn em nghi ngờ cậu ấy đã sớm đoán được thật ra cô em kia vì Thẩm Tư Lam nên mới tiếp cận cậu ấy, cậu ấy tương kế tựu kế giả ngốc, quay đầu lại nói Thẩm Tư Lam cướp đối tượng của cậu ấy, mượn cớ này vơ vét một bộ da.”

 
Giả thiết này có chút suy nghĩ quá tỉ mỉ, Hàng Gia Chú nhìn sang Thẩm Tư Lam, “Cậu tặng thật à?”

 
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy Thẩm Tư Lam không giống người chịu thua thiệt.

 
Vẻ mặt Thẩm Tư Lam bình tĩnh, “Tặng rồi” sau đó lại bổ sung, “Sau đó tôi hack ID của cậu ta, xóa sạch tất cả da của cậu ta.”

 
Trước tiên cho một viên kẹo, sau đó đánh người ta mấy gậy đến mơ hồ.

 
Đến lúc này Trương Tam rút kinh nghiệm xương máu, cũng không dắt cô em nào đến phòng họ chơi nữa.

 
Hàng Gia Chú: “...”

 

Anh biết ngay Thẩm Tư Lam không dễ chịu thiệt như vậy.

 
Tuệ Hạnh không chen vào được, cô dứt khoát không gò ép tham gia vào chủ đề của họ.

 
Trái lại một mình cô cũng có thể tự tạo niềm vui, cắn đũa đắm chìm trong thế giới của mình.

 
Trong căn tin nhiều bàn nhiều người như vậy, có thể ngồi ăn cơm cùng với Thẩm Tư Lam, nhiều quầy món mặn món chay như vậy đều có, nhưng lại cùng hắn tìm món sườn xào chua ngọt, có lẽ hắn cũng sẽ không để ý đâu, nhưng cô sẽ vui vẻ cả buổi vì những chuyện nhỏ nhặt này, cô cũng không biết vì sao, nhưng chính là thích, có lẽ bản tính của cô gái nhỏ chính là như thế.
 
*
 
Có vết xe đổ lần trước, hầu như chỉ cần có thời gian Hàng Gia Chú sẽ qua khu trung tâm tìm Tuệ Hạnh ăn cơm chung.

 
Thường xuyên qua lại ngay cả đám tân sinh viên cũng rất quen thuộc học trưởng đang học nghiên cứu sinh này.

 
Chỉ có mấy bạn học quan hệ khá tốt với Tuệ Hạnh ở lớp ba biết học trưởng cứ đến ăn cơm với Tuệ Hạnh này là anh hai của cô, những người khác không rõ mối quan hệ giữa họ, đoán kiểu gì cũng có.

 
Mặc dù thời gian huấn luyện quân sự của tân sinh viên có nhiều việc, nhưng không ảnh hưởng việc tân sinh viên bớt chút thời gian ra để mở rộng mối quan hệ.

 
Người biết xã giao đã tìm được một nhóm nhỏ, mỗi tối học quân sự xong đều có hoạt động, còn có vài người đã làm nền cho mối quan hệ nam nữ khá tốt trong hai tuần lễ này rồi.

 
Tân sinh viên và sĩ quan huấn luyện, tân sinh viên và trợ lớp, đều là phối hợp mỗi năm chẳng có gì mới lạ trong trường.

 
Quy định và cảnh cáo sao có thể chốt chặt được xao động của tuổi trẻ, những tân sinh viên cuối cùng cũng thoát khỏi tay thầy chủ nhiệm cấp ba.
 

 
Bốn cô gái phòng Tuệ Hạnh bọn họ đều rất ngoan, cho dù buổi tối có sắp xếp cũng đều làm việc tập thể.

 
Cho đến khi tâm sự tối của ký túc xá hôm nay, trong lúc vô tình Mạnh Thư Đồng nói một bạn nữ phòng bên cạnh đã thoát ế.

 
Lúc nghỉ hè đã quen biết với học trưởng cùng khoa trên Baidu Tieba, gặp mặt lúc nhập học ngày đầu tiên, không đến một tuần thì tỏ tình trở thành người yêu.

 
Mạnh Thư Đồng thở dài nói cho có: “Sớm biết vậy lúc nghỉ hè tớ cũng lướt Tieba nhiều chút rồi.”

 
Sau đó nhỏ hỏi ba người còn lại có mục tiêu mở rộng nào không.

 
Tuệ Hạnh nghiêng người, nhìn chăm chăm vào tường không nói gì.

 
“Hình như tớ có.” Có người trả lời,

 
Mấy bạn nữ lập tức hứng thú, vội hỏi là ai.

 
Cô bạn cùng phòng tên Vương Khả Từ này muốn nói lại thôi, không biết có nên nói hay không.

 
Tính cách cô ấy điềm đạm ít nói, lại là người có tình hình trước trong phòng.

 
Cô ấy nói: “Huấn luyện Trương.”

 
Bao gồm cả Tuệ Hạnh trong đó cũng có chút bất ngờ.

 

Ba cô gái vốn tràn trề hứng thú nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

 
Phòng ký túc vừa nãy còn líu ra líu rít lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

 
“Bánh dày(2) à” Mạnh Thư Đồng nói nhỏ, “Tớ thấy cậu nên suy nghĩ kỹ lại thì tốt hơn.”
 
(2) Biệt danh của Vương Khả Từ.

 
Bạn cùng phòng còn lại là Vạn Ức cũng nói: “Đúng đó, cậu đừng kích động.”

 
Lời nói của bạn cùng phòng đã vô cùng uyển chuyện, Vương Khả Từ có thể nghe ra được, cô ấy cười miễn cưỡng nói: “Thật ra tớ thích thầm thôi, tớ nhìn ra được thầy ấy không thích tớ. Nhưng cũng không sao cả, dù sao đợi sau khi huấn luyện quân sự kết thúc thì sẽ không gặp thầy ấy nữa, đến lúc đó tớ sẽ quên thôi, các cậu đừng nói với người khác, ngại lắm.”

 
“Cậu yên tâm, bọn tớ tuyệt đối sẽ không nói đâu.”

 
“Không đâu không đâu.”

 
Chỉ có Tuệ Hạnh không nói gì.

 
Mạnh Thư Đồng nhắc nhở: “Tuệ Tuệ?”

 
Tuệ Hạnh phản ứng chậm bảo đảm: “Tớ sẽ không nói ra đâu.”

 
Vương Khả Từ nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với bạn cùng phòng.

 
Họ hiểu ngầm lựa chọn dừng chủ đề này lại, sau đó đi ngủ, ngày mai còn phải học quân sự sớm, phải duy trì tinh thần và thể lực đầy đủ.

 
Nhưng Tuệ Hạnh lại vì câu nói vừa nãy của Vương Khả Từ mà rơi vào vòng xoáy ưu tư.

 
Cô luôn cảm thấy, thật ra có thể gặp được người mình thích là chuyện rất vui.

 
Cho dù là thích thầm, thích là chuyện của riêng cô, thích không ôm theo hy vọng, thì sẽ rất vui.

 
Chỉ liếc nhìn cũng sẽ thỏa mãn.

 
Nhưng vốn dĩ không phải mỗi người đều có thể khống chế được thèm muốn nảy sinh.

 
Lúc nửa đêm, cô loáng thoáng nghe thấy Vương Khả Từ hỏi Mạnh Thư Đồng đã ngủ chưa, cô ấy muốn ra ban công nói chuyện với nhỏ.

 
“Được, nhỏ tiếng chút, đừng làm Tuệ Tuệ và nhiều tiền(3) thức giấc.” Mạnh Thư Đồng nói.
 
(3) Biệt danh của Vạn Ức(万亿) một nghìn tỷ, thấy nhiều số là nhiều tiền^^

 
Tuệ Hạnh nhìn bóng dáng thấp thoáng lờ mờ của hai người họ liền chống lan can bò xuống giường, cùng ra ban công, còn đóng cửa lại.

 
Không bao lâu, cô nghe tiếng khóc thút thít rất khẽ của Vương Khả Từ.

 
Hôm nay, cuối cùng Tuệ Hạnh cũng bắt đầu ý thức được một vấn đề khác.

 
Cô đã bắt đầu khát vọng Thẩm Tư Lam đáp lại.

 
Có lẽ khi vừa gặp nhau ban đầu, chỉ là xuất phát từ một loại thiện cảm mông lung, chỉ là khát vọng của thiếu nữ vừa biết yêu dành cho người khác phái, mấy ngày nay đi chung, cô không khống chế được càng lún càng sâu, loại thiện cảm này dần dần bén rễ nảy mầm, biển thành cây lớn chọc trời.

 
Nếu như không có được hồi đáp, có lẽ cô sẽ buồn hơn cả Vương Khả Từ.

 
Thì ra khi nhớ đến người đó, trong lòng sẽ ùng ục nổi bọt ngọt ngào, nhưng bây giờ lại có thêm mấy phần mùi vị chua chát khó hiểu.

 
Kiểu tình cảm dần dần lắp đầy này đã dạy cho Tuệ Hạnh kiêu ngạo từ nhỏ cảm thấy tự ti, không phải vì bản thân, mà là vì thứ không nói rõ được, chỉ cần ở trước mặt người đó, dường như cô sẽ thấp hơn một đoạn.

 
Cô vùi đầu vào gối.


 
Cảm thấy hình như mình lại trưởng thành hơn một chút.
 
*
 
Sáng ngày hôm sau khi học quân sự, vì tối qua Tuệ Hạnh mất ngủ đến hai ba giờ, tinh thần ủ rũ, bước đi nghiêm đá ra cũng yếu ớt, bị sĩ quan huấn luyện liên tục nhắc nhở mấy tiếng.

 
Cô vẫn luôn biểu hiện khá tốt, nhưng hôm nay lại lỡ đễnh nhiều lần, sĩ quan huấn luyện không đành lòng răn dạy cô, chỉ có thể thả nhẹ giọng hỏi cô: “Có phải người không thoải mái không?”

 
Tuệ Hạnh cũng không thể nói tình hình thật, chỉ đầm thấp giọng dạ một tiếng, dứt khoát giả vờ thành dáng vẻ bị bệnh.

 
“Vậy trước tiên em đừng tập nữa, đến phòng y tế một chuyến trước đi” Sĩ quan huấn luyện nói với mọi người: “Ai đến phòng ý tế với Tuệ Hạnh?”

 
Trừ các bạn nữ, rất nhiều bạn nam cũng giơ tay.

 
Công việc đáng mơ ước như đưa bạn đến phòng y tế này, vừa làm việc tốt vừa không cần học quân sự, không ai muốn bỏ lỡ.

 
Sĩ quan huấn luyện nhìn ra được ý đồ của đám tân sinh viên, mỉm cười mấy tiếng: “Các em không muốn huấn luyện quân sự chứ gì?”

 
Đương nhiên thầy sẽ không cho những tân tinh viên cơ thể cường tráng này cơ hội lười biếng, quả quyết gọi Thẩm Tư Lam dưới bóng cây: “Trợ lớp Thẩm, người Tuệ Hạnh lớp các em không thoải mái, em có thể đưa em ấy đến phòng y tế không?”

 
Vừa nghe là trợ lớp đưa Tuệ Hạnh đến phòng y tế, các tân sinh viên biết mình hết cơ hội rồi.

 
Tuệ Hạnh không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, vốn dĩ chỉ là giả bệnh, ban đầu định tự mình đi, đi nửa đường đợi mọi người không nhìn thấy cô nữa thì quay đầu về phòng ngủ một giấc, bây giờ bệnh này không có cũng phải có, không giả cũng phải giả.

 
Nhưng đến phòng y tế thì sẽ bị bại lộ, nếu cô đã không có bệnh, cũng không cảm nắng, chắc chắn Thẩm Tư Lam sẽ cảm thấy cô muốn lười biếng nên mới nói dối mình bị bệnh.

 
Trên đường đến phòng y tế, cô đi rất chậm, hận không thể đi đến một nơi dài đằng đẵng.


 
Thẩm Tư Lam cũng không hối cô, chú ý tốc độ của cô, hai người trẻ tuổi đang trong khoảng thời gian tươi đẹp gắng gượng đi với dáng vẻ người già ung dung tản bộ.

 
Nhưng có đi chậm chăng nữa cũng sẽ đến phòng y tế, Tuệ Hạnh cắn răng, đột nhiên đứng yên tại chỗ không đi nữa, dứt khoát giở trò lấp liếm.

 
“Sao vậy?” Hắn hỏi.

 
Tuệ Hạnh đi đến ghế đá bên đường ngồi xuống, nhíu mày, giả vờ cho ra dáng vẻ, lúng ta lúng túng nói: “Không đi nổi.”

 
Nói xong còn đấm chân giống như thật, bộ dạng kiểu chân của chị ơi sao em lại khiến chị thất vọng như vậy.

 
Giọng Thẩm Tư Lam rất khẽ: “Đau chân à?”

 
Tuệ Hạnh gật đầu, yếu ớt nói: “Chắc em không đến phòng y tế được rồi.”

 
Thẩm Tư Lam hơi nhướng mày, đột nhiên bật cười: “Vậy anh cõng em đi nha?”

 
“Hả?” Đột nhiên Tuệ Hạnh ngẩng đầu lên nhìn anh, cho rằng mình nghe nhầm.

 
Nhưng con đường nhỏ đi đến phòng y tế này rất yên tĩnh, ngoài tiếng ve kêu sôi nổi buổi trưa, và tiếng gió lướt qua lá cây xào xạc, giọng nói của hắn rất rõ, chắc cô không nghe nhầm đâu.

 
Hắn chỉ đưa ra một đề nghị như vậy, tim Tuệ Hạnh đã tê liệt, suýt chút là không qua cơn sốc ngay tại đây.

 
Cô còn trẻ, không muốn chết sớm như vậy.

 
Tuệ Hạnh lắc đầu mạnh: “Không không không, em, em không cần.”

 
Thẩm Tư Lam chớp mắt, trong con ngươi tuyệt đẹp ẩn giấu chút bỡn cợt không thể quan sát, chậm rãi hỏi: “Vậy bế em qua đó?”


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.