Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 37



Im lặng hồi lâu, Thẩm Tư Lam thở dài nặng nề.

“Em lên đó đi.”

Tuệ Hạnh ồ một tiếng, không nói lời nào, bỏ chạy lên lầu.

Sau khi về đến phòng, bạn cùng phòng đã tắm xong, đều nằm trên giường chơi điện thoại.

“Cậu về rồi à? Có tiến triển với học trưởng không?” Mạnh Thư Đồng thò đầu ra hỏi.

Tuệ Hạnh nhớ lại bộ dạng cô hung dữ với Thẩm Tư Lam vừa nãy, tiếc nuối lắc đầu.

“Hả, các cậu đã đi ăn khuya rồi mà vẫn chưa tiến triển à? Tuệ Tuệ có phải cậu không được không?”

Đối mặt với nghi ngờ chất vấn của Mạnh Thư Đồng, đương nhiên Tuệ Hạnh phải giải thích.

Cô giải thích là vì tạm thời đi ăn cùng anh Từ, cô nhìn thấy thần tượng nên tâm trạng khá kích động, vì thế không đoái hoài đến Thẩm Tư Lam.

“Cậu không phải chứ, vì một đàn anh mà cậu quên học trưởng à?” Mạnh Thư Đồng không thể hiểu được.

Tuệ Hạnh bẻ ngón tay ấp úng giải thích: “Từ nhỏ tớ đã nghe bố nói với tớ về chuyện của đàn anh, nhưng lại chưa từng gặp đàn anh, cho nên hôm nay đã kích động một chút.”

“Từ nhỏ là ý gì? Bố cậu quen biết đàn anh à?”

Tuệ Hạnh gật đầu, lặp lại ngọn nguồn của bố và đàn anh một lượt cho Mạnh Thư Đồng.

Vương Khả Từ vẫn luôn là người nghe đột nhiên tỏ ý đã hiểu: “Vậy tớ hiểu rồi. Chính là gặp thần tượng ấy mà, dẫu sao thần tượng cũng không phải người muốn gặp lúc nào thì gặp, đương nhiên lúc này là mọi việc lấy thần tượng làm đầu.

Từ nhỏ đã nghe quen tai chuyện của đàn anh, cho dù chưa từng gặp, nhưng hình tượng của đàn anh trong tưởng tượng của Tuệ Hạnh, cũng gần như hoàn mỹ. Hôm nay vừa gặp, lại không kém gì trong tưởng tượng của cô, thậm chí là vượt xa tưởng tượng.

Dịu dàng, nho nhã, thú vị, lại ga lăng, mà vẫn phong độ nhẹ nhàng với người hâm mộ lỗ mãng như cô, điều quan trọng nhất là, đàn anh trông vô cùng đẹp trai.

Tuệ Hạnh lại nghĩ đến Thẩm Tư Lam quái gở.

Cả ngày hôm nay hắn đều xụ mặt, cô nói chuyện hòa nhã với hắn, hắn lại không biết cái gọi là mỉm mai chế giễu.

Nghĩ đến đây, Tuệ Hạnh không khỏi thở dài.

Tại sao lại thích Thẩm Tư Lam chứ.

Chỉ vì lần đầu khi gặp hắn, ánh mặt trời buổi chiều vừa hay buông xuống dáng vẻ lơ đễnh tản mạn của hắn, hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng quần dài đen chỉnh chu, lộ ra khuôn mặt điển trai, giọng nói cũng dễ nghe đến thế.

Vì vậy đã không chú ý đến tính cách tệ hại và phách lối kia của hắn.

“Tớ cũng không hiểu lắm, nếu người khác và thầy Bùi ở cùng một chỗ với tớ, trong mắt tớ chỉ có thầy Bùi, người khác có tốt đi nữa thì đó là bóng đèn làm phiền tớ và thầy Bùi.”

Tuệ Hạnh không nói chuyện, trái lại là Vạn Ức mỉm cười hỏi nhỏ: “Vậy gần đây cậu với thầy Bùi sao rồi?”

Mạnh Thư Đồng lập tức xụ mặt xuống, lắc đầu nói: “Lần trước sau khi thầy ấy vạch trần tớ không phải sinh viên của viện luật học, thì tớ không tìm được cơ hội học ké lớp thầy ấy nữa.”

Vạn Ức cho nhỏ chủ ý: “Hay là cậu tìm xem học kỳ này thầy Bùi có lớp tự chọn phải dạy không? Đợi đến khi hệ thống đăng ký môn mở rồi cậu đăng ký vào lớp tự chọn của thầy ấy?”

Mạnh Thư Đồng xưa nay rộng rãi hào phóng, bây giờ lại bắt đầu do dự, “Tớ chủ động như vậy, thầy ấy có phát hiện tớ đang theo đuổi thầy ấy không?”

“Lẽ nào không phải bây giờ cậu đang theo đuổi thầy ấy sao?”

“Tớ đâu có” Mạnh Thư Đồng nói, “Bây giờ tớ chỉ đang ghẹo thầy ấy mà thôi.”

Đã đến viện luật học học ké rồi, còn chỉ là ghẹo sao? Không có gì ai lại từ bỏ ngày tháng rảnh rỗi ở ký túc xá ngủ nghê chơi game mà chạy đến viện luật học chịu tội chứ?

Cũng chỉ có Mạnh Thư Đồng tự lừa dối mình mới cho rằng nhỏ đã che giấu kĩ, nhưng hễ là người có đầu óc đều nhìn ra được nhỏ đang ngấp nghé thầy Bùi.

Mạnh Thư Đồng và Tuệ Hạnh, hai con người cực đoan này, một người là lớn gan suy nghĩ không có não, một người gan bé ở đâu cũng kìm hãm từ đầu đến cuối cũng không dám bước lên một bước tùy tiện trung hòa lại, bây giờ hai người này cũng không đến mức vẫn đình trệ tại chỗ.

Loại chuyện như tình cảm, người ngoài nhìn là rõ nhất, cho nên Vương Khả Từ và Vạn Ức nhìn nhận rất thấu đáo.

Nhưng bọn họ đều hiểu, đổi lại là mình, chưa hẳn sẽ xử lý tốt hơn hai người này.

“Giáo sư Mạnh, tớ nói câu thật lòng nhé, người như thầy Bùi, chưa hẳn cậu có thể theo đuổi được” Vương Khả Từ suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định hất cho Mạnh Thư Đồng một gáo nước lạnh, “Trước tiên không nói hai người là thầy trò, cậu chắc chắn với cái tuổi này của thầy Bùi mà vẫn chưa có bạn gái sao?”

Mạnh Thư Đồng nói: “Điểm này tớ đã nghe ngóng rồi, thầy Bùi độc thân.”

“Vậy bạn gái cũ thì sao? Bạn gái cũ cũng sẽ có chứ, nhất định tuổi bạn gái cũ của thầy ấy cũng trạc tuổi thầy, có thể hẹn hò với thầy Bùi, vậy chắc hẳn bạn gái cũ của thầy ấy cũng rất tài giỏi, cậu không để ý sao?”

Mạnh Thư Đồng ưỡn ngực nói: “Sau này tớ cũng sẽ trở nên thành thục.”

“Nhưng tớ cảm thấy câu nói này của cậu có chút thua thiệt.”

Vương Khả Từ ngại ngùng nói.

“Không có gì mà thua thiệt hay không cả” Mạnh Thư Đồng nói, “Trước khi tớ chưa gặp thầy Bùi, tớ cũng từng nghĩ phải tìm một người bạn trai là mối tình đầu giống tớ. Nhưng sau khi gặp được thầy Bùi, haiz tớ cũng không thể ghét bỏ thầy ấy chỉ vì thầy ấy từng hẹn hò chứ? Tớ thích là con người thầy ấy, thầy ấy từng hẹn hò, vậy tớ cũng hết cách, nếu thầy ấy chưa từng hẹn hò vậy… Bỏ đi không thú vị, sao thầy ấy chưa từng hẹn hò được chứ.”

Tiêu chuẩn chọn người yêu đa dạng đủ kiểu, nhưng những người đang yêu thật sự, thì có mấy người tìm đối tượng đúng theo tiêu chuẩn chọn người yêu của mình chứ.

Cuộc sống vốn dĩ sẽ không tiến triển theo suy nghĩ của cá nhân mỗi người.

Mạnh Thư Đồng suy nghĩ rất thoáng, nói một cách thoải mái: “Bây giờ nghĩ nhiều như vậy có ích gì, thích thì cứ thích thôi.”

Tuệ Hạnh nằm bò trên bàn ngẩn ngơ cũng suy nghĩ.

Đúng nhỉ.

Thích thì thích thôi.

Tại sao còn phải tìm lý do, lần đầu liều lĩnh mà lại không chính chắn, không phải vì một người đối xử tốt với mình nên mới thích, mà chỉ là vì người đó đã trở thành dáng vẻ mà mình thích, cũng không liên quan đến người khác, đơn giản lại vô lý.

Có lúc giáo sư Mạnh không hổ là giáo sư Mạnh, đúng là có thể nó ra được chân lý.

Sau khi tắt đèn, Mạnh Thư Đồng lại bắt đầu một chủ đề mới.

Lễ Quốc Khánh nghỉ thì đi đâu chơi.

“Về nhà thôi, vé cũng mua xong rồi.” Vương Khả Từ và Vạn Ức cùng nói.

“Quả nhiên, tớ biết ngay mà” Mạnh Thư Đồng chuyển mong đợi lên người Tuệ Hạnh, “Tuệ Tuệ à, tuần nào cậu cũng về nhà, chắc sẽ không lãng phí lễ Quốc Khánh này đâu nhỉ?”

Tuệ Hạnh suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn đi HongKong.”

“HongKong? Tớ nhớ mùa giảm giá nửa năm sau vẫn chưa bắt đầu mà, hay là nói nhãn hiệu nào đơn độc tổ chức hoạt động vậy?”

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Thư Đồng là Tuệ Hạnh muốn đến đó mua đồ, vì mục đích mỗi lần nhỏ đến HongKong cũng chỉ là mua sắm.

“Chỉ là muốn đi chơi thôi.” Tuệ Hạnh nói.

“Chơi cái gì?”

Tuệ Hạnh kiên trì đến cùng, nói: “Walt Disney?”

Mạnh Thư Đồng càng không thể hiểu, “Vậy đi Thượng Hải đi, không phải rẻ hơn sao?”

Tuệ Hạnh: “…”

Cô không nói nữa, để tránh bị giáo sư Mạnh nhìn ra manh mối.

*

Lễ Quốc Khánh thật sự đến rồi.

Tâm nguyện muốn đi HongKong của Tuệ Hạnh cuối cùng vẫn không được thực hiện.

Không ai dẫn cô đi, bố mẹ không yên tâm cho cô đến HongKong một mình, nói gì cũng không đóng ý.

Vốn dĩ Tuệ Hạnh muốn làm nũng với Hàng Gia Chú, để anh dẫn mình đi, kết quả đến hôm lễ Quốc Khánh, bên ngoài ồn ào sôi nổi, khắp nơi đều làm hoạt động chào đón lễ Quốc Khánh, ngay cả trong phát thanh công cộng của chung cư cũng đang phát tuần hoàn 《Tôi và tổ quốc tôi》, chỉ có trong nhà yên lặng, không phát sinh gì cả.

Mười hai giờ trưa, Tuệ Hạnh tỉnh dậy vì đói, lúc này mới lê bước đi ra từ trong phòng.

Hàng Mỹ Ngọc nhìn cô vừa buồn cười vừa bất lực, “Chịu dậy rồi à?”

Tuệ Hạnh nhìn mẹ, không nói chuyện, quay đầu vào nhà vệ sinh.

“Còn giận à? Chỉ vì không cho con một mình đến HongKong chơi ư?” Hàng Mỹ Ngọc hỏi.

Tuệ Hạnh: “Không giận.”

Ngoài miệng thì cô nói không giận, nhưng trên mặt lại viết bốn chữ “con rất tức giận’ thật lớn.

“Một mình con đến HongKong quá nguy hiểm biết không? Lý do cũng đã nói rõ với con rồi, sao còn tùy hứng vậy chứ?” Hàng Mỹ Ngọc lắc đầu, chỉ đành gọi chồng qua khuyên bảo, “Ông Tuệ, ông qua đây nói với con gái ông đi.”

Tuệ Tranh Vanh xem tivi ở phòng khách đang đắm chìm trong phim, không muốn di chuyển, ngoài miệng thì nói cho có lệ: “Tuệ Tuệ muốn đi HongKong chơi, chúng ta không cho con bé đi, nó giận không phải rất bình thường sao?”

“Nhưng em đã nói lý lẽ với nó rồi.” Hàng Mỹ Ngọc thở dài.

“Lý lẽ là lý lẽ, giận là giận, nếu ai cũng chịu nghe lý lẽ, vậy tòa án đều đóng cửa hết rồi.” Tuệ Tranh Vanh nghĩ rất thoáng.

Có lúc con cái chính là như vậy.

Thật ra bố mẹ có vì tốt cho chúng hay không, trong lòng chúng đều rõ, nhưng hiểu không đồng nghĩa với việc chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Ngược lại cũng có lúc bố mẹ sẽ như thế, buồn vui hờn giận sẽ không vì một câu ‘nói lý lẽ’ đơn giản mà dễ dàng biến mất.

Hai mẹ con ai cũng thấy mình có lý, cũng không ai chịu nhận thua.

Đợi đến khi nấu cơm xong xuôi, vẫn là Hàng Mỹ Ngọc mềm lòng trước, gõ cửa phòng Tuệ Hạnh, cứng rắc thốt ra một câu: “Ra ăn cơm.”

Lần nữa Tuệ Hạnh chậm chạp đi ra từ trong phòng, ngồi vào bàn ăn, không nói lời nào, Hàng Mỹ Ngọc cố ý làm sườn cho cô, cô cũng không thèm để mắt tới.

Hàng Mỹ Ngọc hết cách, chỉ đành bày ra bộ dạng người lớn: “Tuệ Hạnh, con vậy là được rồi đó.”

Một bụng đầy tủi thân lập tức nổi lên, Tuệ Hạnh cứng cổ, bướng bỉnh như cô nàng đầu mọc sừng, bày ra bộ dạng thề chết không theo.

Tuệ Tranh Vanh thờ ơ nói: “Không ăn cơm thì không cao được đâu nha.”

Cuối cùng vẻ mặt của Tuệ Hạnh cũng giãn ra một chút.

Hàng Mỹ Ngọc vội vàng tiếp lời chồng, nói tiếp: “Không cao được thì sẽ luôn bị người khác xem là con nít.”

Cuối cùng Tuệ Hạnh cũng gắp miếng sườn, cho vào miệng, cơn giận đã tan phân nửa.

“Con đã không còn là con nít nữa” Tuệ Hạnh định thương lượng với bố mẹ lần nữa, “Con đã học đại học rồi, đi du lịch một mình có gì mà không được.”

“Lúc người ta học đại học là đã mười tám rồi, con đủ mười tám chưa?” Hàng Mỹ Ngọc hỏi.

Tuệ Hạnh có chút không phục: “Vậy nhảy cấp có thể trách con sao?”

“…Nhảy cấp bị con nói hình như còn ủy khuất cho con.” Hàng Mỹ Ngọc không nhịn được liền bật cười.

Tuệ Tranh Vanh nói: “Vậy ít nhất cũng phải đợi đến khi con giống một người trưởng thành, lúc đi trên đường một mình sẽ không thu hút bọn buôn người bắt cóc con, bố với mẹ sẽ cho phép con đi du lịch một mình.”

Hàng Mỹ Ngọc lườm Tuệ Tranh Vanh, “Nói gì đấy.”

“Anh nói sai à?” Tuệ Tranh Vanh hỏi lại.

Câu nói thì không sai, nhưng câu này do bố nói cho con gái nghe, cũng không dễ nghe lắm.

Tuệ Hạnh bị câu nói của bố làm cho hoang mang, ngỡ ngàng hỏi: “Vậy khi nào con đi trên đường mới không thu hút được bọn buôn người ạ?”

Tuệ tranh vanh chỉ vào chén của cô, rồi nói: “Vậy phải xem con có chịu ăn nhiều cơm chút không, mau lớn nhanh lên chút.”

Tuệ Hạnh lập tức xới một đũa cơm to cho vào miệng, căng đến mức hai bên má phồng ra.

Hàng Mỹ Ngọc thầm nghĩ quả nhiên vẫn là chồng biết dỗ con gái thế nào.

Dỗ con gái xong, Tuệ Tranh Vanh chỉ và cửa phòng Hàng Gia Chú: “Gia Chú vẫn chưa dậy à?”

“Chưa, hôm qua hình như đến gần sáng nó mới về.” Hàng Mỹ Ngọc nói.

“Chúng ta đã nghỉ rồi, mà nói vẫn chưa được nghỉ à? Sao nó còn bận hơn chúng ta vậy?”

Hàng Mỹ Ngọc gắp miếng cải xanh cho Tuệ Hạnh, “Đừng chỉ ăn thịt, cải xanh cũng phải ăn” Nhìn Tuệ Hạnh ăn cải xong rồi mới nói Tuệ Tranh Vanh, “Chắc bận dự án, làm nghề của chúng nó, lúc có dự án đều rất bận.”

Tuệ Tranh Vanh lắc đầu: “Ban đầu nó không muốn làm nghề xuất nhập khẩu thương mại với anh, anh còn cho rằng nó thấy công việc này của anh quá mệt, muốn làm một việc nhẹ nhàng một chút, không ngờ bây giờ nó còn bận hơn anh.”

“Người trẻ có tinh thần hăng hái là chuyện tốt, nếu nó nằm trong nhà em mới đau đầu đó.”

Tuệ Tranh Vanh dửng dưng nói: “Nằm trong nhà cũng có ông bố này nuôi nó, vậy thì có làm sao? Những số tiền mà anh kiếm, sau này không phải để lại cho nó với Tuệ Tuệ à?”

“Đừng nói chuyện kiểu này” Hàng Mỹ Ngọc chợt nhíu mày, “Hàng Gia Chú không thích nghe.”

“Anh biết, anh thuận miệng nói thôi” Tuệ Tranh Vanh mím môi, qua mấy giây sau lại hỏi, “Gần đây nó có nói với em là gặp phải khó khăn gì không, anh nghĩ cách xem có thể giúp đỡ nó không.”

“Em có hỏi nó, nó nói là có, nhưng nói không cần chúng ta nhọc lòng, cũng không nói cụ thể với em.”

Tuệ Tranh Vanh nói: “Nó thân với em hơn, nếu có than phiền với em thì em phải nói cho anh đầu tiên.”

“Biết rồi.”

Không hỏi được gì từ chỗ vợ, Tuệ Tranh Vanh lại hỏi Tuệ Hạnh đang im lặng ăn cơm: “Tuệ Tuệ, gần đây anh hai có than với con về chuyện công việc không?”

Tuệ Hạnh bĩu môi, “Công việc của anh ấy thì liên quan gì đến con.”

Vừa thấy phản ứng này của con gái, hai vợ chồng lập tức hiểu đây là lại cãi nhau với anh hai rồi.

“Lại cãi nhau à? Lần này là ai lén ăn đồ ăn vặt của ai đây?”

Tuệ Hạnh không chịu nói.

Không phải vì chuyện đồ ăn vặt, là cô đi tìm Hàng Gia Chú, muốn bảo anh dẫn mình đi HongKong chơi, kết quả Hàng Gia Chú từ chối thẳng thừng, sau này lại bị bố mẹ chặn ngay từ đầu, Tuệ Hạnh tạo ra tội liên đới(1), kéo theo oán trách cả Hàng Gia Chú.

(1)Một người làm nhiều người chịu.

Hai vợ chồng cũng không hỏi, giữ lại một phần cơm riêng cho Hàng Gia Chú, sau khi ăn cơm xong dọn dẹp bàn, bảo Tuệ Hạnh mang vào cho anh hai.

Tuệ Hạnh không muốn đưa.

Hàng Mỹ Ngọc nói: “Không đưa cũng được, vậy con phụ trách rửa chén.”

Tuệ Hạnh quả quyết bưng mâm lên đi đưa cơm.

Gõ cửa phòng Hàng Gia Chú mấy lần không có phản ứng, Tuệ Hạnh trực tiếp vặn chốt cửa, cũng may Hàng Gia Chú không có thói quen khóa cửa phòng.

Rèm cửa sổ che ánh sáng đã vững vàng ngăn cách ánh mặt trời ban ngày bên ngoài cửa sổ, trong phòng là một mảng tối đen.

Tuệ Hạnh mở đèn, nhìn thấy chăn rút lại thành một cục trên giường, người trong chăn sừng sững bất động, vẫn đang ngủ.

Cô để mâm lên bàn, gọi anh: “Dậy ăn cơm.”

Không phản ứng.

Tuệ Hạnh lấy ngón tay chọc vào chăn phồng lên kia, rồi lặp lại một lần: “Dậy.”

Vẫn không phản ứng.

Cô hừ nhẹ, vén chăn lên chui đầu vào từ phía trước của chăn, hai tay mò lung tung, sờ trúng lỗ tai của Hàng Gia Chú.

Tuệ Hạnh đến gần tai anh, hít sâu một hơi, sau đó.

“Hàng! Gia! Chú! Dậy! Đi!”

“A!”

Nệm rung mạnh mấy cái, người nằm trong chăn vén chăn ra, trừng to hai mắt, nhìn Tuệ Hạnh trước mắt với vẻ mặt hoảng sợ.

Tuệ Hạnh nhìn hai vết bầm đen rõ rệt dưới mắt anh, cùng với sắc mặt trắng bệch đến cực điểm.

Tự nhiên cảm giác áy này trào dâng, giây tiếp theo ngay sau đó cô bị Hàng Gia Chú đã tỉnh táo lại hung hăng ấn đầu xuống giường, bị người đàn ông đánh hai cái sau lưng không hề nể tình, Tuệ Hạnh vừa muốn kêu đau, người đàn ông lập tức búng mấy cái lên đỉnh đầu của cô.

“Đau!”

Tuệ Hạnh ôm đầu ngồi dậy từ trên giường, hung tợn nhìn Hàng Gia Chú.

“Biết đau là được” Hàng Gia Chú cũng không hả giận, mặt nhăn nhó, một bộ dạng tiều tụy lại đáng sợ, anh lại giơ tay ra sức bóp mặt cô tỏ vẻ báo thù vì bị đánh thức, “Lần sau còn dám không?”

Một chút cảm giác áy náy trong lòng Tuệ Hạnh lập tức biến mất, a a gào thét mấy tiếng, nhe nanh múa vuốt giơ bàn tay tội ác về phía Hàng Gia Chú.

Đổi lại là bình thường lúc này chắc chắn Hàng Gia Chú đã ném thẳng cô xuống giường, cũng không biết hôm nay thế nào, lại dễ dàng bị Tuệ Hạnh đề dưới thân, sau khi bị đánh mấy cái thì nhíu mày đau đớn, chỉ đành miễn cưỡng nghiêng người qua tránh cô.

“Đừng đụng vào vai anh, đau chết được.” Hàng Gia Chú thở hồng hộc, giọng điệu khá yếu ớt.

Tuệ Hạnh bước xuống từ trên người anh, hỏi: “Anh sao thế?”

“Ngồi máy tính lâu quá” Hàng Gia Chú chỉ vào ngăn kéo đầu giường, “Lấy giúp anh hai miếng dán giảm đâu ra đây.”

Tuệ Hạnh vội vàng lấy hai miếng dán giảm đau trong ngăn kéo theo lời anh dặn dò.

Lúc mở ngăn kéo ra nhìn thấy ngăn kéo đầy ắp miếng dán giảm đau, Tuệ Hạnh kinh ngạc.

Tuổi cô còn nhỏ, cho dù hôm trước vận động kịch liệt thế nào đi nữa, cũng không cần những thứ này, cô cho rằng thứ này chỉ có bố mẹ mới cần, Hàng Gia Chú mới hai mươi ba mà cũng cần dán thứ này rồi.

Hàng Gia Chú mở khuy áo ngủ ra, trùm đầu nằm xuống, khó khăn nâng cánh tay lên chỉ vào cơ thang của mình: “Xé cái trên người anh trước, rồi dán lên giúp anh.”

Tuệ Hạnh làm theo dặn dò, khi dán cô sợ dán không chắc, còn cố ý lấy tay vỗ mấy cái.

Kết quả Hàng Gia Chú đau đớn quở trách, không nhịn được mà thấp giọng hung dữ với cô, “Em giết người à!”

Tuệ Hạnh thu tay về, không biết phải làm sao.

Cô cũng không biết vỗ mấy cái cũng sẽ làm anh đau.

Dán xong miếng giảm đau, Hàng Gia Chú lại co quắp bình tĩnh một lát, lúc này mới ngồi dậy từ trên giường lần nữa.

Tuệ Hạnh hơi chột dạ, tối qua còn cãi nhau với anh vì anh không chịu đưa cô đi Hongkong chơi.

Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng này của Hàng Gia Chú, cô hơi hối hận hôm qua mình đã cãi nhau với anh.

“Sao lễ Quốc Khanh anh vẫn không cho bản thân nghỉ vậy?”

Bản thân anh là ông chủ, anh hoàn toàn có thể không cần tăng ca.

“Tự anh tăng ca thì đáng giá hơn” Hàng Gia Chú nhìn cô với bộ dạng ‘em hiểu cái rắm’: “Cũng không cần trả tiền tăng ca.”

“Coi chừng tăng ca đến mức đột quỵ đấy.” Cô không nhịn được mà nói lời độc ác.

Hàng Gia Chú cười khẩy: “Anh bận kiếm tiền tối mặt tối mũi, em thì hay rồi, không động viên anh thì thôi, còn trù anh chết? Em là con người à?”

“Anh kiếm tiền thì liên quan gì đến em.” Tuệ Hạnh bĩu môi.

“Anh kiếm tiền hồi môn cho em, em nói xem có liên quan đến em không?” Hàng Gia Chú nhìn cô hận rèn sắc không thành thép, thở dài, “Không có lương tâm.”

Tuệ Hạnh hừ một tiếng, vẫn không chịu nhượng bộ: “Bố sẽ cho em, cần anh cho làm gì?”

“Vậy được, em chỉ cần phần của bố, phần của anh thì em không cần phải không?” Hàng Gia Chú làm ra vẻ gật đầu nhẹ nhõm, “Vừa hay, giữ tiền lại tự anh tận hưởng.”

Tuệ Hạnh không bị cám dỗ bởi tiền bạc, hung hăng nói: “Em không mê đâu!”

“Em không mê thì không mê, anh còn sợ không tiễn đi được kìa” Hàng Gia Chú cà lơ phất phơ kéo dài âm đuôi, “Đến lúc đó có ai chịu lấy em hay không thì cũng chưa chắc đâu.”

Thấy sắp cãi nhau đến nơi, Tuệ Hạnh nhắc nhở mình bình tĩnh, đừng so đo với chó tăng ca yếu ớt này.

Cô chỉ vào cơm trên bàn, cứng rắn nói: “Dậy ăn cơm.”

“Cơm sáng hay cơm trưa?”

“Anh nói xem” Tuệ Hạnh lườm anh, “Bản thân anh ngủ bao lâu trong lòng anh không tính à?”

“Đã trưa rồi à?” Đột nhiên Hàng Gia Chú hỏi cô với giọng điệu kinh hoàng.

Tuệ Hạnh gật đầu: “Mau lên chút.”

“Chết tiệt” Hàng Gia Chú luống cuống tay chân xuống giường, “Anh còn phải đến công ty.”

Tuệ Hạnh nhắc nhở anh: “Anh không ăn cơm à?”

“Còn ăn uống gì nữa, kiếm tiền trước rồi nói sau.”

Tuệ Hạnh không ngăn được anh, Nhưng Hàng Gia Chú vẫn bị bố mẹ cưỡng chế ăn trưa xong mới được đi.

Nhất là Hàng Mỹ Ngọc, đứng chặn ở cửa với dáng vẻ không ăn xong thì hôm nay đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này.

Hàng Gia Chú chỉ đành cam chịu ngồi xuống bàn ăn cơm.

Hàng Mỹ Ngọc vừa thở dài vừa dạy dỗ anh: “Ăn chậm chút, ỷ mình trẻ tuổi nên cố sức ra vẻ phải không? Đợi khi con đến tuổi của mẹ với bố thì con biết sai ngay.”

Hàng Gia Chú trả lời trong miệng, nhưng tần suất ăn cơm vẫn không chậm lại.

Không dễ gì mới ăn xong một chén, Hàng Mỹ Ngọc lại ra lệnh: “Thêm chén nữa, Tuệ Tuệ đi lấy thêm cho anh con chén cơm nữa.”

Tuệ Hạnh: “Dạ.”

Sau đó một tay giành lấy chén của Hàng Gia Chú, hí hửng chạy vào nhà bếp, thêm cơm cho anh.

Hàng Mỹ Ngọc thấy miếng giảm đau lộ ra ở cổ áo của Hàng Gia Chú, đi qua đè vai anh, xoa bóp vai cho anh một lát.

Hàng Gia Chú hơi bối rối, nhưng vì lực của Hàng Mỹ Ngọc quá dễ chịu, chỉ đành nhận lấy với vẻ nửa không muốn nửa hưởng thụ.

“Trẻ tuổi như vậy, mà sao sống cứ như ông cụ thế” Hàng Mỹ Ngọc nói: “Cố gắng làm việc là chuyện tốt, nhưng ít nhất là cố gắng dưới điều kiện tiên quyết phải không ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Biết rồi ạ.” Hàng Gia Chú trả lời.

Lúc giúp Hàng Gia Chú nắn vai, đột nhiên Hàng Mỹ Ngọc phát hiện giữa tóc mai đen nhánh của anh mọc ra một sợi tóc bạc.

Mắt Hàng Mỹ Ngọc chợt nóng lên.

Bà cố kiềm chế cảm xúc của bản thân, nói khẽ: “Có gì khó khăn thì nói với bố và mẹ, bố mẹ ra ngoài làm việc sớm hơn con mấy chục năm, chắc chắn có thể giúp được con.”

“Thật sự không cần ạ” Hàng Gia Chú cười nói, “Chiếc xe bố mẹ tặng con, đã giúp con việc lớn rồi.”

“Nếu không phải bố con nhất quyết không nhận giấy nợ của con, thì còn coi là bố mẹ tặng con à?” Hàng Mỹ Ngọc tức giận nói, “Làm bố mẹ tặng đồ cho con, con còn khách sáo với bố mẹ, uổng công gọi bố mẹ nhiều năm như vậy rồi phải không?”

“Đó sao là uổng công gọi được chứ” Anh cười híp mắt nhìn Hàng Mỹ Ngọc nói đùa, “Gọi hai người một tiếng bố mẹ, nuôi con nhiều năm như vậy, con cũng không thua thiệt.”

“Con biết là được” Hàng Mỹ Ngọc cười đánh anh, “Sau này dượng út của con có tặng con cái gì, cứ trực tiếp nhận lấy là được, bình thường ông ấy mua quà cho Tuệ Tuệ, không lúc nào mua được trong lòng Tuệ Tuệ, chỉ trông cậy chút cảm giác thừa nhận từ chỗ con.”

Hàng Gia Chú im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Biết rồi ạ.”

Cuối cùng cũng ăn xong hai chén cơm, Hàng Mỹ Ngọc cũng chịu để Hàng Gia Chú đi.

Đợi người đi rồi, Hàng Mỹ Ngọc dọn dẹp bàn, Tuệ Tranh Vanh chậm rãi đi qua hỏi bà: “Hàng Gia Chú có nói gì với em không?”

“Không có, không có” Hàng Mỹ Ngọc nói liên tục hai lần, chỉ sợ chồng không tin, “Nó nói rồi em còn có thể không nói với anh sao?”

Tuệ Tranh Vanh ho khan, hơi ngượng ngùng, vừa dọn chén đũa giúp vợ, vừa dặn dò bà lần nữa: “Nếu nó có khó khăn, em nhất định phải nói với anh.”

Hàng Mỹ Ngọc lặp lại hai lần: “Biết rồi, biết rồi.”

Tuệ Tranh Vanh dặn dò vợ xong vẫn chưa đủ, lại chạy ra phòng khách tìm Tuệ Hạnh đang ngồi trên sô pha xem tivi.

“Tuệ Tuệ, nếu anh hai con có than phiền chuyện công việc của nó với con, con nhất định phải nói với bố.”

Tuệ Hạnh gật đầu: “Biết rồi ạ.”

Tuệ Tranh Vanh ngồi bên cạnh con gái, cô đang xem chương trình nghệ thuật, người trong đó cười điên cười khùng, Tuệ Tranh Vanh xem mười mấy phút, cũng không nhìn ra chỗ nào buồn cười trong đó.

Mà Tuệ Hạnh thì lại cười vui vẻ theo người trong tivi.

Vốn dĩ Tuệ Hạnh muốn cười cùng bố, nghiêng đầu sang thấy gương mặt nghiêm túc kia của bố, không biết thế nào đột nhiên cô cũng không cười được nữa.

Cô đưa điều khiển cho bố, “Bố, bố xem tivi không?”

“À, bố không xem.” Tuệ Tranh Vanh từ chối.

Vậy bố ngồi đây làm gì.

Tuệ Hạnh muốn hỏi câu này, mà không dám hỏi.

“Tuệ Tuệ à, cậu bạn kia của anh con, cậu ấy thế nào?”

Hai bố con mắt lớn trừng mắt nhỏ mấy phút, cuối cùng Tuệ Tranh Vanh không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Bạn nào ạ?”

“Chính là cái cậu đầu tư vào công ty của anh con đấy.”

Thẩm Tư Lam à.

Tuệ Hạnh gãi đầu, hơi bối rối: “Không phải bố biết anh ấy sao?”

“Chỉ gặp mặt một lần thôi” Tuệ Tranh Vanh nói, “Bố chỉ nhớ là thanh niên trông rất đẹp trai, còn cái khác thì không biết.”

“Vậy bố muốn hỏi gì?”

“Con người cậu ấy thế nào?”

Tuệ Hạnh nói: “Rất tốt ạ.”

“Con nói thật với bố, mỗi lần bố hỏi anh hai con, nó đều nói tốt, bố lo nó ngại quan hệ bạn bè không tiện nói rõ, con không cần ngại, cứ nói thẳng với bố. Con người cậu ấy thế nào? Đối xử với anh con ra sao? Có đáng tin không?”

Tuệ Hạnh cảm thấy bố hỏi nhầm người rồi.

Cô cúi đầu, nói với giọng điệu kiên định: “Con người anh ấy rất tốt, đối xử với anh hai cũng rất tốt, rất đáng tin.”

Ngay cả Tuệ Hạnh cũng nói như vậy, Tuệ Tranh Vanh cũng coi như yên tâm hoàn toàn rồi.

“Vậy có thời gian bố phải hẹn cậu bạn kia của anh hai con ra ngoài ăn một bữa, cảm ơn cậu ấy một chút.” Tuệ Tranh Vanh lẩm bẩm.

Mắt Tuệ Hạnh bừng sáng lên, “Khi nào vậy ạ? Con đi cùng được không?”

“Tìm thời gian rảnh, để anh hai con hẹn người ta ra trước rồi nói sau” Tuệ Tranh Vanh nói, “Cũng không phải xem mắt cho anh hai con, con tham gia náo nhiệt cái gì chứ?”

“Con không tham gia náo nhiệt” Tuệ Hạnh dời mặt, thẳng thắng nói, “Chỉ là con muốn đến quán ăn mà thôi.”

Tuệ Tranh Vanh mỉm cười, “Chê mẹ con nấu ăn không ngon à?”

“Có đâu ạ.”

Tuệ Tranh Vanh gọi về phía nhà bếp: “Mỹ Ngọc à, Tuệ Tuệ nói em nấu ăn không ngon này.”

Tuệ Hạnh: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.