Yêu Thầm Lặng

Chương 4-1



Mạc Nhược Nhi mệt mỏi bước đi, cô cũng chẳng biết lúc nào mình về đến nhà. Chỉ là khi lý trí đã trở lại, cô giật mình phát hiện mình đang nằm trên giường, ngay cả giày cũng không buồn cởi ra.

Lúc đầu, cô quyết tâm khiến anh chấp nhận lấy mình, còn bây giờ thì sao? Cô đã không còn cái quyết tâm đó nữa, cô sợ, sợ nhìn thấy anh mắt lạnh lùng đó, cũng sợ trái tim tiếp tục lún sâu vào.

Cô không tin, bản thân mình có thể thuyết phục được anh, khoảng thời gian dài bọn họ quen biết cũng đã biết trước được sự việc xảy ra hôm nay. Mạc Nhược Nhi tự hỏi, sao cô lại ngốc như vậy, Mục An Thâm là con người thế nào, cô không rõ sao? Nhưng nếu cứ như vậy, công ty, chắc chắn sẽ đi đến hồi kết.

Cô nhớ hai năm trước, khi cô rời khỏi thành phố T, sau đó một năm, bọn họ cũng đến đây. Cô nghe Noãn Nguyệt nói, anh muốn xây dựng công ty ở đây, cơ hội phát triển cao hơn, tiếp xúc với nhiều tầng lớp. Ngay từ nhỏ, anh đã bộc lộ tài năng của mình, Mục An Thâm rất thích vẽ, nhưng thường lẽ vẽ nhà, anh không thích vẽ tranh con người. Những bức tranh đó rất đẹp, nhưng lúc nào cũng chỉ là Noãn Nguyệt đem khoe với cô, hầu như anh chưa bao giờ chủ động đưa cho cô xem một thứ gì?

Mà cô lúc nhỏ chỉ đơn thuần nghĩ, anh không thích mình, chỉ thích Nguyệt Nguyệt. Cô cứ ngây ngô cho rằng mình hư hơn cô ấy, nên không bao giờ được sự quan tâm đó. Buồn cười, chính vì suy nghĩ đó mà Mạc Nhược Nhi cố gắng học tập, cô ăn nhiều hơn, siêng năng làm việc vặt trong cô nhi viện, chỉ mong người đó chú ý đến cô.

Để rồi, kết quả là gì? Cô nhận được sự khen ngợi của mọi người, nhưng người mình chờ đợi vẫn là gương mặt lạnh lùng như cũ.

Cô nhớ, ngày hôm đó, viện trưởng tặng cô một phần quà to, ngay trước mặt nhiều người khen ngợi cô. Mạc Nhược Nhi vui vẻ , ai cũng là “Nhi Nhi thật giỏi, thật ngoan.” khiến cô cười tít mắt.

Nguyệt Nguyệt chạy đến tặng cho cô con búp bê nhỏ, dịu dàng cười, phía sau là Mục An Thâm. Chỉ là, vốn tưởng sẽ nhận được lời khen nào đó, nhưng một từ anh cũng tiếc rẻ với cô.

“Nguyệt Nguyệt, anh dẫn em đi dạo. Bên trong nhiều người, không thích.” Nói xong, anh lôi kéo bạn tốt bước đi.

Lòng cô khó chịu vô cùng.

Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên, cô cảm thấy hâm mộ Noãn Nguyệt. Nếu như cô có thể là cô ấy, hưởng thụ sự cưng chiều đó thì tốt biết bao.

Nhưng mà, đâu phải giấc mơ lúc nào cũng trở thành hiện thực...

Mạc Nhược Nhi ngồi bật dậy, cô thế nào lại suy nghĩ đến chuyện cũ rồi. Nếu quá khứ tốt đẹp, cô muốn nhớ, nhưng quá khứ chỉ là Mục An Thâm thế nào yêu thương Nguyệt Nguyệt, tim lại càng đau hơn.

Cô là đồ ngốc, yêu đến mù quáng rồi.

Nặng nề di chuyển vào nhà tắm lau người qua loa một chút, cô trở lai giường. Tiếp theo nên làm như thế nào, sẽ là nữ phụ quyết tâm rời bỏ nam chính hay bằng mọi giá khiến nam chính yêu mến mình.

Dù như thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là nữ phụ đáng ghét, người thứ ba chen vào tình cảm đẹp kia. Suy nghĩ đó cứ hằng ngày ăn mòn tim cô, vừa muốn buông, lại không can đảm.Tình cảm mười năm, đâu phải chỉ dùng vài tháng là quên được.

Mang theo cảm giấy phức tạp, Mạc Nhược Nhi chìm vào giấc ngủ.

....

Sáng thứ hai, Mạc Nhược Nhi như thường lệ thức dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô thay đồ đi làm. Đúng bảy giờ, Mạc Nhược Nhi rời khỏi nhà, cô có thói quen mua một cái bánh mì sandwich và một ly nước cam, vừa đi xe buýt vừa gặm.

Vì cô không muốn làm phiền đến người giúp việc phải thức dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô, Mạc Nhược Nhi nói nhỏ yêu cầu của mình với quản gia. Có lẽ vì lo cho sức khỏe của cô, quản gia nhất quyết từ chối, cố chấp bắt cô phải ăn bữa sáng ở nhà.

Lần đầu cảm nhận được người khác quan tâm mình, Mạc Nhược Nhi nhất thời cảm động, cô không phản đối nữa. Bữa sáng như vậy quyết định.

Món ăn là cháo trắng trứng muối, đơn giản nhưng rất đậm đà. Thực sự rất ngon nha.Có ba thật tốt, cô được hưởng nhiều phúc lợi như vậy.

Một ngày mới cứ như vậy bắt đầu.

“Nhược Nhi, chào buổi sáng.” Bác bảo vệ tầng lầu nơi cô đang làm việc lịch sự chào, Mạc Nhược Nhi theo thói quen mỉm cười.

Công ty của cô chỉ là nơi nhỏ, nằm ở tầng hai mươi của tòa nhà, chuyên môn chính là sản xuất túi xách các loại. Nhưng không có vốn đầu tư nhiều, nên bây giờ hàng sản xuất được chỉ bán ở cửa hàng nhỏ mà thôi.

Cô phụ trách về mảng bán hàng trên mạng và tiếp thị, công việc cũng được xem là nhẹ nhàng.

Tuy vậy, mức lương cũng hết sức “nhẹ nhàng”, nhưng Mạc Nhược Nhi cũng có một mình, cô ăn uống cũng không nhiều, lương cũng được xem là đủ.

“Nhược Nhi, đã nghe chưa. Hôm nay có ông chủ mới tuyển thêm người mới, rất đẹp trai nha.” Cô Lý thấy Nhược Nhi bước vào, nhanh miệng tám chuyện.

Mạc Nhược Nhi bình thường rất hiểu chuyện, cũng không nói xấu người khác nên cô được nhiều người trong công ty yêu thích. Nhưng tính cô ít nói, làm nhiều, cũng có một số người không vừa mắt.

“Vậy sao. Em không biết.” Cô lắc đầu, chuyện người mới, có thì tốt, không thì cũng chả sao? Cô không quan tâm.

“Anh ta nhìn còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng có tài, tại sao lại lựa chọn công ty nhỏ bá này chứ?” Cô Lý chống cằm, thắc mắc hỏi.

“Chắc anh ta để ý ai ở trong đây rồi nhỉ?” Người khác không nhịn được cũng phụ họa theo. Trong nháy mắt, căn phòng nhộn nhịp hẳn lên.

“Mọi người, chú ý một chút.” Tổng giám đốc là ông chú hơn bốn mươi tuổi bỗng nhiên xuất hiện, gương mặt nghiêm nghị làm căn phòng nhất thời yên tĩnh. Mạc Nhược Nhi loay hoay bận kiếm tài liệu nên không nhìn thấy, phía sau tổng giám đốc, gương mặt thân quen hiện ra.

“Mục An Thâm, sau này cậu ngồi đây. Công việc có thể hỏi cô Lý.” Giám đốc tùy tiện tìm một chỗ trống nào đó đẩy anh vào, hai phút sau không nhanh không chậm rời đi.

Mọi người nhìn thấy người mới không nhịn được tò mò, ai cũng lén quan sát nhân viên mới. Không ai chú ý đến, ở trong góc phòng, có một gương mặt hốt hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.