Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 47



Có lúc không cần ngượng ngùng như vậy.

Thật ra có thể chung sống hòa thuận, chỉ cần hắn đừng nói kiểu này là được.

“Mặc dù học trưởng lấy việc công làm việc tư” Tuệ Hạnh nói, “Nhưng em sẽ tranh thủ không gây trở ngại.”

Thẩm Tư Lam hờ hững ừ một tiếng.

“Vậy em về ký túc xá đây.” Tuệ Hạnh nhỏ giọng nói.

Lần này Thẩm Tư Lam không gọi cô lại, mà mặc cho cô bỏ chạy giống như lánh nạn.

Hắn đứng tại chỗ một lát, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Thẩm Tư Lam dẹp bỏ suy nghĩ, xoay người rời đi.

Về ký túc xá ngồi mấy phút, bọn Trương Tam mới về.

“Lam ca à, vận may của cậu tốt thật đây.” Còn chưa ngồi xuống Trương Tam đã nói liên tục, “Hôm nay tan học vậy mà thầy lại không điểm danh, cậu nói xem có phải thầy biết cậu trốn học nên cố ý không điểm danh cậu không? Lam ca?”

Thẩm Tư Lam không nói chuyện, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

“Lam ca, cậu sao thế?” Trương Tam lanh trí đến gần, khoác vai Thẩm Tư Lam, “Có tâm sự à?”

Thẩm Tư Lam hất cánh tay cậu ta ra, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Đừng phiền tôi.”

“Có phải vì trốn học nên lương tâm cắn rứt không? Nhìn thoáng chút, trốn học nhiều chút là ổn lại à, lần đầu cậu trốn học nên chưa qua được ải trong tim thôi.” Trương Tam ung dung nói.

Thẩm Tư Lam khẽ chậc lưỡi, tỏ ý bảo cậu ta im miệng: “Không liên quan đến trốn học.”

“Vậy liên quan đến cái gì? Cậu nói anh em, trừ việc học thì anh em ta cái gì cũng biết, đảm bảo cậu nghe xong mọi phiền não gì đều tan biến hết.” Trương Tam vỗ ngực khoác lác tự tin.

Tiểu Hầu cười khẩy, phá đám không hề do dự: “Trương Tư Duệ, ngày nào cậu cũng khoe khoang mồm cậu không mệt à?”

“Tôi khoe khoang hồi nào” Trương Tam trợn mắt, “Trương Tư Duệ tôi trên thông củi gạo mắm muối, dưới tường ăn uống tiêu tiểu, các cậu nói gần trường có nhà hàng nào khuyến mãi chẳng phải tôi thông báo cho các cậu sao? Còn có phiếu giảm giá giao hàng, cũng là tôi chia sẻ cho các cậu chứ đâu? Theo tôi ăn cơm các cậu tiết kiệm biết bao nhiêu tiền không đếm trong lòng à?”

Tiểu Hầu không nghe nổi nữa, bịt tai giả chết.

Trương Tam cảm thấy màn tranh luận này của mình thắng rồi, đắc ý chống nạnh ngẩng đầu bật cười mấy tiếng.

Sau đó bắp chân bị đá.

“Lam ca, cậu làm gì đó?”

Thẩm Tư Lam nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Trừ việc học thì cái gì cũng hiểu à?”

“Đúng rồi.”

“Chuyện tình cảm hiểu không?”

“Tình cảm? tình yêu, tình thân, tình bạn?”

Thẩm Tư Lam mím môi, nhíu mày không nói chuyện.

Trương Tam nhìn gương mặt của Thẩm Tư Lam, biểu cảm đột nhiên trở nên phức tạp, “Chắc không phải tình đồng chí chứ?”

“…”

“Lam ca, cậu có phiền muộn về tình cảm à?” Lão Chúc hỏi.

“Không phải Lam ca vẫn luôn có sao? Tiểu Hầu hờ hững nói, “Uông Dục Phi đấy, tôi nghe nói để được chia cùng nhóm thi đấu thiết kế điện tử với cậu ấy, Uông Dục Phi đã tìm thầy Dư mấy lần rồi đấy.”

“Ồ.” Trương Tam sờ cằm gật đầu, “Lam ca, nếu cậu thật sự thấy phiền thì dứt khoát đồng ý người ta cho rồi, con gái chịu áp lực theo đuổi cậu lâu như vậy đúng là không dễ dàng, cùng lắm cậu bán rẻ chút nhan sắc giúp cô ấy hoàn thành giấc mơ, dù sao trông Uông Dục Phi cũng không tệ, cậu cũng không chịu thiệt.”

Lão Chúc lên tiếng mắng trước: “Cậu đang nói tiếng người à? Nếu Lam ca có thể theo đuổi dễ dàng như thế thì xứng với biệt danh đóa hoa trên cao của cậu ấy à?”

“Đóa hoa trên cao thì không phải hoa à? Chưa nghe đứng càng cao bạn bè càng ít ư? Nghe đừng để đi rồi mới thấy nuối tiếc phải biết nắm giữ khi còn ở đây chưa? Là hoa thì sớm muộn cũng sẽ bị hái đi, lẽ nào thật sự muốn sống trên đỉnh núi lạnh lẽo khó chịu kia cả đời sao?”

Về mặt ngụy biện thì Trương Tam được coi là cấp bậc quốc gia.

Tiểu Hầu và Lão Chúc không lên tiếng.

Trương Tam tiếp tục nói: “Lớp trưởng Uông của chúng ta vừa nhìn chính là kiểu chỉ được con trai theo đuổi, cho nên đụng phải cục sắt đá không đi như Thẩm Tư Lam, haiz không theo đuổi được, thì nổi hứng thú nhất định theo đuổi chứng minh sức hấp dẫn của mình cho bằng được. Lam ca càng từ chối, Uông Dục Phi càng cố chấp với cậu ấy, nhưng suy nghĩ ngược lại, nếu Lam ca đồng ý, nói không chừng qua mấy ngày, Uông Dục Phi thấy Lam ca của chúng ta ngoài đẹp trai ra, thì vừa không biết thương bạn gái vừa không biết lãng mạn, nói không chừng cô ấy sẽ từ bỏ, Lam ca cũng nhẹ nhõm từ đó.”

Tiểu Hầu và Lão Chúc được tiềm thức tẩy não, lại bắt đầu cảm thấy lời Trương Tam nói cũng có lý thật.

Trương Tam vừa thấy đã tẩy não thành công, lập tức nhìn Thẩm Tư Lam mong chờ.

Thẩm Tư Lam xụ mặt, giận dữ nói: “Cút.”

Trương Tam nhún vai, thở dài: “Tôi nghĩ chiêu cho cậu rồi, là tự cậu không chịu hy sinh nhan sắc, không trách tôi.”

“Tôi có nói liên quan đến Uông Dục Phi à?” Thẩm Tư Lam mất kiên nhẫn hỏi ngược lại.

“Không liên quan đến Uông Dục Phi vậy liên quan với ai?”

Thẩm Tư Lam quay đầu, thấp giọng đuổi người: “Không liên quan đến ai hết, được rồi đừng ồn tôi.”

“Tôi còn cho rằng tên kinh nghiệm yêu đương đầy mình như tôi cuối cùng cũng có chỗ thể hiện chứ.” Trương Tam trợn trắng mắt thất vọng.

Tiểu Hầu ngạc nhiên: “Mẹ nó, không phải cậu là trai tân từ trong bụng mẹ à?”

Sắc mặt Trương Tam hơi thay đổi, trên gương mặt hiện biểu cảm thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần: “Yêu trên mạng không được à?”

“Cái cô streamer trước đây cậu nói chuyện cợt nhã trên QQ chẳng phải chính là người anh em lầu dưới của chúng ta sao? Yêu đương với lừa đảo mạng cũng gọi là yêu qua mạng à?” Tiểu Hầu tiếp tục vạch trần.

Trương Tam cắn răng: “Mẹ nó, cậu đừng nhắc thằng chó kia được không? Tôi đang nói cái khác.”

Lão Chúc cũng bắt đầu giúp hồi tưởng: “Cái đoạn tình duyên cậu tìm ở Võ Lâm Truyền Kỳ 3D hả?”

Tiểu Hầu: “Võ Lâm Truyền Kỳ 3D của cậu ấy không phải sớm đã xoá rồi sao?”

“Xoá cái rắm đây, mỗi lần Võ Lâm Truyền Kỳ 3D ra diện mạo mới còn không phải cậu ấy tải lại ngay à. Ngày nào thằng nhãi này cũng ngồi xổm tìm tình duyên ở Lạc Dương, sau này thật sự bị cậu ấy chờ được một thiên sách, cậu ấy xem trong bảng thông tin của người kia viết ‘35 tuổi, ly dị nuôi con’, thì cảm thấy đây chắc chắn là một cô em đáng yêu nữ giả nam, bởi vì chỉ có cô em đáng yêu mới sợ bị người khác quấy rối nên viết kiểu đuổi khách này, sau đó thì cố hết sức theo đuổi người ta——”

“Sau đó thì sao?”

Vẻ mặt của Trương Tam đau buồn, ngẩng đầu nói: “Sau đó trong bảng thông tin của anh ta thật sự không lừa gạt, 35 tuổi, nuôi con, hơn nữa còn là một người đàn ông.”

Tiểu Hầu: “…sau đó nữa thì sao?”

Lão Chúc hả hê trên nỗi đau của người khác: “Sau đó người đàn ông kia được cậu ấy cua dính rồi, còn nói muốn đến trường tìm cậu ấy, Trương Tam bị dọa lần này thật sự xoá hoàn toàn rồi.”

Tiểu Hầu: “…”

Trương Tam thở dài, nhưng vẫn nói một cách lạc quan: “Chuyện này thật ra cũng phần nào chứng minh tôi vẫn có sức hấp dẫn, chỉ là phương hướng lan tỏa hấp dẫn nắm bắt không đúng lắm, lấy kinh nghiệm của tôi để làm chỉ dẫn tình cảm cho các cậu thì dư sức.”

Tiểu Hầu: “Cút.”

Lão Chúc: “Cút.”

Trương Tam chỉ đành đặt hy vọng cuối cùng lên người Thẩm Tư Lam.

Thẩm Tư Lam cũng không thèm liếc nhìn cậu ta.

Trương Tam giận dỗi nói: “Mọi người đều là trai tân, ai cao quý hơn ai chứ? Có bản lĩnh thì các cậu đi hỏi Hàng Gia Chú, ồ hình như anh ấy cũng là trai tân——”

Sau đó cậu ta sụp đổ hô to: “Ơ đệch, tại sao bên cạnh tôi đều là trai tân! Có một người có kinh nghiệm yêu đương để dạy tôi theo đuổi con gái thế nào thì khó lắm sao?”

Đột nhiên Tiểu Hầu hỏi: “36D là trai tân à?”

Lão Chúc khá chắc chắn: “Không phải cậu ta không phụ lòng ID của cậu ta sao?”

“Vậy cũng chưa chắc.” Trương Tam nói, “Lỡ như có cô em vừa hay bị mù thì sao?

Trương Tam thật sự tag 36D trong nhóm.

Trương three: 【@Cơ ngực ông đây 36D, anh 36D có đây không?】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Có】

Trương three: 【Có bạn gái chưa】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Hmm, chưa có】

Lão Chúc vỗ đùi: “Cậu nhìn đi tôi đã nói là cậu ta không có!”

Tiểu Hầu bắt đầu suy nghĩ một khả năng khác: “Lỡ như cậu ta là gay thì sao?”

Trương three: 【Vậy cậu có bạn trai không?】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Hmm, cũng không có】

Trương Tam cân bằng tâm lý, cậu tân tôi tân mọi người đều tân, trai tân là kho báu có số lượng không nhiều trong cái xã hội xốc nổi này.

Cơ ngực ông đây 36D: 【Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?】

Trương three: 【Ồ chỉ là muốn hỏi xem cậu có hiểu con gái không, không có chuyện khác】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Tôi hiểu con gái, cậu muốn hỏi gì】

Trương Tam giơ điện thoại, mặt đầy khó tin nhìn đám bạn cùng phòng của cậu ta: “Các cậu nói xem, 36D làm vậy là đang ra vẻ hay là đang ra vẻ?”

Tiểu Hầu nhíu mày: “Uổng cho tôi trước đây còn cho rằng 36D rất thành thật, không ngờ.”

Trương three: 【Anh 36D, con gái mà tôi nói không phải người giấy, cậu đừng hiểu lầm】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Tôi biết mà】

Trương three: 【Giữa anh em đừng có ra vẻ nữa, thành thật chút không được à?】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Tôi không ra vẻ, tôi thật sự rất hiểu, hơn nữa mỗi tối còn ngủ cùng với bạn nữ của tôi nữa.】

Trương Tam: “Trời ạ!”

Thẩm Tư Lam vốn không tham gia vào chủ đề nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra muốn xem xem rốt cuộc mấy người bọn họ đang nói gì trong nhóm.

Chúc trong Chúc Anh Đài:【Ngủ với bạn nữ là cảm giác gì thế?】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Có hơi chật】

Trương Tam: “Trời đất!”

Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Còn nữa không?】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Cô ấy ôm tôi hơi nóng】

Trương Tam: “Trời trời!”

Chúc trong Chúc Anh Đài:【Hơi nóng sau đó thì sao?】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Cởi đồ ra ngủ thôi】

Trương Tam: “Trời ơi!”

Chủ đề bắt đầu phát triển theo hướng không thể đoán trước, hưng phấn của đám người nổi lên mắt thường cũng có thể thấy.

Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được tầm nhìn của mình hạn hẹp cỡ nào.

Thật ra cũng không thể trách ‘36D’ quá nhiệt tình, lăn lộn trong cái nhóm đều là con trai này hơn nửa năm, chủ đề mỗi lần bọn họ nói chuyện cũng không hay nhắc đến điểm này của cô, cuối cùng hôm nay nói đến con gái, ‘36D’ là con gái duy nhất trong nhóm, đương nhiên có nghĩa vụ gia nhập, hơn nữa giải đáp nghi vấn của bọn họ.

Cô muốn trả lời, lại không thể bộc lộ giới tính thật, cho nên cuộc trò chuyện trong nhóm trong có vẻ kỳ quái.

Quan trọng là ai cũng không thấy lạ.

Trương three: 【Người anh em này, mỗi lần cậu ngủ chung với bạn nữ của cậu có mất kiểm soát không?】

Cơ ngực ông đây 36D: 【Tại sao mất kiểm soát?】

Đám người lần nữa bị lời nói của anh 36D làm khiếp sợ, trước đây bọn họ đã quá xem thường 36D rồi, kiểu con trai vừa có cô em cám dỗ vừa có thể giữ mình trong sạch khống chế được nửa thân dưới này, mới là người có kinh nghiệm ngoài tầm tay bọn họ.

Trương three: 【Không phải trên người con gái đều rất thơm sao, ngủ cùng một chiếc chăn ngửi mùi hương trên người cô ấy mà cậu lại chịu đựng được à?】

Vành tai của Tiểu Hầu hơi đỏ: “Trương Tam con mẹ nó cậu khai thật đi xem bao nhiêu phim rồi? Ngay cả mùi hương cũng biết à?”

Trương Tam hơi vô tội: “Tôi cho rằng trên người con gái có mùi hương đây là bình thường.”

Cậu ta lại nhìn sang Lão Chúc và Thẩm Tư Lam.

Lão Chúc xem phim không ít cũng bị vấn đề chi tiết lại phóng đãng này làm cho có chút ngượng ngùng.

Điều này giống với đạo lý xem phim. Nếu là cái loại thô bạo qua loa, tiến thẳng vào vận động lặp đi lặp lại kia, bọn họ thường có thể xem với mục đích thuần sinh lý.

Nhưng nếu là kiểu có bầu không khí làm nổi bật, ví dụ như ánh đèn mập mờ, ví dụ mùi hương thơm ngọt, lời âu yếm lọt vào tai, tóc và tai quấn nhau như gần như xa, thì sẽ dẫn đến kích thích giác quan mạnh mẽ của con người, không đơn giản là về sinh lý nữa, thứ nhiều hơn chính là bị đầu độc về sinh lý, rơi vào trong tình dục nồng nặc.

Nam nữ đều như thế, chỉ là con gái càng dễ bị người sau mê hoặc, nhưng điều này không có nghĩa là con trai sẽ không.

Một khi con trai đã rơi vào, bọn họ cũng sẽ e ngại, cũng sẽ lẩn tránh, chỉ là biết che giấu rõ ràng hơn mà thôi.

Thẩm Tư Lam nhắm mắt, yết hầu hơi khẽ động khó thấy, giọng nói khàn khàn: “Im miệng.”

*

Tuệ Hạnh lờ mờ trong ký túc xá.

Cái gọi là mùi hương không phải chính là mùi bột giặt sao? Nếu không thì là dầu gội?”

Cái này có gì đặc biệt.

Cô liếc mắt nhìn sang Mạnh Thư Đồng người vẫn luôn ngủ chung chăn với cô.

Mạnh Thư Đồng đang đứng trước gương dài sửa sang quần áo, cảm nhận được ánh mắt phía sau đến từ Tuệ Hạnh, xoay đầu qua hỏi cô: “Tớ mặc cái váy này đẹp không?”

Tuệ Hạnh nhìn váy ngắn màu đen trên người Mạnh Thư Đồng, sau lưng còn hở ra.

Vẫn chưa đến mùa hè, mặc cái này sẽ lạnh đấy.

Cho nên Tuệ Hạnh có lòng tốt nhắc nhở nhỏ: “Đẹp, nhưng cậu mặc cái này ra ngoài dễ bị cảm.”

“Tớ sẽ mặc thêm áo khoác bên ngoài, đợi đến khi vào phòng thì cởi ra.” Mạnh Thư Đồng nói.

Tuệ Hạnh do dự, cảm thấy váy này hình như không hợp mặc trong phòng lắm.

Cho dù là phòng học hay là thư viện.

“Giáo sự Mạnh cậu muốn đi đâu chơi hả? Mặc sặc sỡ như vậy.”

Vẫn là Vương Khả Từ đoán được Mạnh Thư Đồng mặc thế này chắc hẳn không thể nào là đi học, hơn nửa cô ấy còn dùng một từ rất chính xác để hình dung cách ăn mặc của nhỏ.

“Câu lạc bộ quan hệ hữu nghị, đến phòng trà.” Mạnh Thư Đồng nói.

Tuệ Hạnh ngạc nhiên: “Quan hệ hữu nghị? Cậu không thích thầy Bùi nữa à?”

Mạnh Thư Đồng chậm rãi giải thích: “Chỉ là đi đủ số lượng thôi, tớ là đóa hoa của câu lạc bộ chúng ta mà, không qua đó chống đỡ hiện trường thì sao mà ăn nói được? Tớ có chừng mực.”

Vương Khả Từ lại nói: “Thật ra nếu có sống chung thuận mắt nhìn thì cũng không tệ, tớ vẫn không tán thành cậu với thầy Bùi lắm.”

Mạnh Thư Đồng dở khóc dở cười: “Nói cứ như cậu tán thành thì tớ thật sự có thể hẹn hò với thầy Bùi vậy.”

Câu này nghe có vẻ vừa đáng thương vừa chua xót, nhưng Mạnh Thư Đồng sớm đã quen rồi.

Quyết định xong chiếc váy trên người, Mạnh Thư Đồng vừa lấy máy uốn tạo kiểu tóc vừa hỏi Tuệ Hạnh: “Tuệ Tuệ, vừa nãy cậu cứ chăm chăm nhìn tớ có phải có gì muốn hỏi tớ không?”

“Ồ, tớ muốn hỏi gì nhỉ.” Tuệ Hạnh bị ngắt lời liền suy nghĩ, nói, “Nếu cậu là con trai, có vì ngửi được mùi hương trên cơ thể người khác giới thì có mất kiểm soát không?”

“Không chỉ là con trai, con gái cũng sẽ mất khống chế thôi.” Mạnh Thư Đồng nói.

“Chỉ vì mùi hương sao?”

“Đúng rồi.” Mạnh Thư Đồng chỉ vào Tuệ Hạnh, “Ví dụ như mùi trên người cậu.”

Tuệ Hạnh nói: “Đó là mùi bột giặt mà.”

“Không phải, trên người cậu có mùi, buổi tối tớ ngủ với cậu có thể ngửi được.” Mạnh Thư Đồng đi đến trước mặt cô, đột nhiên ôm cổ Tuệ Hạnh, ngửi cổ của cô một cách hung hăng: “Mùi ngọt.”

Cổ của Tuệ Hạnh bị hô hấp của nhỏ làm cho ngứa ngáy, vội vàng rụt người lại lấy tay che cổ.

Hai cô bạn còn lại đã quá quen thuộc, chuyện này đã không còn là lần đầu Mạnh Thư Đồng trêu ghẹo Tuệ Hạnh nữa.

“Cho nên cậu mất kiểm soát hả?” Tuệ Hạnh nhỏ giọng hỏi.

Mạnh Thư Đồng cười: “Tớ là con gái, có gì mà mất kiểm soát chứ?”

Tuệ Hạnh gãi đầu, lại trở về chủ đề vừa nãy: “Cho nên tớ mới giả sử nếu như cậu là con trai.”

“Con trai à.” Mạnh Thư Đồng nói, “Vậy cậu đứng lên.”

Tuệ Hạnh đứng lên, Mạnh Thư Đồng ôm cô từ phía sau, bụng dưới dùng lực, nhẹ nhàng hướng lên đâm vào Tuệ Hạnh.

Sau đó tựa đầu lên vai Tuệ Hạnh, nói bên tai cô: “Tớ sẽ làm như vậy với cậu.”

Tuệ Hạnh nổi da gà đầy người, nhanh chóng đẩy Mạnh Thư Đồng ra, lùi về sau mấy bước duy trì khoảng cách an toàn với nhỏ.

“Á, cay mắt.” Vương Khả Từ vội bịt mắt.

“Giáo sư Mạnh cậu thật là——” Mặt Vạn Ức đầy ghét bỏ.

Mặt Mạnh Thư Đồng vô tội: “Mọi người đều là con gái, có chuyện gì đâu?”

Sau đó nhỏ nhướng mày với Tuệ Hạnh: “Cậu hỏi tớ chuyện này, có phải là có tiến triển gì với học trưởng không?”

Tuệ Hạnh vội lắc đầu.

“Vậy cậu hỏi tớ cái này làm gì tớ còn cho rằng cậu muốn học thêm đấy.” Mạnh Thư Đồng nói, “Có điều tớ cảm thấy người như học trưởng chắc sẽ không dễ bị mùi hương thu hút đâu.”

Sau đó Mạnh Thư Đồng ra ngoài, Tuệ Hạnh vẫn đang nghĩ đến động tác vừa nãy nhỏ làm với cô.

Cô nằm bò trên bàn than vắn thở dài.

Lúc nhắm mắt ảo tưởng trong đầu cũng không dừng lại, ảo tưởng như vậy cũng không phải một hai ngày, mới đầu cô nghĩ vẫn khá bình thường, nhưng theo hiểu biết ngày càng nhiều, cộng thêm mỗi lần đều sẽ vì mấy câu nói của người kia thì đã sóng lòng trào dâng, thậm chí còn vì thế mà kích động đến mức hơn nửa đêm cũng vẫn còn nhớ lại tiếp xúc và cuộc trò chuyện ban ngày.

Tuệ Hạnh buồn bã nghĩ, suy nghĩ của cô không sạch sẽ rồi.

Gần đây vẫn không nên gặp mặt thì hơn.

Nếu không thì không biết lần sau cô lại tưởng tượng ra cảnh gì nữa.

Vừa quyết định đừng gặp mặt, thì điện thoại lập tức có tin nhắn đến.

Không phải trong nhóm, đoán chừng vấn đề bọn học trưởng Trương Tam muốn hỏi đã hỏi xong rồi, bây giờ trong nhóm rất yên tĩnh.

Học trưởng:【Ngày mai đến phòng thí nghiệm một chuyến】

Tuệ Hạnh:【Hả?】

Học trưởng:【Dạy em thao tác thực tế ra làm sao】

Hai má Tuệ Hạnh ửng đỏ, cô thật sự không muốn làm cô gái hiểu nội hàm.

Tại sao mấy chữ thao tác thực tế này cô cũng có thể nghĩ đến chỗ khác chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.