Tôi không nghĩ nhiều nữa, may anh ấy còn chưa kịp đi quá giới hạn đã bị tôi phát hiện ra.
Nếu không tôi chỉ có thể đau thương muốn chớt mà chia tay với anh ấy.
Hai ngày sau, thừa dịp tôi và Tiêu Việt đều không có tiết.
Tôi hẹn anh ấy đến sân thể thao đi dạo.
Đang đi, tôi giả vờ bất ngờ ngã vào vòng tay anh.
Anh ấy vội vàng đỡ lấy tôi.
Trên gương mặt anh tràn đầy sự lo lắng.
“Tiểu Tiêu, em sao thế!?”
Tôi cố giả vờ tái mặt đến hết mức có thể, “Em chóng mặt quá.”
“Tụt huyết áp sao? Anh đưa em đến phòng y tế.”
Tiêu Việt chuẩn bị bế tôi lên.
Tôi vội nắm tay anh rồi lắc đầu.
“Không phải, chắc chắn là em bị bệnh nặng rồi! Em phải gọi điện cho ba em, bảo ông ấy sai người nhà lái trực thăng đến đưa em tới bệnh viện!”
Để Tiêu Việt không kịp bế tôi vào phòng y tế.
Tôi nhanh tay lấy điện thoại ra gọi điện cho ba.
Nhưng ông ấy không thèm nghe máy.
Chắc là ông ấy đang có cuộc họp.
Thế là tôi nhanh trí nhắn tin cho ông.
“Ba, con bị ngất rồi, ba mau cho người lái trực thăng đến đưa con đi bệnh viện đi!”
Gửi tin nhắn xong tôi mới phát hiện Tiêu Việt đang nhìn tôi.
Cảm giác ánh mắt anh nhìn tôi có hơi kì quái.
Vừa giống như đang cười, lại có chút bất đắc dĩ.
Tôi chỉ có thể tiếp tục giả vờ không thoải mái, dựa vào ngực anh, ôm lấy tay anh.
Tiêu Việt quỳ một gối, ôm tôi.
Cùng chờ với tôi.
Tôi rất nôn nóng, hơi tí lại nhìn điện thoại một lần, 5 phút rồi mà ba tôi còn chưa gọi điện thoại lại cho tôi.
Tôi sợ Tiêu Việt nhìn thấu.
Len lén quan sát sắc mặt của anh.
Tôi thấy anh đang cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Thấy tôi nhìn đến, anh cất điện thoại đi, lo lắng hỏi: “Em còn khó chịu không?”
Tôi gật đầu như giã gạo, “Phải đợi trực thăng nhà em đến thì mới khỏe lại được.”
Để thể hiện sự giàu có của nhà mình, tôi đành tiếp tục giả ốm.
Tôi đợi, đợi và đợi, gần 20 phút trôi qua.
Nếu trực thăng vẫn không đến, tôi thật sự không thể giả vờ nổi nữa.
Hình như Tiêu Việt đang nén cười?
Ting!
Thông báo tin nhắn đến.
Tôi nhanh tay nhanh mắt mở ra.
Bố tôi gửi một voicechat gầm gừ.
“Hừ! Con gái nhà người ta thì là áo bông tri kỉ, còn con gái của ba thì là bao tải rách, con bị ngất mà còn gửi tin nhắn cho ba được à!? Con đang làm cái trò gì thế? Còn đòi trực thăng đến, con gọi cho 120 thì giờ này đến bệnh viện rồi đấy!”
Suýt thì tôi n ô n ra m á u.
Ý ba tôi là gì? Ông ấy không cho trực thăng tới?
Vậy chẳng phải tôi mất công giả vờ từ nãy tới giờ sao?
Nếu không khoe được sự giàu có ra, làm sao Tiêu Việt mới yên tâm ở bên tôi.
Tôi nhíu mày đến mức hai lông mày như dính vào nhau.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn xương hàm gợi cảm của Tiêu Việt.
Ngập ngừng hỏi anh, “Hay là anh cõng em về nhà trước, rồi đi trực thăng đến bệnh viện?”
Đôi mắt Tiêu Việt nhiễm ý cười.
Không biết phải nói gì nữa.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cánh quạt của trực thăng.
Tôi kích động nhìn lên trời.
Quả nhiên, trực thăng nhà tôi đang bay về phía này.
Chiếc trực thăng từ từ đáp xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Tôi thích thú nhảy cẫng lên.
Vui vẻ nói với Tiêu Việt, “Anh nhìn xem, vẫn là ba em yêu em nhất, ông ấy chỉ giả vờ nặng lời thôi.”
Tiêu Việt nín cười gật đầu.
Anh hỏi tôi, “Hết choáng đầu rồi?”
Tôi lấy lại tinh thần, giả vờ mềm nhũn người, ngã vào lòng anh.
Nằm trong lồ ng ngực, nghe nhịp tim của anh, tôi cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh.
Chờ trực thăng đáp xuống đất.
Tôi giục Tiêu Việt đỡ tôi qua đó.
Càng đến gần tôi lại cảm thấy sai sai.
Màu sắc của chiếc trực thăng và người phi công này không phải của nhà tôi!