Tống Đồng nói là làm, từ nhỏ bà đã nói với cậu, muốn gì thì phải cố gắng để có được nó. Muốn học giỏi thì phải đi học, muốn sống thì phải kiếm tiền. Chúng ta nghèo, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có tư cách để cố gắng.
Tình cảm đối với Chu Dật, cũng là muốn.
Cậu lén lút cảm nắng, trắng trợn theo đuổi, nhưng lại không tỏ tình. Tống Đồng luôn mặc niệm trong lòng, nam thần, cậu nhất định phải chờ tớ, chờ tớ đuổi kịp cậu, tớ sẽ thổ lộ..
Giờ tự học buổi sáng, Tống Đồng đưa cho Chu Dật một cái bánh bao sữa đậu nành, “Chu Dật, ăn sáng chưa? Cho cậu nè. ”
Chu Dật đang đọc sách, nghe thấy tiếng liền liếc mắt nhìn qua, mặt vô cảm nói, “Mang đi.”
“Sao vậy?” Tống Đồng hỏi.
Chu Dật vẫn chăm chú đọc sách, giả vờ như không nghe thấy, rất lâu sau đó mới khinh khỉnh vứt ra hai chữ, “Nhiều dầu.”
Chu Dật là người thẳng thắn, sẽ không khách sáo với người khác, cũng sẽ không làm người khác cảm thấy khó xử. Chỉ khi nói chuyện với Tống Đồng, Chu Dật mới hoàn toàn thả hồn, nghĩ gì nói đó, chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc nhỏ nhặt của cậu.
Tống Đồng nghe mãi thành quen, cậu với Chu Dật ngồi trước sau nhau đã được hai năm, bản thân cậu cũng tự rèn luyện cho mình một trái tim sắt đá.
“Được rồi.” Tống Đồng nghe lời lấy đi.
Tống Đồng không nản chí, Chu Dật không ăn thì để cậu ăn, vốn dĩ nó là bữa sáng của cậu mà.
Sau khi tan giờ tự học, có một nữ sinh lớp bên cạnh đưa cho Chu Dật bữa sáng —— sandwich cùng sữa bò.
Chu Dật nhận lấy, sau đó lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Nữ sinh đỏ mặt, “Không, không cần cảm ơn.” Sau đó xấu hổ chạy đi.
Tống Đồng nhìn bóng lưng yểu điệu của nữ sinh, sau đó lại nhìn lén Chu Dật đang ung dung ăn sáng, nói nhỏ, “Tiêu chuẩn kép ”
Chu Dật nhìn qua, Tống Đồng lúng túng, “Tớ đang nói nhảm ý mà, ha ha, đ.. đừng nghe.”