Nói với tôi, “Tiêu Tiêu, giáo thảo mà cậu yêu thầm… ừm... một lời khó nói hết, cậu xem video đi.”
Trong video.
Gương mặt lạnh lùng và tuấn tú của Tiêu Việt hiện ra.
Lúc này, anh đang mặc đồ công nhân, đội mũ bảo hộ ngồi xổm trước công trường ăn cơm, trông hơi mất hình tượng.
Anh ăn rất ngon lành.
Mắt tôi sáng lên.
“Da anh ấy trắng thật, cơ bắp trên tay của anh cũng rất dễ nhìn, đúng kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì…”
Bạn tôi cạn cmn lời nhìn tôi.
Vấn đề ở chỗ này.
Trong video, một phóng viên cầm micro và máy quay đến phỏng vấn Tiêu Việt.
“Nếu có cho anh 5 triệu, anh sẽ làm gì?”
Anh nghe xong lời này, sắc mặt trở nên tái mét.
Trông giống như bị dọa, anh lấy chiếc điện thoại bị vỡ nát màn hình ra rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Anh tức giận nhìn phóng viên mắng, “Cô bị bệ nh tâ m th ần à, sao có thể s ỉ nh ụ c tôi như thế?”
Nữ phóng viên ngây người trước lời trách mắng của Tiêu Việt.
Cô phóng viên này tính tình cũng có vẻ không tốt lắm.
Cô ấy xanh mặt, quay người rời đi.
Nhưng cô ấy hình như nhận ra điều gì đó…
Cô ấy quay lại, giải thích với Tiêu Việt, “Không phải chúng tôi coi thường công việc của bạn, mà chỉ muốn hỏi nếu được cho 5 triệu, bạn sẽ làm như thế nào?”
Tiêu Việt càng tức giận hơn.
“Cô thế này mà bảo không phải sỉ nhục tôi à? 5 triệu thì làm được gì? Một chiếc xe cũng không mua nổi.”
Biểu cảm của cô phóng viên giống hệt bạn tôi vừa nãy.
Trong lớp, dường như ai cũng đang nói về chuyện của Tiêu Việt.
Đến năm học cuối mọi người mới biết anh không phải con nhà giàu, ngày thường toàn vung tay quá trán, nhưng điện thoại vỡ màn hình cũng không có tiền thay. Mọi người còn nói đồ hiệu trên người Tiêu Việt đều là hàng giả.”
Cô bạn khuyên nhủ tôi, “Tiêu Tiêu, cậu đừng ngốc nghếch mà thích loại người này. Chọn bừa một người trong mấy người đang theo đuổi cậu, ai cũng tốt hơn anh ta.”
Tôi lắc đầu giải thích, “Tớ thích anh ấy không phải vì tiền.”
Bữa tiệc chào mừng tân sinh viên năm nhất, tôi bị dị ứng rượu cấp tính.
Suýt thì c h ế t trong nhà vệ sinh.
Xe cấp cứu bị tắc đường.
Tiêu Việt không nói hai lời, hùng hổ cũng tôi lên lưng, chạy ba cây số đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi vẫn còn nhớ lúc đến nơi, sau khi Tiêu Việt đặt tôi xuống thì anh ngã gục xuống, trông rất chật vật.
Phòng học bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Cô bạn ra hiệu cho tôi nhìn ra cửa.
Tiêu Việt một tay vác balo, một tay đút túi lạnh lùng bước vào.