Sau sự kiện đánh nhau kia, Tống Đồng không còn dám tùy tiện mời Chu Dật ra ngoài nữa. Nhưng cậu vẫn rất muốn gặp Chu Dật, vậy nên cứ mỗi cuối tuần hay lúc rảnh cậu lại đến
Lấy cớ đi theo để học có hợp lí không ta?
Chu Dật không quá để ý đến chuyện này, nhưng mà bạn cùng phòng của hắn thì có đấy
“Nhóc con, cậu đi xa như vậy không mệt à?”
Tống Đồng cười tươi đáp lại: “Không mệt ”
Bạn cùng phòng dùng cặp mắt nhìn thấu hồng trần, bắt đầu phán nhảm: “Này ~ trường chúng ta cách một con phố, cậu ở đầu, tôi ở cuối, mỗi ngày đi tới đi lui mất mấy tiếng đồng hồ? Chậc chậc, bọn trẻ thời nay... đừng tưởng lão tử không hiểu~”
Bạn cùng phòng nhìn Tống Đồng, sau đó lại quay sang nhìn Chu Dật.
Tống Đồng dường như cũng quen với việc bị tra hỏi này, nhanh chóng đáp lại lời phán nhảm kia: “Tôi tới tìm Chu Dật làm bài ”
Cậu ta bắt đầu lải nhải đủ chuyện: “Uầy, Chu Dật còn chịu học chung cơ á? Chời ơi đãi ngộ đặc biệt này tiểu nhân cũng muốn nhận ~.”
Tống Đồng lấy nợ cũ ra tính, bắt đầu kể một lượt: “Này nhá, cậu có thể ngậm cái miệng của cậu lại được rồi đấy. Mẹ nó, hôm qua cậu chả nhờ Chu Dật mua hộ cơm tối này, ăn mì vứt bát ở đấy không rửa cũng là Chu Dật rửa cho nhá, quần áo cậu vứt bừa bãi cũng là nhờ Chu Dật nhặt lại, còn có……”
“Im, tôi thua được chưa!” Thẳng nam cùng phòng nghe ” tiểu tình nhân ” đánh ghen bằng rap ” nợ cũ chưa trả ”, càng nghe càng thấy sợ
Đắn đo dùng não một chút...
Bạn cùng phòng nổi da gà: “Được rồi, là cậu đến đây tự học. Lý do quang minh chính đáng, không đen tối chút nào được chưa?”
Tống Đồng đấu khẩu với bạn cùng phòng xong, đắc thắng mỉm cười, đột nhiên lại bị vò đầu
Cậu quay đầu, Chu Dật đang đeo tai nghe, thong thả viết luận văn
Tống Đồng nhìn chằm chằm Chu Dật, lại bị vò đầu thêm: “Đưa bút tôi đây.”
Cậu ôm đầu, xụ mặt: “Chu Dật, cậu không thể nói một câu ” làm ơn ” sao?”