Đêm liên hoan chào đón tân sinh viên mỗi năm của các trường đại học đều là cao trào nhỏ của học kỳ đầu.
Dưới sân khấu của đêm liên hoan ồn ào sôi nổi, trên màn hình chiếu lớn của phòng hội trường đêm liên hoan gần bên cạnh phòng khán giả lầu hai đang chuyển động tràn ngập những dòng bình luận.
Cách tham gia cũng rất đơn giản, chỉ cần theo dõi trang công cộng ở bộ phận truyền thông mới của đoàn ủy ở viện công nghệ thông tin thì có thể tham gia bình luận lẫn nhau. Mỗi khi đến khâu rút thưởng đều sẽ lựa chọn ngẫu nhiên khán giả may mắn từ trong những dòng bình luận, phần lớn những món quà này đều do các thương nghiệp tài trợ của đêm liên hoan cung cấp miễn phí, búp bê hay quà ăn vặt quà lớn đều có, còn cả voucher miễn phí của các cửa hàng lớn nhỏ ở phố ẩm thực.
Chi bộ đoàn ủy của viện công nghệ thông tin đã thay đổi cơ cấu trong đợt tuyển cử nhiệm kỳ mới trước đây không lâu, chủ tịch mới nhậm chức mạnh mẽ vang dội, cố ý bố trí đêm liên hoàn chào đón tân sinh viên học kỳ này đến mức long trọng hoành tráng, do đó đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Đây cũng là lý do tại sao chủ tịch cứ khăng khăng muốn tìm Thẩm Tư Lam.
Tiết mục vẫn chưa mở màn, người dẫn chương trình đã có thể làm dậy sóng trước.
Cuối cùng màn che cũng kéo xuống, đèn chiếu sáng mờ mờ vốn trên đỉnh đầu của khán phòng cũng tối dần lại.
Đèn pha chiếu lên góc tỉ lệ vàng bên trái sân khấu.
Bốn người dẫn chương trình xếp hàng đứng đó.
【Bốn gương mặt đại diện cho viện công nghệ thông tin của chúng ta! Các anh em làm cho kênh trò chuyện công khai đẳng cấp lên nào!】
【Viện công nghệ thông tin tuyệt vời!!!!!】
【Viện công nghệ thông tin của tôi đỉnh thật!】
【Viện công nghệ thông tin của tôi nổi tiếng rồi!!!】
【Trùm phát sóng cường thế! Tim tim tim】
【Hello? Viện tin tức báo chí không cho mượn người dẫn chương trình có đây không ta? Ra đấu nè?】
【Viện tin tức báo chí, Trung văn, ngoại ngữ, quản trị ra đấu hết đi! Hôm nay ông bố viện công nghệ thông tin của cậu diễu võ dương oai này!】
【Không có máy tính, thì làm gì có Trần Quán Hy】
【Học tỷ Chử, em thích chị aaaa】
【Tuệ học muội nhìn trúng ghế 13 hàng 8 ở giữa! Ma ma yêu em!】
【Hu hu hu khóc, viện công nghệ thông tin của chúng ta nổi tiếng rồi】
【Điện tín tỏ tình Cố Thanh Thức, hôn hôn】
【Thẩm Tư Lam Thẩm Tư Lam Thẩm Tư Lam Thẩm Tư Lam, đóa hoa trên cao của các đồng chí hạ phàm cần phải nổi trội】
Những dòng bình luận thế này cứ hiện ra trước mắt.
Cho đến khi người dẫn chương trình cầm micro điều khiển hội trường, lúc này tạm thời trấn áp được những dòng bình luận và tiếng hét dưới sân khấu.
Tuệ Hạnh không đủ kinh nghiệm, không tìm được ống kính nổi bật của máy quay đưa tới, vốn dĩ cô đã mờ nhạt, lại đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào vang lên dưới sân khấu.
“Thẩm Tư Lam và Tuệ Hạnh rất xứng đôi!”
…Là giọng của giáo sư Mạnh.
“…”
Vì có ống kính đang chiếu vào cô, Tuệ Hạnh đành phải thẹn thùng cúi đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Hiển nhiên Thẩm Tư Lam đứng cạnh Tuệ Hạnh cũng nghe thấy, liền nhìn xuống sân khấu theo bản năng, đành chịu, khán phòng không mở đèn, ngoài que phát sáng đang chiếu, những thứ còn lại đều là một mảng tối đen, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người tụ thành nhóm.
Bạn cùng phòng của Tuệ Hạnh làm gì cũng không xong, có gây chuyện là số một, bọn họ thấy giọng của Mạnh Thư Đồng vẫn không đủ vang dội, thế là lấy điện thoại gửi đầy tin lên phía trên bình luận.
【Thẩm Tư Lam <3 Tuệ Hạnh】
【Thẩm Tư Lam <3 Tuệ Hạnh】
【Thẩm Tư Lam <3 Tuệ Hạnh】
【Lầu trên là fans couple hả? Ha ha ha ha ha】
【Cầm thú à, Tuệ học muội còn chưa thành niên đây, cái này mà cũng ghép được sao?】
【Nuôi từ bé, hiểu không?】
【Mẹ, không phải nói cô dâu nuôi từ bé dễ nghe như vậy thì có thể lấp liếm được bản chất của cầm thú đâu】
【Tuệ học muội là vợ tôi, ôm đi】
【Ngu đần】
ID để lại dòng ngu đần này rất quen thuộc.
Giữ cho anh một vé, anh lại nói việc bận không đến, kết quả vẫn tung tăng đến đây, không biết lúc này đang trốn ở hàng nào nhìn trộm màn hình nữa.
Thẩm Tư Lam cũng nhìn thấy những dòng bình luận này, híp mắt lại, hờ hững cong môi.
Cho nên mới nói có người trong lòng nhất định đừng nói với bạn cùng phòng, nhất là kiểu người thường xuyên gây chuyện như Mạnh Thư Đồng, bạn mãi mãi không biết rằng bước tiếp theo của nhỏ còn sẽ nghĩ ra hành động quái đản gì, khiến người ta tự kỷ tại chỗ nữa, ngượng đến mức lấy ngón chân tạo ra một tòa cung điện Potala.
Cũng may nói xong lời mở đầu giới thiệu chương trình, thì người dẫn chương trình có thể đi xuống.
Khi xuống sân khấu, do Tuệ Hạnh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong những dòng bình luận vừa nãy, nên lúc này không biết nên đối mặt với Thẩm Tư Lam thế nào.
Cô hay vì một chuyện rất nhỏ mà ngại đối mặt với Thẩm Tư Lam.
Lúc quay lại phòng trang điểm, người dẫn chương trình dự bị - Trì Lạc đang vuốt tóc tạo dáng trước gương.
Trì Lạc bị bắt tại trận chỉ ngượng ngào mấy giây, sau đó liền nở nụ cười nhạt nhẽo chào bọn họ.
Vốn dĩ đêm liên hoan chỉ cần bốn người dẫn chương trình, nhưng để bù đắp cho người dẫn chương trình dự bị - Trì Lạc, học trưởng Cố - một trong những nam dẫn chương trình đảm nhiệm đã chủ động nhường hai tiết mục nhỏ cho Trì Lạc, bản thân học trưởng Cố cũng vừa hay mượn lúc này để ra phía sau nghỉ ngơi một lát.
Trì Lạc không ngờ mình còn có thể lên sân khấu cho qua cơn nghiện.
Để tránh hai học trưởng, cậu ấy cố ý chọn một bộ tây trang màu sắc khác hoàn toàn.
Trang phục thường ngày của bọn con trai phần lớn màu sắc kiểu dáng đều là một loại, khác xa với sự phong phú của các cô gái, nhưng thật ra không ít con trai đều lặng lẽ ngưỡng mộ tính lựa chọn đa dạng của nữ trang, thỉnh thoảng cũng sẽ có hứng thú với màu sắc tươi sáng, hai học trưởng vẫn không trút bỏ được gánh nặng thần tượng, đen xám toàn thân, đúng lúc Trì Lạc thì ngược lại, đã chọn bộ tây trang màu tím nhạt.
Để phối với bộ tây trang này, Trì Lạc còn đặc biệt thoa dầu tóc.
EQ(1) chủ tịch cao biết nói chuyện, mỉm cười khen cậu ấy: “Đẹp trai đến mức rất cao ngạo, không giống hai người kia, đúng là quá cục súc.”
(1)Trí tuệ cảm xúc, chỉ số cảm xúc.
Trì Lạc được khen đến mức gương mặt tuấn tú đỏ ửng lên.
Người bị chỉ đích danh hạ thấp không có phản ứng gì, dù sao cũng không đả kích được bọn họ, ai đẹp trai hơn trong lòng mọi người đều biết rõ.
“Học tỷ, có thể thương lượng với chị một chuyện không?” Đột nhiên Trì Lạc sờ mũi, đến gần bên cạnh chủ tịch hỏi nhỏ.
“Em nói đi.”
“Lát nữa em có thể thay học trưởng Thẩm cùng lên sân khấu không” Trì Lạc nói, “Em nhờ bạn cùng phòng của em ở dưới sân khấu chụp hình lại ạ.”
Chủ tịch suy nghĩ mấy giây, nhanh chóng hiểu được mối quan hệ nhân quả trong lời nói của Trì Lạc.
“Em muốn chụp hình chung với Tuệ học muội hả?”
Trì Lạc bị vạch trần đương nhiên có chút bối rối, gãi đầu thừa nhận, “Dạ, là muốn chụp một tấm.”
“Vậy cần gì phải nhờ bạn cùng phòng của em, bây giờ hai đứa cứ chụp ở đây đi.” Chủ tịch dở khóc dở cười.
Giọng điều Trì Lạc ấp úng, “Vậy ——”
“Ngại chứ gì? Nào để chị giúp em” Chủ tịch quay đầu vẫy tay với Tuệ Hạnh, “Học muội, em lại đây một lát.”
Tuệ Hạnh không biết học tỷ tìm cô làm gì, nhưng vẫn đi qua.
“Nào em đứng qua đây, đứng bên cạnh Trì Lạc nè, chị chụp hình cho hai đứa.”
Tuệ Hạnh có chút mơ hồ, đang yên lành chụp hình gì chứ?
Còn là cô chụp riêng với lớp trưởng nữa.
Chủ tịch nói: “Bạn học cùng lớp chụp tấm hình ngại cái gì? Nào.”
Vốn dĩ muốn trực tiếp lấy điện thoại chụp, nhưng lại chê độ phân giải camera của điện thoại không cao, thế là cô ấy hỏi hai người còn lại, “Hai người các cậu có ai mang máy ảnh đến không?”
Học trưởng Cố nhìn sang Thẩm Tư Lam, “Tôi nhớ hình như cậu có mang?”
“Em mang à?” Vậy vừa hay, cho chị mượn chụp tấm hình.” Chủ tịch giơ tay về phía Thẩm Tư Lam.
Thẩm Tư Lam không làm gì, hờ hững nói: “Hết pin rồi.”
“Sạc pin đi.”
“Không mang theo đồ sạc.”
“…”
Chủ tịch từ bỏ, “Bỏ đi, lấy điện thoại chụp vậy.”
Hai người trẻ đứng cùng nhau, dường như chủ tịch cũng trở về năm nhất của mình, ngoài miệng không ngừng trêu chọc: “Hai đứa em cười lên coi nào, cũng đâu phải chụp hình cưới, căng thẳng cái gì?”
Một câu trêu chọc của cô ấy như thế, hai sinh viên năm nhất không có chút kinh nghiệm nhất thời căng thẳng hơn.
Tuệ Hạnh cảm thấy học tỷ quả thật không bình thường, lặng lẽ quan sát Thẩm Tư Lam đang ngồi sau lưng họ từ trong gương, hắn đang cúi đầu xem điện thoại, không biết thế nào, có lẽ làm cảm nhận được ánh mắt của cô, liền ngẩng đầu lên đụng thẳng vào cô trong gương.
Trong thời gian mấy phút, bọn họ nhanh chóng thu lại tầm mắt, Tuệ Hạnh không nhìn ra dao động gì trên gương mặt của hắn.
“Học muội à, em ngơ ngơ cái gì đấy, nhìn ống kính cười một cái nào.”
Tuệ Hạnh tỉnh táo lại, nở nụ cười, nhìn vào camera.
“Học tỷ.”
Thẩm Tư Lam vốn dĩ vẫn luôn nhìn điện thoại đột nhiên miễn cưỡng lên tiếng. Chủ tịch nhìn hắn, “Sao thế?”
“Em là trợ lớp của chúng” Thẩm Tư Lam thờ ơ liếc nhìn hai học đệ học muội mà hắn từng dẫn dắt kỳ huấn luyện quân sự, giọng nói bình tĩnh, “Hình chụp chung mà không có phần của em à?”
“?”
Chủ tịch đối diện với lời tố cáo bất ngờ của Thẩm Tư Lam, liền á khẩu.
Vốn là muốn tạo cơ hội cho Trì Lac nên mới tìm bừa lý do, đang yên lạnh hắn chen chân vào làm gì?
Trì Lạc gãi đầu, thầm nghĩ dù sao có chụp chung là được, cậu ấy cũng không muốn đắc tội với trợ lớp.
“Vậy, vậy cùng chụp đi.”
Chủ tịch nhìn Thẩm Tư Lam với ánh mắt ‘em nói chuyện có nhìn hoàn cảnh không’
Thẩm Tư Lam coi như không thấy, ung dung đứng dậy đi đến trước mặt họ.
Tuệ Hạnh quả quyết nhường vị trí ở giữa, nói: “Học trưởng, anh đứng giữa đi.”
Sau đó hắn cũng không nhường một chút, ừm một tiếng trực tiếp đứng giữa hai người.
Loại người không sinh ra trong câu chuyện Khổng Dung nhường lê như Thẩm Tư Lam, là vinh hạnh của Khổng Dung.
Mặc dù Trì Lạc có chút không vui, nhưng cũng hết cách, chỉ đành lặng lẽ nghĩ cách xóa trợ lớp của bọn họ bằng phần mềm photoshop.
*
Đêm liên hoan trôi qua được một nửa, giữa chừng có mấy tiết mục rút thưởng, tiết mục này không cần Tuệ Hạnh và Thẩm Tư Lam lên sân khấu, ngồi ở sau hậu tường đợi tiết mục tiếp theo cần bọn họ lên sân khấu làm bảo mẫu.
Cho dù là ngồi ở sau hậu trường, dường như cũng có thể nghe được tiếng hoan hô nhiệt liệt ở sân khấu.
Cho dù trúng được giải thưởng lớn nhất cũng không đến nỗi phấn khích như vậy chứ.
Trì Lạc vẫn luôn chăm chú nhìn những dòng bình luận dày đặc, nói với cô rằng sân khấu sôi nổi như vậy không phải vì ai rút được giải thưởng lớn, mà là người rút được giải thưởng lớn đó là ai.
“Là anh Từ bên ngoại ngữ” Trì Lạc nói, “Hôm nay đến xem đêm liên hoan chào đón tân sinh viên của viện chúng ta, cho nên bên ngoài đều đang sôi trào.”
Tuệ Hạnh biết anh Từ này, cựu sinh viên xuất sắc của trường, ảnh còn được treo ở bảng vinh dự ngay cổng chính của viện ngoại ngữ nữa.
Vì quan hệ nghề nghiệp, bố cô thường ra nước ngoài làm việc, mấy năm trước từng gặp anh Từ này ở nước ngoài.
Tuệ Hạnh hay được bố dạy bảo, phải học tập theo người xuất sắc, học tập những phẩm chất ưu tú chịu khó trên người họ, còn hay đưa ra ví dụ con nhà người ta với cô, chẳng qua là bản thân Tuệ Hạnh chính là bản mẫu của ‘con nhà người ta’, cho nên những ví dụ mà mỗi lần Tuệ Tranh Vanh đưa ra cho cô, đều là những người đã khá thành công trong mọi lĩnh vực.
Lòng Tuệ Hạnh có chút ngứa ngáy, muốn tham gia náo nhiệt.
Nhưng đáng tiếc là, đợi sau khi tiết mục rút thưởng kết thúc, Tuệ Hạnh lại lên sân khấu dẫn chương trình, một màn đen phía dưới, có cố gắng thế nào cô cũng không tìm được anh Từ trong truyền thuyết kia.
Cho đến khi đêm liên hoan kết thúc, Tuệ Hạnh cũng không thể gặp được anh Từ này.
Sau buổi lễ long trọng, chợt đối mắt với bầu không khí yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều sẽ rơi vào hư không ngắn ngủi.
Ồn ào náo động bỗng quay lại với tĩnh lặng, sự chênh lệch trong đó nhất thời khiến người ta khó mà thích ứng được, điều này cũng là lý do tại sao rất nhiều người lo sợ sau khi tàn tiệc.
Bởi vì Trì Lạc muốn nhanh chóng về phòng mở photoshop, tiết mục phút chót cuối cùng vừa kết thúc, cậu ấy đã gấp gáp thay lại quần áo của mình, chọn bừa một lý do để xin nghỉ ra về.
Tuệ Hạnh cũng đã thay lại quần áo của mình, đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô ngẩn người một lát, vốn dĩ còn định tiện thể gỡ bỏ lớp trang điểm, nhưng nhìn bản thân hiếm khi trang điểm phản chiếu trong gương, cô có chút không nỡ lau đi, hy vọng lớp trang điểm này có thể nán lại trên gương mặt cô thêm một lát.
Tuệ Hạnh biết mình vẫn không muốn về phòng sớm như thế.
Cô muốn ở ngoài thêm một lát nữa.
Lúc này một mình học tỷ thu dọn đồ đạc trong phòng trang điểm, cô và hai học trưởng đến nhà về sinh rửa mặt, chỉ là cuối cùng cô vẫn không rửa mặt, cho nên ra sớm hơn họ.
Tuệ Hạnh ngoan ngoãn đứng đợi các học trưởng ở cửa.
Không tới mấy phút, hai học trưởng đã một trước một sau đi ra.
Mặc dù Tuệ Hạnh nhìn thấy Thẩm Tư Lam bước ra ở phía sau trước nhất, chăm chú nhìn hắn mấy giây, thoáng chốc lại chuyển tầm mắt lên gương mặt học trưởng Cố.
“Học trưởng” Cô cố gắng kiếm chế giọng điệu run rẩy của mình, cô làm ra vẻ lơ đãng, “Lát nữa có muốn đi ăn khuya chung không ạ?”
Học trưởng Cố sững sờ, gật đầu: “Được.”
Tuệ Hạnh lại không nói gì nhìn sang Thẩm Tư Lam, hy vọng hắn cũng có thể đồng ý.
“Không làm phiền hai người.” Hắn khó hiểu tuôn ra câu nói, rồi quay đầu bỏ đi.
Tuệ Hạnh lo lắng, không phải cô có ý này mà.
Cuối cùng vẫn là học trưởng Cố giải thích giúp cô, “Cậu đi vội làm gì, học muội kêu hai chúng ta cùng đi.”
Thẩm Tư Lam không tin nhìn Tuệ Hạnh.
Tuệ Hạnh chỉ đành nói nhỏ: “Em cũng không nói là không kêu anh.”
“Ồ.” Đối mặt với giọng điệu khó chịu của cô, Thẩm Tư Lam gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc, “Chỉ là tiện thể gọi anh.”
“…” Tuệ Hạnh thầm mắng người trong lòng, cắn răng nói, “Không có tiện thể.”
Lúc này Thẩm Tư Lam mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu kiêu ngạo, hờ hững nói: “Vậy đi thôi.”
Tuệ Hạnh: “Đợi em gọi học tỷ đi cùng.”
Ba người lại đi tìm học tỷ.
Lúc mở cửa phòng hóa trang ra, bên trong không chỉ có một mình học tỷ ở đó.
Tuệ Hạnh nhìn một người đàn ông có chút xa lạ trong phòng, dần dần nhớ lại khuôn mặt tuấn tú này đã gặp ở đâu rồi.
Cựu sinh viên bảng vinh dự.
“Anh Từ?”
Thì ra học tỷ quen biết với anh Từ.
Sớm biết thì đã nhờ học tỷ giới thiệu giúp, hại Tuệ Hạnh uổng công buồn bã hết nửa buổi của đêm liên hoan.
Học trưởng giải thích cho Tuệ Hạnh ngốc nghếch, nói học tỷ và anh Từ không chỉ là quen biết, bọn họ còn là họ hàng.
Anh Từ là chú họ của học tỷ.
Tuệ Hạnh đang ở trong khủng hoảng nghe thấy anh Từ cười chào hỏi bọn họ, “Chào mọi người.”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Thoáng chốc Tuệ Hạnh đã nhớ ra, hôm đó lúc đưa bữa sáng của Toàn Phúc Đức đến, người đàn ông ngồi trong xe, không nhìn thấy mặt chính là anh ấy.
Sớm biết là anh Từ, nói thế nào lúc đó cô cũng phải đến chào hỏi rồi mới đi.
Nhìn thấy người thật luôn được bố nhắc đến bên miệng xem như đối tượng học tập để cô học cho tốt, Tuệ Hạnh giống như đang nhìn thấy người thật của danh nhân trong bức họa danh nhân treo hai bên của phòng học vậy.
Cho nên cô rất chủ động mời anh Từ cùng đi ăn khuya với bọn họ.
Trừ cô ra, những người khác đều vô cùng ngỡ ngàng với sự nhiệt tình bất ngờ của Tuệ Hạnh dành cho anh Từ.
Ngay cả bản thân anh Từ cũng rất lấy làm lạ, không kìm được hỏi cô: “Đàn em, trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?”
“Không có không có, hôm nay là lần đầu gặp mặt ạ.”
Tuệ Hạnh tường thuật lại chuyện bố Tuệ Tranh Vanh từng nói với cô cho anh Từ nghe không thiếu một chữ.
Anh Từ nhớ ra, cười nói: “Thì ra là vậy, em là con gái của chú Tuệ.”
“Là em ạ.” Tuệ Hạnh không ngừng gật đầu.
Vốn dĩ là cô mời anh Từ cùng ăn khuya, theo lý mà nói là cô trả tiền bữa ăn khuya này, nhưng anh Từ là người duy nhất đã tốt nghiệp đi làm, sao có thể còn để đàn em mời chứ.
Tuệ Hạnh đã gặp được đàn anh trong truyền thuyết, hôm nay đàn anh còn vô cùng ga lăng muốn mời cô ăn khuya, trong cái chớp mắt này, dường như cô đã nhận được chiếu cố của thần tượng, cảm thấy mình đúng là fan may mắn số một thế giới.
Cô gái nhỏ gặp được thần tượng đến ngỡ ngàng, trực tiếp phớt lờ những người còn lại.
Trên đường đi ăn khuya, Tuệ Hạnh và anh Từ đi phía trước, ba người khác không chèn lời vào, chỉ có thể lặng lẽ theo phía sau.
Nhìn từ phía sau, bây giờ Tuệ Hạnh đang ở bên cạnh anh Từ, giống như cái đuôi, ngẩng đầu nhìn anh ấy vô cùng niềm nở, trong đôi mắt to kia chứa đầy tình cảm sùng bái dành cho anh Từ.
Có rất ít đàn ông có thể cảm nhận được sự theo đuổi như vậy, cũng may mà anh Từ trưởng thành chững chạc, ước chừng Tuệ Hạnh nhỏ hơn anh ấy một con giáp, trong mắt anh ấy cô chính là một người vai dưới, cho nên không cảm thấy gì.
Nhưng có người thì không nghĩ như vậy.
Lúc lên xe, học tỷ Chử bảo cô ngồi ghế phụ phía trước.
“Không phải hai người có chuyện muốn nói sao? Em ngồi phía trước đi.”
Tuệ Hạnh thấy học tỷ có chút kỳ lạ.
Tuy không hiểu thế nào, nhưng Tuệ Hạnh vẫn tỏ ý rất biết điều, bản thân ngồi phía sau là được rồi.
Cô vừa định nhấc chân ngồi ghế sau, lúc này Thẩm Tư Lam đã ngồi ngay ngắn ở phía sau lườm cô hờ hững, trong đôi mắt không có nhiệt độ gì, Tuệ Hạnh hơi sợ, cho rằng Thẩm Tư Lam không thích cô ngồi chung với hắn.
“Sao không ngồi ở ghế phụ?”
Tuệ Hạnh mím môi, học trưởng Cố vỗ vai cô, thúc giục cô lên xe, cô chỉ đành phớt lờ sự kỳ quái của Thẩm Tư Lam, cắn răng ngồi vào xe.
Xe khởi động, Tuệ Hạnh và Thẩm Tư Lam sát nhau, xe thường hay lượn vòng khiến cho bên ngoài bắp đùi của hai người chạm vào nhau theo quán tính.
Mỗi lần sát vào nhau, tim Tuệ Hạnh đập nhanh, lập tức rụt về phía bên kia, chỉ sợ lại đụng vào hắn, chọc hắn không vui.
Cho đến khi học trưởng Cố bên cạnh bị ép đến mức khó chịu, chỉ đành lên tiếng nhắc nhở cô khéo léo, “Học muội, em có thể dịch qua tí không?”
Không thể ép qua bên cạnh, lúc này Tuệ Hạnh hận không thể tự co rút mình lại thành sợi mì mỏng.
Dáng vẻ dè dặt lại thận trọng của cô, thà bản thân ủy khuất chỉ chiếm một chỗ nhỏ, cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với Thẩm Tư Lam.
“Trên người anh có bọ chét à?”
Cho đến khi Thẩm Tư Lam chợt trầm giọng hỏi cô.
Tuệ Hạnh bị hỏi liền vội vàng lắc đầu, “Không ạ, em chỉ sợ ép anh thôi.”
Thẩm Tư Lam cười khẽ, “Anh mập lắm à?”
“Không có…” Tuệ Hạnh không biết phải làm thế nào hắn mới vừa lòng, đừng hung dữ với cô như vậy.
Nửa đường xe quẹo cua, cơ thể của Tuệ Hạnh không tự chủ được mà nghiêng về phía Thẩm Tư Lam, cô thầm nghĩ không ổn, vội chống người về phía sau.
Mặt Thẩm Tư Lam lạnh lùng, nói: “Nếu em không muốn ngồi với anh thì đổi chỗ với học trưởng Cố đi.”
Tuệ Hạnh hơi khó xử, “Vậy chẳng phải nên dừng xe sao? Sẽ phiền đến đàn anh.”
“Suy cho cùng em thật là chu đáo.” Hắn khen cô một câu khó hiểu.
Đây là lịch sự cơ bản làm người mà, không gây phiền phức cho người khác, cũng không biết sao lại bị hắn hiểu thành chu đáo.
“Không đổi chỗ thì ngồi qua đây.” Thẩm Tư Lam lại nói.
Tuệ Hạnh chỉ đành dịch sang phía hắn.
Thẩm Tư Lam trực tiếp ôm vai cô, kéo cô về phía mình, Tuệ Hạnh không kịp phản ứng, trong buồng xe lờ mờ, anh Từ đang chăm chú lái xe, học tỷ ngồi chơi điện thoại trên ghế lái, học trưởng Cố bên cạnh thì đeo tai nghe ngẩn ngơ nhìn chăm chăm cửa sổ, không ai phát hiện bọn họ.
Cô vặn vẹo người, nói với giọng khí: “Học trưởng.”
“Ừm.”
“…”
Nói gì chứ, chưa nói gì hết mà.
“Trên người anh không có bọ chét.” Đột nhiên hắn nói một câu không đầu không đuôi. Tuệ Hạnh mơ hồ, “Hả?” sau khi hiểu câu nói kia của hắn thì mau chóng lắc đầu, giải thích, “Không phải nguyên nhân ở anh, mà là em sợ ép phải anh.”
Hắn hỏi lại: “Anh có nói bị ép sao?”
Thì không có, là tự cô thấy như vậy, Tuệ Hạnh thành thật nói không có.
Hắn nhíu mày, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút bực bội, giống như đang trách cô không hiểu chuyện, “Vậy em còn không ngồi qua đây chút?”