“Anh đã nói vẫn là một đứa con nít mà” Nói xong anh hất cằm về phía Thẩm Tư Lam, “Chúng ta đi trước đi, nếu không con bé không muốn mở thật đó.”
Thẩm Tư Lam im lặng gật đầu.
Hai người đàn ông phong nhã rời khỏi rồi.
Chủ tịch nhìn bóng lưng cao gầy rời đi cùng lúc của hai người kia, cảm giác hình như mình lại vô tình đắc tội với học muội rồi.
Cô ấy thở dài, rồi gõ cửa lần nữa, hạ thấp giọng nói: “Học muội, em mở cửa đi, bọn họ đã đi rồi.”
Khóa trái cửa vang lên một tiếng ken két, đẩy ra một khe hở nho nhỏ từ bên trong.
Chủ tịch đi vào, Tuệ Hạnh đã cởi lễ phục xuống, đổi thành quần áo ban đầu của mình.
Rõ ràng là trong phòng, cô vẫn trùm mũ áo hoodie lên định tách biệt với thế giới bên ngoài, hai mắt đờ đẫn, như một con búp bê sứ hồn lìa khỏi xác, thấy chủ tịch bước vào, dứt khoát cầm dây thun của mũ, quấn chặt đầu thành bánh trôi nước, ngay cả mắt cũng không lộ ra.
Chủ tịch thấy cô lúng túng như vậy, một hồi lâu cũng cạn lời, im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Bọn chị sẽ không nói ra đâu.”
Dường như câu cam kết này đã phản tác dụng, không những không an ủi được Tuệ Hạnh, ngược lại còn khiến cô xấu hổ hơn.
Tuệ Hạnh ngồi trên băng ghế co thành một cục, hoàn toàn giả chết.
“Sao lại đổi váy rồi? Không phải kêu chị qua xem thử sao?”
Chủ tịch chỉ đành đổi chủ đề.
Giọng Tuệ Hạnh buồn rầu truyền ra từ trong nón, “To quá, sẽ rớt.”
“Chị thắt chặt chút giúp em là không sao rồi.” Chủ tịch nói.
Tuệ Hạnh không nói chuyện, chủ tịch lại cầm chiếc váy treo bên cạnh lên đưa cho cô, “Thật đó, là em chưa mặc xong, chắc chắn em có thể mặc được mà.”
Tay rúc trong ống tay áo thò ra, Tuệ Hạnh do dự nhận lấy chiếc váy.
Mấy phút sau, Tuệ Hạnh đổi lại chiếc váy đó.
Dây thắt sau lưng vẫn chưa thắt lên, lộ ra cả phần lưng trần trụi trắng nõn, khung xương nhỏ nhắn xinh đẹp, cô gái nhỏ mười mấy tuổi, sự trẻ trung và non nớt trên da thịt vẫn chưa hoàn toàn mất đi, sống lưng mê người bắt mắt, nhưng lại lộ ra ngọt ngào mâu thuẫn.
Là tính chất đặc biệt dành riêng trên người cô gái trẻ, rõ ràng là quyến rũ, nhưng lại trẻ con non nớt.
Đột nhiên chị chủ tịch rất muốn làm lễ phục hở lưng cho Tuệ Hạnh.
Phần eo chỗ lõm xuống mềm dẻo, xương bướm cũng không tính là vượt trội, gầy gò nhưng đầy đặn, rất hợp để lộ ra.
Nhưng không được.
Nhất định sẽ bị Hàng Gia Chú mắng.
Sau khi cô ấy sửa lại dây thắt sau lưng cho Tuệ Hạnh, vòng ngực của cô gái nhỏ không đủ để đỡ phần cúp ngực, chỉ có thể tủi thân cho cô, thắt cúp ngực đến chặt nhất.
Tuệ Hạnh liều mạng hít thở hóp cái bụng nhỏ, cuối cùng cũng nghe thấy chị chủ tịch nói được rồi.
Học tỷ đi đến trước mặt Tuệ Hạnh, Tuệ Hạnh nâng cúp ngực lên theo bản năng.
Vẫn là sợ rớt xuống.
Trái lại học tỷ lại không cảm thấy vẫn sẽ rớt, bánh nướng đã biến thành bánh bao nhỏ, không hề để lộ, chỉ là cúp ngực áp sát người, bóng mờ của viền ngoài đã phác họa ra hình dạng và độ cong xinh xắn.
“Đẹp lắm.” Chủ tịch nói.
Cho dù đứng ở góc độ của nữ giới, cũng hoàn toàn là khen không dối lòng.
Tuy nhận được lời khen, nhưng Tuệ Hạnh vẫn sợ rơi, người ngực bé mặc kiểu quần áo này, cho dù thắt chặt cỡ nào, vẫn không tránh khỏi khủng hoảng tâm lý lo lắng nó rơi xuống.
*
Lúc này Hàng Gia Chú vẫn chưa đi, thật ra đúng là vốn định đi, khi vòng qua sảnh tập luyện, lại đúng lúc nhìn thấy tiểu phẩm đang luyện tập trên sân khấu.
Cho dù là đêm liên hoan gì đó, tiểu phẩm hài hước khiến người khác bật cười luôn là thứ thu hút người ta nhất.
Anh xem say sưa mấy phút, Thẩm Tư Lam đã thúc giục anh mấy lần, mỗi lần đều bị anh dùng cớ ‘xem thêm chút nữa’ để lấy lệ cho qua.
Thẩm Tư Lam cạn lời, chỉ đành đứng bên cạnh lấy điện thoại ra chơi, tiện thể đợi tiểu phẩm này diễn xong.
Tiết mục không hề hấp dẫn hắn, cũng không phải nói tiểu phẩm này không hay, đơn giản chỉ là Thẩm Tư Lam hoàn toàn không hứng thú với kiểu nơi biểu diễn này, cho nên từ ban đầu chuẩn bị đêm liên hoan, hắn đã không có ý muốn tham gia.
Tiểu phẩm tập luyện xong, đúng lúc này là khâu người dẫn chương trình lên sân khấu theo quy trình.
Có người hô một câu: “Người dẫn chương trình đâu?”
Có người trả lời: “Học trưởng Cố có chuyện hôm nay xin nghỉ, học tỷ Chử và Tuệ học muội vẫn chưa ra.”
Vừa dứt lời, lại có người nói: “Ra rồi kìa.”
Chị chủ tịch kéo theo Tuệ Hạnh rất không tình nguyện, nhất định phải kéo cô lên sân khấu luyện tập.
Tuệ Hạnh chỉ sợ cúp ngực rơi xuống, cứ nhất định đòi thay váy, chủ tịch không cho, nói đến hôm liên hoan đêm em cũng phải mặc lên sân khấu, bây giờ không quen đến lúc đó càng không quen.
Tuệ Hạnh không phải loại người không nói phải trái, cũng không phải cô dồn hết sức để ra vẻ giả tạo, chỉ là không qua nỗi cửa ải tâm lý của mình mà thôi.
Người khác không biết suy nghĩ của cô, ánh mắt đều đặt trên người cô.
“Tin tức không cho mượn người là đúng rồi.”
“Học muội của bọn họ mặc váy này chưa chắc xinh như học muội của chúng ta.”
“Ai chọn váy này vậy, 1000 like.”
Bản thân Tuệ Hạnh thì buồn lo vô cớ, căn bản không ai để ý cô mặc cúp ngực có rớt hay không, càng không ai cảm thấy cô dậy thì không tốt.
Sau khi được khen, cuối cùng nỗi khổ trên gương mặt cô gái nhỏ đã hơi tan biến, ai khen cô, cô sẽ ngọt ngoài trả lời một câu cảm ơn.
Váy lễ phục này là thiết kế đuôi yến, trước ngắn sau dài, đuôi voan ở vạt sau rũ dưới đất, phía trước thì nhiều lớp lụa mỏng che kín bắp đùi, chừa lại không gian cho hai chân.
Dáng người Tuệ Hạnh không cao, chân không tính là dài, nhưng tỷ lệ khá cân đối, dáng chân đầy đặn thẳng tắp, chân cô cũng nhỏ, giày cao gót mượn chung không có size của cô, do dó cán bộ sinh viên phụ trách bên phía đao cụ và phục trang đặc biệt lấy tiền chung mua giày cao gót nhỏ size 34 cho cô.
Trên giày cao gót đính ngọc trai lạnh buốt và dây ruy băng màu xanh biển, giày cao gót là kiểu xăng-đan, lộ ra mu bàn chân trắng như tuyết và ngón chân mềm mại, đã tăng chiều cao của cô lên một cách trực quan, cũng làm nền cho vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Chị cán bộ này khá tự hào khoe khoang với người bên cạnh, “Thấy chưa hả? Toàn thân học muội đều là tôi chọn đó.”
Cảm giác đó giống như bố mẹ thích ăn diện cho con cái, con gái thích mặc đồ cho búp bê, con cái ăn diện càng xinh đẹp, mẹ lại càng tự hào.
Tuệ Hạnh rất dễ bị khích lệ, mọi người khen mấy lần, cô cũng tràn đầy tự tin cầm lấy micro lấy bản thảo chương trình ra đọc lên.
Cô đọc chữ cũng không chuẩn lắm, giọng điệu mềm dẻo chỉ người miền Nam mới có.
Vì sự chú ý đều đặt trên bản thảo chương trình, Tuệ Hạnh không để ý có người vẫn chưa đi.
“Con nhóc này giấu mình lớn như thế từ khi nào vậy?”
Hàng Gia Chú trầm giọng tự hỏi, giọng điệu không giống như đang chế giễu, mà là thật sự đang nghi ngờ.
Sống chung sớm chiều, anh chưa từng cảm thấy Tuệ Hạnh bây giờ và cô em gái ị ra quần lúc nhỏ kia có gì khác nhau.
Có thể là vì thời gian ở cùng nhau quá dài, mới khiến anh đã lãng quên điều này.
Anh sẽ trưởng thành, đương nhiên em gái cũng vậy.
Hàng Gia Chú cũng còn nhớ, lúc Tuệ Hạnh tám chín tuổi, có lần đi tắm bị trượt chân ngã ra đất, đầu đập mạnh xuống đất, tiếng khóc nức nở từ phòng tắm truyền đến phòng anh.
Anh còn cho rằng thế nào, vội vàng đi qua xem thử, khoảnh khắc mở cửa, đột nhiên Tuệ Hạnh ngừng khóc, trợn hai mắt ngấn lệ, đờ đẫn nhìn anh.
Hàng Gia Chú chợt đóng cửa lại, nhất thời cũng rất ngại ngùng.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy không cần thiết, đứng ngoài cửa an ủi cô.
Lúc nhỏ em tắm xong anh còn giúp em thoa phấn rôm, cũng không có gì.
Lúc đó thật sự nghĩ như vậy, nếu đổi lại bây giờ, đoán chừng có thể Tuệ Hạnh đã trực tiếp giết anh rồi. Đột nhiên Hàng Gia Chú hiểu ra tại sao vừa nãy con nhóc lại lúng túng như thế.
Trưởng thành rồi mà.
Qua mấy năm nữa, thì thật sự là thiếu nữ rồi.
Chợt Hàng Gia Chú ra vẻ cụ non hỏi Thẩm Tư Lam bên cạnh, “Có phải tôi già rồi không?”
Thẩm Tư Lam căn bản không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán này.
Người đàn ông liếc mắt sang một bên, che đậy cảm xúc nào đó đang phảng phất dâng trào trong con ngươi, đầu lưỡi chống ở răng, nơi cổ họng chầm chậm phả ra một hơi thở dài nặng nề, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như ngoảnh mặt làm ngơ, khôi phục lại dáng vẻ hờ hững trước đó.
Mặc dù vẻ mặt như vậy, nhưng trong ánh mắt tựa như vẫn còn quanh quẩn ở đuôi váy màu trắng vừa nãy.
Khung xương ở lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, mỉm cười khó hiểu một tiếng.
*
Khi Tuệ Hạnh đối chiếu bản thảo chương trình xong bước xuống sân khấu mới phát hiện anh hai vẫn chưa đi.
Chịu đựng được chướng ngại tâm lý không có nghĩa là khắc phục được sự lúng túng thiếu sót đã bộc lộ trước mặt bọn họ vừa nãy, Tuệ Hạnh căn bản không có ý đi về phía bọn họ, xoay người muốn đi thay lại quần áo.
Cô không muốn gặp phải khó xử, không đồng nghĩa có người chịu tha cho cô.
“Trốn cái gì, còn không muốn nhìn người khác à?”
Hàng Gia Chú đi đến trước mặt cô, mở màn bằng hai câu châm chọc cô như thường ngày.
Tuệ Hạnh phớt lờ anh.
Hàng Gia Chú thấy cô không cãi lại, đoán là trong lòng cô còn so đo chuyện vừa nãy.
Anh cười hờ hững, cuối cùng cũng chịu khen cô, “Xinh lắm, xinh lắm.”
Giọng điều cà lơ phất phơ, Tuệ Hạnh không hài lòng lắm, nói: “Anh không phải thật lòng.”
Cuối cùng da mặt của Hàng Gia Chú cũng mỏng trở lại, đứng đắn khen cô thật sự có chút khen không được, mặc dù đúng là rất xinh, thói quen châm chọc giữa hai anh em, đột nhiên muốn khen quả thật là làm khó người ta.
“Thật lòng đó, xinh dã man.” Hàng Gia Chú không đối phó được, chỉ đành bất chấp nói.
Lời khen rất qua loa, vẫn không bằng lời khen ngợi không tiếc lời của người khác vừa nãy, Tuệ Hạnh cũng không dễ dụ như vậy, sau khi cảm xúc ổn lại, quay đầu đi khẽ cười khúc khích.
Tuệ Hạnh giống như lơ đãng quan sát xung quanh.
Cố gắng hỏi anh với giọng rất tùy tiện: “Học trưởng đâu?”
“Cậu ta nói có việc, đi trước rồi.”
“Đi lâu chưa?”
Hàng Gia Chú nói không chắc lắm: “Chắc mới mấy phút.”
Vậy anh ấy thấy em mặc bộ lễ phục này chưa?
Suýt chút Tuệ Hạnh đã lên tiếng hỏi rồi.
Vẫn may là nhịn được.
Nếu nhìn thấy rồi, tại sao lại đi như vậy chứ, cho dù là đợi sau khi cô đọc xong bản thảo chương trình bước xuống sân khấu, khen qua loa mấy câu cũng được.
Nếu không nhìn thấy.
Tuệ Hạnh vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng liền dấy lên tiếc nuối vô hạn.
Bao giờ cũng muốn thể hiện dáng vẻ đẹp nhất ra ngoài, nhưng lần nào cũng không nắm bắt được cơ hội này.
Ở phương diện này, hoặc ít hoặc nhiều con gái cũng có chút hư vinh, muốn có được ánh mắt ngạc nhiên tươi đẹp dù chỉ một giây, nhưng trong lòng lại không muốn thừa nhận mình đang mong chờ điều này.
Tỏ vẻ như cô rất để ý.
Cô thay lại quần áo của mình, rời khỏi tòa thể dục nghệ thuật.
Sau khi về ký túc xá, bạn cùng phòng đều đang nghỉ trưa, Tuệ Hạnh rón ra rón ren cởi giày bò lên giường, nằm trên giường nhìn chăm chăm vào trần nhà.
Cô lấy điện thoại ra, nhấn mở weixin một cách khó hiểu.
Mỗi ngày đều lướt vòng bàn bè, nhưng trước nay chưa từng lướt đến của Thẩm Tư Lam.
Hắn không thích đăng lên vòng bạn bè.
Vừa nãy sau khi thay xong lễ phục, học tỷ đã chụp giúp cô tấm hình, vốn dĩ Tuệ Hạnh muốn đăng lên vòng bàn bè, suy nghĩ rất lâu, lại thấy có hơi dồn hết tâm sức, cảm thấy giống như cố ý khoe khoang vậy, vì thế đã từ bỏ suy nghĩ này.
Không ngờ cô không đăng, nhưng chị học tỷ đã đăng thay cô rồi.
【Đến xem tiên nữ 】
Sau đó một bức ảnh, là Tuệ Hạnh. Học tỷ rất tận tình, còn cố ý chỉnh một bộ lọc kiểu Nhật đặc biệt cho bức ảnh.
Không ít bạn chung đều nhấn like, còn cả bình luận nữa.
Từ trong một dãy like cô nhìn thấy tên của Thẩm Tư Lam.
Cô bật cười ngốc nghếch khó hiểu.
Chớp mắt học tỷ đã gửi bức ảnh này cho cô, Tuệ Hạnh càng xem càng cảm thấy bức ảnh này rất đẹp, quyết định lưu vào album.
Ngay sau đó học tỷ lại gửi mấy tin nhắn đến,
【Tối nay chị không ở trường, sáng mai chị sẽ cho người đưa bữa sáng bên ngoài của Toàn Phúc Đức qua】
【Học muội, em có thể giúp chị gửi qua cho Thẩm Tư Lam không】
【Nếu không chịu thì chị nhờ người khác】
Con ngươi của Tuệ Hạnh đảo mấy vòng, đây là bữa sáng của Vạn Phúc Đức, nếu Thẩm Tư Lam không nhận, vậy đúng là hắn không có mắt nhìn.
【Em đi】
【Nếu học trưởng không nhận, em có thể ăn bữa sáng này không】
Hắn không nhận vậy thì vừa hay, cô cũng không lỗ.
Tuệ Hạnh từng bị từ chối, lần này có thế nào cũng không muốn thiệt thòi, tính toán vô cùng nhanh trí.
【Đương nhiên là được rồi】
【Chị cũng nhờ người ta mang cho em một phần, nếu cậu ấy không nhận, thì em ăn hai phần】
Tuệ Hạnh hài lòng rồi.
*
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Hạnh nhận điện thoại của học tỷ đi lấy bữa sáng.
Xe đưa bữa sáng lái vào trường, nhưng bên phía ký túc xá nữ bố trí chướng ngại vật trên đường, thật sự không lái qua được, Tuệ Hạnh đi vòng qua đường lớn lấy bữa sáng.
Hôm nay trời đổ mưa nhỏ, Tuệ Hạnh che dù đi qua.
Trong cơn mưa phùn mù mịt khi nhìn thấy chiếc xe Bentley kia, Tuệ Hạnh thầm nghĩ nếu thu phí mang đi, đoán chừng còn mắc hơn một bữa sáng của Toàn Phúc Đức nhỉ.
Cũng may là không thu tiền.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế lái bước xuống, đưa hai hộp đồ ăn sáng cho cô, dặn dò cô cầm cẩn thận, đừng làm rơi.
Tuệ Hạnh vừa nói tiếng cảm ơn, ghế sau xe chợt truyền đến một giọng nói dịu dàng.
“Cô bé cầm không nỗi, cậu đưa đến dưới lầu ký túc xá giúp cô bé đi.”
Tuệ Hạnh nhìn ra phía sau theo bản năng, chỉ tiếc là không đủ ánh sáng, cô không nhìn được người bên trong là ai.
Người đàn ông trẻ tuổi ừ một tiếng.
Tuệ Hạnh vội lắc đầu, nói: “Em cũng phải đưa cho người khác, em tự cầm là được ạ.”
Người đàn ông trẻ tuổi nói với người trong xe: “Cậu chủ?”
“Vậy cũng được.”
Người đàn ông trong xe mỉm cười, không miễn cưỡng.
Tuệ Hạnh đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời khỏi, đột nhiên cảm thấy sự vô giá của bữa sáng trong tay.
Một tay cầm sợ cái hộp xiêu vẹo vẫy tương ra, Tuệ Hạnh gập dù lại kẹp dưới nách, cẩn thận bê bữa sáng vô giá bằng hai tay đi về phía tòa Thẩm Tư Lam ở, mặc dù lần này rất có khả năng vẫn sẽ bị từ chối, nhưng rõ ràng tâm trạng của Tuệ Hạnh không sa sút như trước đây.
Bởi vì hắn không ăn, thì hai phần ăn sáng này đều là của cô.
Ôm khao khát như vậy, Tuệ Hạnh vô cùng quý trọng hai bữa sáng trong tay.
Đến Toàn Phúc Đức mua bữa sáng phải mất thời gian, đưa qua cũng phải mất thời gian, so với bản thân Tuệ Hạnh đi mấy bước đến căn tin mua bữa sáng, để chờ đợi bữa sáng sang trọng của Toàn Phúc Đức này, mà sắc trời bây giờ đã sáng rực, trong tòa ký túc xá dần dần có tiếng thức dậy vụn vặt của bọn con trai truyền ra.
“Dì ơi.”
Tuệ Hạnh vịn cửa sổ gọi người.
Dì trưởng ký túc không ngờ hôm nay còn có thể nhìn thấy cô, nhất thời kinh ngạc, “Ủa?”
Tuệ Hạnh bị tiếng ngạc nhiên của dì trưởng ký túc làm hơi ngại ngùng, cảm thấy mình có chút giống như âm hồn không tan, nhưng vẫn dạt dào tấm lòng đưa hộp đồ ăn sáng trong tay qua.
“Đây là cho Thẩm Tư Lam ạ.”
Dì trưởng ký túc xá không nhận, cười nói: “Cháu đợi đó, dì bảo cậu ấy ra lấy.”
“Hả?”
Ai chứ?
Ai ra lấy vậy?”
Xuyên qua cửa sổ, Tuệ Hạnh nghe thấy dì trưởng ký túc đang nói chuyện với ai đó.
“Người đưa bữa sáng cho cháu tới rồi, mau ra lấy đi.”
“Dạ.”
Giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc, lười nhác không có cảm xúc gì.
Chuông khẩn cấp của Tuệ Hạnh nổi dậy, không hay!
Tại sao cứ là hôm nay hắn dậy sớm như vậy!
Cô xoay người muốn chạy.
Chạy chưa được mấy bước, đã bị người khác giữ cánh tay, kéo cô lại.
Cây dù dưới nách rơi xuống đất, Tuệ Hạnh bị giữ lại.
Cô ngẩng đầu nhìn người này, thầm nghĩ tiêu rồi.
Không thêm được đồ ăn cho bữa sáng, phần ăn sáng thứ hai sang trọng của Toàn Phúc Đức cũng mất rồi.
Vốn dĩ hôm nay đoán sẽ là học tỷ Chử đưa bữa sáng tới, Thẩm Tư Lam cố ý dậy sớm ngồi trong phòng quản lý chờ, đợi người đến thì đối mặt nói rõ với cô ấy bảo cô ấy đừng niềm nở đưa đồ ăn qua nữa, tiện thể hỏi xem rốt cuộc học tỷ có âm mưu gì.
Người đưa bữa sáng đến rồi, chỉ có điều không phải học tỷ.
Thẩm Tư Lam ngỡ ngàng mấy giây như thế nhìn hộp đồ ăn sáng của Toàn Phúc Đức cô bê trong tay, ngay cả dù cũng không che, tóc mái mỏng manh bị mưa nhỏ sáng sớm làm ướt, ỉu xìu dính sát lên trán, trên đỉnh tóc dính hạt mưa li ti, áo khoác trên người cũng ướt một khoảng nhỏ, nhiệt độ sáng sớm thấp, vốn dĩ khuôn mặt tròn trịa hình như đã gầy đi không ít, rụt cổ lại tránh cho hạt mưa rơi vào cổ áo.
Hắn mím môi, nhíu hàng mi thanh thú, giọng nói hơi khàn, “Có biết trời mưa không hả?”
Tuệ Hạnh gật đầu, “Biết chứ.”
“Biết mà còn không che dù à?”
“Che dù thì không cầm được cái này.”
Tuệ Hạnh bê cao hộp đồ ăn sáng lên một chút, nói với hắn cầm hộp đồ ăn sáng này là một chuyện không hề dễ dàng.
Thẩm Tư Lam hé môi, thở dài. Nhưng thoáng chốc hắn lại xụ mặt, dạy dỗ cô với giọng điệu khó chịu, “Vì để đưa một bữa sáng mà dậy sớm như vậy, trời mưa cả dù cũng không che, em cảm rồi ai chịu trách nhiệm hả?”
Tuệ Hạnh liền tức giận, thầm nghĩ không phải anh muốn ăn bữa sáng ở Toàn Phúc Đức à! Sao nói chuyện cứ như cô tự làm tự chịu vậy!
Không được, cô nuốt không trôi cục tức này.
Tuệ Hạnh ngẩng đầu, ủy khuất nhìn hắn, rồi lại tố cáo hắn: “Không phải anh nói muốn ăn sao, đem qua cho anh, anh còn hung dữ cái gì?”
Tốt bụng bị cho là lòng lang dạ thú.
Thẩm Tư Lam lại hỏi: “Vì anh muốn ăn, nên cố ý mua cho anh à?”
Không phải cô mua.
Là người thân của học tỷ mua.
Tuệ Hạnh muốn nói thật, nhưng khi cô nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp mà Thẩm Tư Lam nhìn cô đều là đau lòng và xúc động khiến tim người ta đập rộn lên, lại nghe hắn nhẹ nhàng hỏi mình có phải là cô mua không.
Từ nhỏ Tuệ Hạnh được dạy dỗ không được ăn cắp thành quả lao động của người khác lần đầu tiên đã có suy nghĩ xấu trái đạo đức.
Cô cúi đầu, trong lòng dày vò mấy giây, cuối cùng chề môi, mắt cún vô tội rũ xuống, còn cố ý yếu ớt hít mũi, ồm ồm nói: “Dạ.”