Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 27



Tuệ Hạnh rất muốn biết Thẩm Tư Lam sẽ trả lời Uông Dục Phi thế nào.

Có lẽ là có lòng thành thì linh nghiệm, Thẩm Tư Lam nói: “Không cần đâu.”

Nhưng Uông Dục Phi không vì câu từ chối của Thẩm Tư Lam mà dừng lại tại đây, “Cậu đã hẹn với người khác rồi hả? Vậy thì không sao đâu, chúng ta có thể đi cùng.”

Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Lớp trưởng.”

Uông Dục Phi trả lời ngọt ngào: “Sao thế?”

“Cậu làm như vậy có ý nghĩa không?” Hắn hỏi.

Nụ cười trên gương mặt Uông Dục Phi cứng đờ trong phút chốc, môi dưới khẽ run, giả vờ ung dung hỏi hắn: “Bây giờ cậu có bạn gái chưa?”

Thẩm Tư Lam xụ mặt, không nói chuyện.

“Vậy chính là chưa có” Uông Dục Phi nói: “Trước khi cậu có bạn gái, tôi theo đuổi cậu cũng là hợp lý đúng đắn thôi.”

Mặt Thẩm Tư Lam không hề dao động, nói chuyện không có cảm xúc gì: “Đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”

“Tôi không thấy mình đang lãng phí thời gian, tôi chỉ theo đuổi người mình thích mà thôi” Cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt kiên định: “Tôi biết có rất nhiều cô gái cũng thích cậu, nhưng trong bọn họ, người không sợ bị cậu từ chối nhất chính là tôi.”

Tuệ Hạnh thừa nhận cô bị vẻ ngầu của học tỷ Uông Dục Phi đánh gục rồi.

Yêu thầm là màn kịch một vai thanh thế cực lớn, không cách nào tạm ngừng, cũng không nói ra được. Bởi vì sợ bị từ chối, mà lựa chọn quen với điều đó, rõ ràng động lòng trước nhưng lại không chịu cúi đầu, để kẻ nhát gan tìm được cảng tránh gió, luôn tự mình cảm động đến ngày kết thúc, đối phương cũng không hay biết.

“Hành động uổng công” Giọng Thẩm Tư Lam bình tĩnh, “Là điều không đáng.”

Uông Dục Phi cười khổ, “Lần nào cậu cũng rất dứt khoát.” Qua mấy giây sau, cô ta lại hỏi: “Tôi thấy cậu đứng đây rất lâu rồi, đang đợi ai sao?”

“Ừm.”

“Vậy không làm lỡ thời gian của cậu nữa” Uông Dục Phi nở nụ cười, “Chúc cậu lễ Quốc Khánh vui vẻ trước, bye bye.”

Học tỷ đi rồi.

Sau khi Tuệ Hạnh trốn ở cửa, đột nhiên nghĩ tới bản thân.

Sau khi vui mừng, lại nhắc nhở chính mình nhất định phải giấu kỹ.

Mấy phút sau, Tuệ Hạnh sắp xếp lại cảm xúc, giả làm bộ dạng vừa đi ra từ văn phòng.

Thẩm Tư Lam chuyển ánh mắt từ điện thoại sang gương mặt cô, “Nói xong rồi hả?”

“Nói xong rồi.”

“Về thôi.”

Trên đường về ký túc xá, bầu không khí dường như còn im ắng hơn vừa nãy.

Tuệ Hạnh vẫn đang nghĩ đến những lời nói mà chị chủ tịch nói với cô, có chút hối hận không nên vội vàng đồng ý, rõ ràng đã biết với tính cách của Thẩm Tư Lam nhất định sẽ từ chối, vừa nãy cô lấy tự tin ở đâu, mà cảm thấy mình nhất định có thể thuyết phục hắn chứ.

Cho đến khi Thẩm Tư Lam tiễn cô đến dưới lầu ký túc xá, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Sau khi về tới phòng, bánh dày và nhiều tiền đều đang ngủ trưa, chỉ giáo sư Mạnh ngồi bên dưới dùng máy tính.

“Cậu ăn bữa cơm này lâu quá rồi đó.” Mạnh Thư Đồng quay đầu chế giễu cô.

“Chủ tịch tìm tớ, tớ đến văn phòng một chuyến.”

Giọng điệu Mạnh Thư Đồng lập tức luống cuống, “Có phải chị ấy phát hiện kinh nghiệm quân sự của tớ đều copy trên baidu rồi không?”

Tuệ Hạnh nhíu mày: “Đương nhiên không phải.”

“Không phải là được.” Mạnh Thư Đồng vỗ ngực, yên tâm rồi.

Tuệ Hạnh đến gần nhìn màn hình máy tính của nhỏ, “Cậu đang xem gì thế?”

Mạnh Thư Đồng dịch ghế một chút, nhường nửa chỗ ngồi cho cô, “Đang xem thời khóa biểu của thầy Bùi.”

Tuệ Hạnh hơi kinh ngạc, cô cho rằng giáo sư Mạnh nói muốn học ké chỉ là nói bừa thôi, ai ngờ nhỏ lại ôm thời khóa biểu của thầy Bùi ở viện luật học để nghiên cứu thật.

“Cậu lấy đâu ra vậy?”

Mạnh Thư Đồng đắc ý nói: “Tình báo mạng đó. Chỉ cần cậu chịu bỏ thời gian để làm, không gì mà không làm được, đừng nói làm thời khóa biểu, ngay cả quần áo thường ngày thấy Bùi hay mặc lên lớp nhất có màu gì, rốt cuộc trong bình giữ nhiệt của thầy ấy pha trà táo tàu hay trà hoa cúc, tớ cũng tra ra được rõ ràng.”

Sau khi Tuệ Hạnh kinh ngạc, vỗ tay không tiếng động với nhỏ.

Mạnh Thư Đồng khiêm tốn xua tay, “Thường thôi thường thôi, bình tĩnh” Sau đó sờ cằm lẩm bẩm, “Có phải tớ nên kiếm cuốn sách chuyên ngành luật học trước không ta?”

“Giáo sư Mạnh” Tuệ Hạnh cười gượng mấy tiếng, hỏi một cách thăm dò, “Thật sự cái gì cũng có thể nghe ngóng được sao?”

“Cậu không tin tưởng năng lực của tớ à? Nói thế này nhé, cậu biết vì sao món ăn ở căn tin khó ăn như thế cũng không đổi người không?”

Dường như là để thể hiện tính bí mật của tin tức, giọng của Mạnh Thư Đồng đè thấp xuống, híp mắt nói với giọng điệu nghiêm túc: “Bởi vì chủ của căn tin là người thân của hiệu trưởng.”

Tuệ Hạnh há to miệng: “!”

Mạnh Thư Đồng lại nói: “Còn nữa, cậu biết tại sao gần đây chủ tịch không đến hội liên hợp của trường không?”

“Tại sao thế?”

“Vì chị ấy đã có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai của chị ấy còn là một tên biến thái!”

Con ngươi Tuệ Hạnh chấn động: “!!!”

Mạnh Thư Đồng: “…”

Đối diện với ánh mắt ngây thơ tin thật không chút nghi ngờ của cô bạn cùng phòng vị thành niên dành cho loại tin đồn trường học không đáng tin này, giáo sư Mạnh vẫn chưa mất lương tâm cuối cùng không khoác lác nỗi nữa.

“Vậy giáo sư Mạnh, cậu có thể giúp tớ một việc không?”

Lúc này Mạnh Thư Đồng đang bị lương tâm khiển trách, vì để đền tội, nhỏ không cần nghĩ đã gật đầu: “Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể giúp được.”

Tuệ Hạnh giống như tìm được cứu binh vậy, cảm kích lại xúc động nhìn giáo sư Mạnh rồi nói: “Chính là khi nhờ vả người khác, thì nên làm thế nào, mới có thể khiến cho người đó không nhẫn tâm từ chối mình?”

“Không nhẫn tâm?” Mạnh Thư Đồng lặp lại lần nữa.

Tuệ Hạnh: “Ờ, ờ.”

“Cậu nhờ vả người ta hả?”

Tuệ Hạnh lúng túng thừa nhận, “Đúng vậy.”

“Cái này quá đơn giản” Mạnh Thư Đồng còn cho rằng là chuyện khó gì, dửng dưng vẫy tay: “Nếu là nữ, thì cậu cứ mua mẫu son mới nhất cho cậu ấy, bản giới hạn thì hiệu quả càng tốt, còn không thì là…”

Tuệ Hạnh ngắt lời nhỏ, “Là nam.”

“Ồ, là nam à?” Mạnh Thư Đồng ồ một tiếng, nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn cô.

Tuệ Hạnh nghiêng đầu, không biết tại sao giáo sư Mạnh lại chăm chăm nhìn cô.

Chợt Mạnh Thư Đồng mỉm cười, “Con trai thì càng dễ xử lý, cậu cứ tỏ vẻ đáng yêu nũng nịu, gọi anh ấy mấy tiếng anh trai, cậu cứ nói ‘anh ơi, anh đồng ý với người ta đi mà’, vậy đó, là được thôi à.”

“…”

Trong đôi mắt to tròn của Tuệ Hạnh, chứa đầy hoài nghi.

“Thật hay giả vậy?”

Mạnh Thư Đồng hỏi ngược lại: “Không phải cậu chứ, trông ngây thơ trong sáng như thế, ngay cả nước cờ này cũng không biết à?”

Tuệ Hạnh vẫn cảm thấy không đáng tin.

Nếu làm Thẩm Tư Lam ghét bỏ vậy thì được một mất mười rồi.

Hay là nghe theo lời của chủ tịch đáng tin hơn chút.

*

Khác biệt lớn nhất của tân sinh viên và sinh viên cũ là ở đây, tiết học đầu tiên tám giờ, trễ nhất là bảy giờ rưỡi tân sinh viên thế nào cũng đã thức dậy, nhưng sinh viên cũ chính là có bản lĩnh bảy giờ năm mươi mới dậy, đồng thời làm tất cả mọi thứ với tốc độ sống chết trong vòng năm phút.

Tối qua tổ đội chơi game suốt đêm, vì để phá vỡ kỷ lục thắng mười lăm lần liên tiếp, ngay cả Thẩm Tư Lam cũng đỏ hết cả mắt.

Thông thường kiểu trò chơi lên cấp này, trước nay bọn họ đều không tìm Hàng Gia Chú, đồng đội ghép ngẫu nhiên bốn hàng cũng thao tác tốt hơn tên chơi gà như Hàng Gia Chú.

“Tôi thấy phòng chúng ta vẫn nên tìm một đồng đội lên cấp ổn định, mỗi lần còn phải thỏa thuận chọn anh hùng quả thật quá ủy khuất rồi” Trương Tam vừa đánh răng vừa nói, “Nếu đã như vậy chi bằng tìm học trưởng Hàng đi, ít ra mỗi lần anh ấy đều chọn vị trí phụ trợ, sẽ chọn chọn cái khác.”

Lão Chúc không bằng lòng lắm, “Bốn đánh năm càng khó hơn chứ?”

So với Thẩm Tư Lam người đã dậy sớm hơn bọn họ mười phút, đang đứng ở cửa, đá cửa với vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Nhanh lên chút được không hả?”

“Đến đây đến đây.”

Bốn người vội vàng ra ngoài, Trương Tam còn muốn đến căn tin mua bữa sáng.

Vác cái bụng trống rỗng để học lớp điện tử tương tự đúng thật là muốn chết mà.

Tiểu Hầu: “Mẹ nó cậu xem xem còn lại mấy phút, ăn được mấy bữa sáng, còn không chạy mau?”

Đi xuống dưới lầu, dì trưởng ký túc đang đăng ký bản kê đột nhiên gọi bọn họ.

“Cái cậu phòng 310 kia, cháu đợi chút!”

Bốn người dừng bước, Thẩm Tư Lam nghi ngờ xoay người, có chút khó hiểu.

Mặt Trương Tam đầy kinh ngạc, đến gần hỏi nhỏ bên tai Thẩm Tư Lam: “Lam ca này, có phải cậu trộm đồ lót của dì không?”

Thẩm Tư Lam cười nhạt mấy tiếng: “Tôi trộm mẹ cậu.”

“Mẹ tôi cũng không ở trường.” Trương Tam nói.

Thẩm Tư Lam cũng lười xem thường, đi đến bên cửa sổ phòng quản lý: “Dì có chuyện gì vậy?”

“À, bữa sáng của cháu” Dì trưởng ký túc đưa cái túi còn nóng hổi cho hắn, “Cầm lấy ăn đi.”

Thẩm Tư Lam: “…”

Dù người đàn ông ngày thường có bình tĩnh đi nữa, lúc này cũng khó mà giữ bình tĩnh.

Trương Tam fuck mấy tiếng, nói với hai cậu bạn cùng phòng: “Không ngờ ngay cả dì trưởng ký túc của chúng ta cũng muốn theo đuổi Lam ca! Lam ca ghê thật!”

“…”

“…”

Đám sinh viên nam trẻ tuổi đã chịu sự chấn động to lớn đến từ xã hội dị thường này.

“Sáu giờ rưỡi có một cô bé mang đến” Dì trưởng ký túc không biết đầu óc của đám sinh viên nam này đang suy nghĩ sâu xa gì, cười híp mắt giải thích, “Rất xinh xắn, còn vô cùng chu đáo, đặc biệt nói với dì nếu cháu dậy trễ, thì nhớ bỏ vào lò vi sóng hâm nóng giúp rồi hẵng đưa cháu.”

Thẩm Tư Lam nhận lấy bữa sáng, “Cảm ơn dì ạ.”

“Chuyện nhỏ thôi” Dì cảm thán, “Tuổi trẻ thật tốt.”

Vì trên đường đã bỏ lỡ mấy phút, bọn họ cũng không rảnh đoán rốt cuộc bữa sáng này là ai gửi, bắn vọt một trăm mét đến phòng học rồi hẵng nói.

Giảng viên đã quen với hành động vào lớp trễ này rồi, hất cằm tỏ ý bảo bọn họ mau tìm chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tư Lam dứt khoát chia hết bữa sáng cho bạn cùng phòng, bản thân hắn thì không ăn miếng nào.

Trương Tam khom lưng trốn dưới bàn vừa ăn vừa nói: “Ăn đồ ăn trên lớp thơm ghê.”

“Rốt cuộc bữa sáng này là ai tặng vậy?” Tiểu Hầu hỏi: “Uông Dục Phi hả?”

Lão Chúc phủ nhận trước tiên, “Chắc chắn không phải, trước đây cô ấy tặng nhiều lần như thế, không phải lần nào cũng vào bụng chúng ta sao?”

Bởi vì Thẩm Tư Lam rất ghét hành động này.

Mặt hắn u ám nói với ba cậu bạn cùng phòng đang ăn nhiệt tình: “Trông tôi giống loại người không mua nỗi cả bữa sáng sao?”

Trong miệng bạn cùng phòng đang ngậm bữa sáng, không nói chuyện.

“…”

Cho nên nói độc thân không phải không có lý.

Học xong tiết đầu tiên trở về ký túc xá, dì trưởng ký túc lại gọi Thẩm Tư Lam lại.

Lần này không phải bữa sáng, mà là một bó hoa tươi.

Còn kèm theo một tấm thiệp, phía trên viết bằng tiếng Anh ‘I wish you have nice day’.

*Em chúc anh một ngày tốt lành.

Ngay cả Trương Tam cũng không nhịn được mà nôn khan: “Mẹ nó quê mùa quá, cô em này chắc không phải hóa thạch sống chứ. Thế kỷ 20 rồi lại còn dùng cách lỗi thời như thế để theo đuổi người khác ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.