Yêu Thầm - Nhu Đoàn Tử

Chương 1



Bầu trời xám xịt, giống như tờ giấy Tuyên Thành bị dây đầy mực, âm trầm đến đáng sợ.

Trong lúc vặn ổ khóa, Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Phanh” một tiếng đẩy cửa ra, “Bịch bịch bịch” chạy lên lầu, cầm lấy một chiếc ô nhét vào cặp rồi lại phi ra cửa.

Màu xám trên trời giống như tầng sương mù khổng lồ, dày đặc, đè ép đến mức thở không thông, Tô Tiểu Tiểu không kịp nghĩ nhiều, một đường chạy thẳng đến lớp học.

Tới gần phòng học, liền nghe thấy tiếng nói đầy giận dữ của giáo viên chủ nhiệm, lớp của Tô Tiểu Tiểu học lực kém, bình thường không ít lần bị cô giáo mắng, cô đã sớm thành thói quen rồi.

“Các em nhìn thành tích lần này đi, điểm trung bình môn Ngữ văn không tới 80, xếp hạng của lớp trên so với các em còn nhiều hơn năm phần!”

Tô Tiểu Tiểu vừa mới thò đầu ra, chợt nghe thấy cô chủ nhiệm “phanh” một tiếng, ném sách lên bục giảng, sợ tới mức hai chân run rẩy, liền rụt đầu trở về.

Thật sự là vận số năm nay không may mắn, cư nhiên lại đụng phải tiết học của chủ nhiệm lớp.

Tô Tiểu Tiểu xụi lơ, cúi đầu đứng ở cửa, bàn chân nhỏ bé vẽ vài vòng trên mặt đất, chiếc nơ hình con bướm màu hồng phấn xẹt qua xẹt lại mấy lần.

Một lát sau, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, Tô Tiểu Tiểu to gan lén lút kiễng chân, nhìn về phía khe cửa một cái.

“Ai ở bên ngoài?”

Còn chưa nhìn thấy, đã nghe được giọng nói bén nhọn của giáo viên chủ nhiệm, ngay sau đó là gương mặt vặn vẹo của cô.

“Tô Tiểu Tiểu?” Cô chủ nhiệm đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, ngữ khí không tốt, “Đến muộn?”

Tô Tiểu Tiểu không dám ngẩng đầu, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình ngẩn người, nhỏ giọng nghẹn lời nói: “Em xin lỗi cô, buổi sáng em không bắt kịp xe buýt, cho nên mới…”

Cô cắn môi dưới, bàn tay nhỏ bé xoắn chặt góc áo, không dám nói nữa.

“Đứng ở cửa, tan học lại vào!”

Giáo viên chủ nhiệm “rầm” một tiếng lại đóng cửa lại, để Tô Tiểu Tiểu một mình ở ngoài.

Trên bầu trời bắt đầu nổi lên những giọt mưa, từng sợi từng sợi đánh vào người, làm ướt vạt áo.

Tô Tiểu Tiểu co rúm lại một chỗ, chán nản nhìn chằm chằm gốc cây bạch quả dưới lầu đến xuất thần.

Mưa càng lúc càng lớn, gió mạnh quét qua, mang theo vài chiếc lá rụng trên mặt đất, mưa đánh vào lá cây, xào xạc rung động.

– Ầm ầm ——”

Tiếng sấm vang lên ở xa xa, Tô Tiểu Tiểu cả kinh, ôm ngực tránh một chút về phía cửa, ý đồ né tránh nước mưa đang theo đuổi.

Trong phòng học liên tiếp có tiếng đọc sách, không đồng đều, mơ hồ có thể nghe thấy có người cố ý kéo dài âm thanh.

Tô Tiểu Tiểu không để ý lắm, vừa định buông cặp sách xuống thì nghe thấy cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, cô sững sờ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với con ngươi màu đen của Lục Vũ.

Rực rỡ đến lóa mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Tiểu Tiểu giật mình một hồi, nhanh chóng dời ánh mắt, mím môi dịch sang một bên.

Cặp sách trượt đến khuỷu tay, dưới lòng bàn tay là chiếc ô buổi sáng cô cố ý mang theo.

Tô Tiểu Tiểu cụp mắt nhìn đầu ngón tay mình, động tác tay chân càng thêm kiềm chế, chỉ có vành tai ửng đỏ lặng lẽ phản bội bởi sự căng thẳng của cô lúc này.

“Tiểu chú lùn, cậu còn ở đây sao?” Lục Vũ hai mắt sáng lên, tựa tiếu phi tiếu* mà nhìn cô.

*Tựa tiếu phi tiếu: ý nói cười như không cười.

Tô Tiểu Tiểu dáng người nhỏ nhắn, đồng phục học sinh rộng thùng thình xuyên qua người cô, lộ ra một cánh tay trắng nõn, nhẵn nhụi, vô cớ làm người khác miệng đắng lưỡi khô.

Nghe thấy anh trêu chọc, sắc mặt Tô Tiểu Tiểu càng thêm đỏ, đôi mắt rũ xuống không nói một lời, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Ừm. ”

Cô vẫn cúi đầu như cũ, hàng lông mi dài rậm rạp run rẩy như cánh chim, giống bàn chải nhỏ phủ dưới mí mắt.

Quan hệ giữa cô và Lục Vũ là bàn trước bàn sau, nhưng tính cách cô hướng nội, cho tới bây giờ chưa dám nói chuyện với Lục Vũ.

Lục Vũ là cái gai nhỏ trong lớp, hết lần này tới lần khác thành tích của cậu luôn đứng đầu, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không thể làm gì được với cậu, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua.

So với hào quang của Lục Vũ, Tô Tiểu Tiểu quả thực giống như một người trong suốt, thêm hay bớt một người cũng vẫn như vậy.

Lục Vũ khoanh tay đứng trước mặt cô, khóe mắt khẽ nhếch lên, vóc dáng cô gái nhỏ nhắn, chỉ cao đến ngực anh. Bàn tay bé bé trắng nõn mềm mại gắt gao túm lấy đai cặp sách, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà hơi đỏ lên.

Ánh mắt của anh chuyển đến trên mặt Tô Tiểu Tiểu, mái tóc mỏng manh bị nước mưa thấm ướt, dính trên trán, chỗ chóp mũi còn có một giọt mưa nhỏ chưa kịp lau đi.

Lục Vũ nhíu mày, vừa giơ tay lên muốn giúp cô lau nó nhưng lại cảm thấy không ổn liền buông tay xuống, sờ sờ chóp mũi mình, ánh mắt né tránh nói: “Nơi này không tốt, đều bị mưa hắt ướt hết rồi.”

Ngoài miệng nói ghét bỏ, thân thể lại hơi hướng về phía Tô Tiểu Tiểu mà dựa sát vào, chắn ở trước mặt cô, ngăn cản nước mưa bên ngoài.

Mưa không nhỏ lại mà càng lúc càng lớn, Lục Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm ống tay áo ngắn mỏng manh của cô gái, không vui nhìn về phía hai bàn tay trống rỗng của mình, sớm biết vậy đã mang thêm một cái áo khoác.

Trong lòng anh hối hận, lại thấy Tô Tiểu Tiểu vẫn mím chặt môi, cho rằng cô bị lạnh, liền nhăn mặt lại, kéo tay cô gái đi về phía cầu thang bên cạnh: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đến một chỗ, cam đoan cậu chưa từng đến đó.”

Tay Lục Vũ rất lớn, tựa hồ có thể bao bọc toàn bộ bàn tay Tô Tiểu Tiểu, anh hơi sửng sốt, tay con gái đều nhỏ như vậy sao, còn không bằng một nửa tay anh.

Lúc đến gần, Lục Vũ ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, ngọt ngào nhu nhu giống như hương thơm trên người cô.

Anh khẽ cong môi, dư quang thoáng nhìn thấy mặt cô đỏ ửng, thờ ơ một tiếng: “Cậu ăn kẹo sao, trên người lại ngọt như vậy?”

“Không có, không có.” Tô Tiểu Tiểu muốn rút tay ra nhưng đáng tiếc dùng sức thế nào cũng không tránh thoát, cô có chút sốt ruột, sợ bị người khác nhìn thấy.

“Đó là mùi gì?” Nhận thấy được động tác nhỏ của cô, ý cười trong đáy mắt Lục Vũ càng sâu, nghiêng đầu nhìn.

“…… Tôi, tôi không biết.” Tô Tiểu Tiểu vội vàng nói một câu, “Có thể là mùi sữa tắm của tôi.”

Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, giống một sợi lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua trái tim anh, ngứa ngáy gãi đến mức khiến người ta không yên được. Lục Vũ trong lòng khẽ động, cố ý thả chậm bước chân, không nhanh không chậm nói: “Nhãn hiệu gì?”

Anh cũng muốn mua nó.

Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng nói tên một thương hiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Vừa định tránh thoát khỏi trói buộc của anh, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn: “Hai em đang làm cái gì vậy?!”

Truyện chỉ được đăng tại https://mihortensia.wordpress.com/

……

Cho đến khi tan học, mưa vẫn chưa dừng lại.

Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cửa sổ, cắn đầu bút ngẩn người. Buổi sáng sau khi chủ nhiệm lớp bắt gặp, cô và Lục Vũ đã bị phạt viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, Tô Tiểu Tiểu từ khi tan học đã bắt đầu viết, đến bây giờ cũng chỉ gom đủ năm trăm chữ.

Cô nhíu mày nhìn chằm chằm tờ giấy trắng trên bàn, bên ngoài mưa vẫn to như trước, thỉnh thoảng gió thổi qua mấy sợi tóc quanh tai cô, tạo thành một vòng cung trên không trung.

Bạn trực nhật cũng đã về nhà, phòng học trống rỗng, chỉ còn bóng lưng cô đơn của cô.

Tô Tiểu Tiểu hỏi bọn họ rồi lấy chìa khóa phòng học lúc họ chuẩn bị khóa cửa lần cuối.

[Tôi hứa sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm ngày hôm nay nữa, mỗi sáng thức dậy lúc 6 giờ, tranh thủ bắt chuyến xe buýt đầu tiên…]

Sau khi vắt óc suy nghĩ, Tô Tiểu Tiểu cũng gom thêm được một trăm chữ nữa, cô nhìn nét chữ còn chưa khô phía trước, khẽ thở dài một tiếng.

Đầu bút tùy ý vẽ trên bàn, Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hai chiếc ô trong cặp sách của mình.

Lục Vũ chưa về nhà, túi xách của anh vẫn còn ở trên bàn.

Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ra cửa, vô cùng cẩn thận lấy ra một chiếc ô màu lam, do dự một lát cuối cùng cũng đứng lên.

Hẳn là anh chưa quay lại phòng học đi.

Cô cắn môi dưới, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm vào cửa lớp, sợ Lục Vũ đột nhiên xuất hiện.

Vừa mới di chuyển về phía trước một bước, đột nhiên một nam sinh từ ngoài lớp học chạy tới, Tô Tiểu Tiểu hoảng sợ, lập tức không dám đi về phía trước nữa.

May mắn thay, chỉ là lớp bên cạnh.

Cô hít sâu một hơi, vỗ ngực thầm cảm thấy may mắn. Tuy nhiên lần này cô cẩn trọng hơn, tiến lên quay lưng về phía bàn, giấu ô ở sau lưng.

Trên hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, Tô Tiểu Tiểu kiễng chân nhìn ra ngoài cửa, thấy bốn phía đều không có người, nhanh chóng đặt ô lên bàn của Lục Vũ.

Chiếc ô màu lam đặc biệt nổi bật trên bàn trắng, Tô Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn thoáng qua, vẻ mặt không vui.

Nó có vẻ hơi rõ ràng.

Cô mím môi, hàng lông mi khẽ run rẩy, ngón tay bất tri bất giác duỗi qua.

Vẫn nên đặt nó dưới bàn đi, bằng không cậu ta hỏi cô cái ô này của mình thì làm sao bây giờ.

Tô Tiểu Tiểu do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn đứng lên, nhanh chóng cầm ô đặt xuống gầm bàn, cố gắng giấu nó dưới cặp sách.

Thấy ô vững chắc dán cặp sách của Lục Vũ, Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt tròn trịa như chuột đồng nhìn về phía cửa, rón ra rón rén trở về vị trí cũ.

Còn mỗi hai trăm chữ thôi là hoàn thành, Tô Tiểu Tiểu cổ vũ cho mình, cắn nắp bút tiếp tục khổ sở suy nghĩ.

Đầu bút trượt qua để lại nhiều vệt bất thường, một bức tranh trừu tượng dần hiện lên trên giấy nháp.

Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu, buồn rầu chăm chú nhìn tờ giấy trắng trên bàn.

Ngoài cửa sổ mưa ào ào, từ mép cửa sổ trượt xuống, giống như một thác nước khổng lồ.

Tô Tiểu Tiểu nhìn nhìn, lại ngẩn người.

Lục Vũ có đi chơi bóng không? Sao anh không quay lại. Trường cô có cả sân bóng rổ trong nhà, vì vậy ngay cả khi trời mưa, họ vẫn có thể tiếp tục các lớp học thể thao.

Lớp thể dục là điều Tô Tiểu Tiểu ghét nhất, nhưng Lục Vũ lại rất thích. Anh là đội trưởng đội bóng rổ, mỗi lần đi học thể dục, nữ sinh trong lớp đều chạy tới xem anh chơi bóng, lén lén lút lút bàn tán về dáng người xuất sắc của anh.

Vừa nghĩ tới Lục Vũ, khóe miệng Tô Tiểu Tiểu lơ đãng bắt đầu nhếch lên, mặt mày cong cong cười, ngay cả đầu bút đang cắt ngang tờ giấy trắng cũng không biết.

Đây là người con trai đầu tiên mà cô thích.

Tô Tiểu Tiểu bất giác dời ánh mắt đến bàn tay mới bị Lục Vũ nắm vào buổi sáng, che miệng cười trộm.

Nếu anh có thể dắt cô nhiều lần, cô không ngại bị giáo viên phạt vài lần nữa đâu.

Tiếng cười kìm nén của thiếu nữ trong phòng học trống trải cực kỳ rõ ràng, kèm theo tiếng đồng hồ “tích tắc” trên vách tường.

Tô Tiểu Tiểu mím môi cười trộm, lại nhớ tới chiếc ô vừa rồi đặt dưới cặp sách của Lục Vũ, tâm tư liền xoay chuyển.

Liệu anh có thể nhìn thấy nó không.

Ý cười vừa hiện ra nhanh chóng biến mất, Tô Tiểu Tiểu buồn bực nhìn chiếc ô bị cặp sách chặn lại, trong lòng phát sầu.

Rối rắm từng chút một bò lên trong lòng, giống như con sâu nhỏ đang níu lấy trái tim khiến cô khó chịu. Tô Tiểu Tiểu nhăn mặt, ủ rũ nhìn bàn học của Lục Vũ đến ngẩn người.

Vẫn là đặt nó lên trên thôi.

Do dự một lát, Tô Tiểu Tiểu đứng dậy, chần chừ tiến lên, chột dạ rút ô giấu dưới cặp sách ra, vừa ôm vào trong ngực, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Cậu làm gì vậy?”

Tô Tiểu Tiểu ngẩn người ra, thân thể cứng ngắc không dám xoay lại, con ngươi đen láy đột nhiên ngừng chuyển động. Sau khi hít sâu vài lần, mới chậm rãi quay người, nhìn người thiếu niên đứng trước mặt mình, ấp úng mở miệng: “Tôi, tôi…”

Tô Tiểu Tiểu cắn cắn môi, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Ô của tôi rơi xuống đất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.