Cha mẹ Tống Đồng ly hôn từ khi cậu còn nhỏ, cả hai đều không cần cậu. Từ bé cậu đã sống cùng bà ngoại. Ước mơ lớn nhất của Tống Đổng chỉ vỏn vẹn là góp đủ tiền để có thể mua một căn nhà, cho mình và bà ngoại
Cuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vật
Bà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồi
Tống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại...
Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...
Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”
” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”
Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.
Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.
Cho dù chỉ là yêu thầm.
Tác giả có lời muốn nói: Cái tay lại không nhịn được mà đi viết truyện rồi:<