Nghe Lương Trinh nói mấy lời đó, "Lục thúc" nhìn cô với vẻ mặt hoảng hốt. Nhưng ngay sau đó, ông ta ý thức được mình không nên có biểu hiện như vậy nên đã cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng của mình.
Đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời, đây là điều nằm trong dự đoán của Lương Trinh. Cô bỏ máy nghe trộm xuống, vừa nhìn nền nhà vừa nói:
- Thân phận giả của ông đã bị lộ tẩy rồi.
Người đàn ông trung niên thấp bé đang ngồi trước mặt cô theo bản năng vội vàng quay đầu đi tìm xem máy của mình ở đâu. Lương Trinh chậm rãi nói:
- Tôi thấy thính lực của anh khá tốt, vậy tại sao anh lại cần máy trợ thính?
Có vẻ người đàn ông thấy xấu hổ trước câu hỏi của Lương Trinh. Còn cô sau khi hỏi xong thì lấy túi xách của mình và đi khỏi đó. Cô lấy xe và đi thẳng tới khu biệt thự, nơi Tạ An Hoài sống.
Cô ấn chuông cửa, chốc lát quản gia đã xuất hiện, cười nói với cô:
- Thực xin lỗi Lương tiểu thư, hôm nay tiên sinh nhà tôi không tiếp khách.
Từ sự tôn trọng của bác ấy với cô nên bác ấy mới chịu hơi mở cửa để nói với cô lời từ chối. Lương Trinh cũng dự đoán được việc mình không gặp được Tạ An Hoài, nên giờ cô bất chấp hết, nhân lúc bác hé cửa cô liền trực tiếp đẩy cửa ra để lách người đi vào.
Bác Thành bị hoảng sợ trước hành động của cô, bác vội vàng đuổi theo cô và nói:
- Lương tiểu thư, Lương tiểu thư không thể làm như vậy.
Lương Trinh đi vào sảnh chính của biệt thự, bác Thành cũng vội vàng đi theo cô. Vừa vào tới nơi cô đã thấy anh đang ngồi đọc sách. Nghe tiếng bước chân anh xoay người lại nhìn, rồi vẫy tay ý bảo bác Thành không cần ở lại chỗ này. Nhận được lệnh cho lui, bác Thành thở phào một hơi nhẹ nhõm, bác im lặng đi khỏi sảnh chính. Tạ An Hoài cười trầm ngâm, anh nhìn cô rồi hỏi:
Lương Trinh nhìn chằm chằm mặt anh, trên mặt anh không hề có vẻ hoảng loạn, cũng không có chút nào của vẻ làm bộ. Có vẻ như anh chưa nghe rõ câu hỏi của cô.
- Thật sự không phải anh sao? – Cô hỏi lại.
- Đương nhiên không phải tôi rồi.
Anh cười điềm nhiên, dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới anh. Lương Trinh thấy khó chịu trước nụ cười của anh, cô cười khẩy:
- Tạ tiên sinh không lừa tôi chứ?
- Đương nhiên.
- Anh có dám thề không?
- Có gì mà không dám?
- Tôi muốn anh thề, nếu anh lừa tôi khẳng định rằng bốn năm trước người cứu tôi không phải là anh, anh không là Lục thúc, thì người anh thích sẽ có cái chết không được tử tế.
Cô chắc chắn rằng anh đã bị sững sờ trong khoảnh khắc vì lời của mình. Cô đến gần anh hơn, nhấn mạnh từng từ hỏi anh:
- Anh sao thế? Anh không dám thề à?
Chỉ trong nháy mắt vẻ mặt của anh đã khôi phục như thường, anh vẫn nở nụ cười ôn hòa, tươi đẹp:
- Tôi không thích ai cả, cho nên lời thề này không có giá trị với tôi. Hay thế này đi, tôi đem lời thề chuyển thành nếu tôi lừa cô, tôi sẽ không được chết tử tế nhé.
- Không được, tôi muốn anh thề nếu anh gạt tôi, người anh thích sẽ không được chết tử tế.
- Lương tiểu thư, tôi đã nói rồi tôi không thích ai cả.
- Như vậy không phải càng tốt sao, anh không thích ai nên lời thề sẽ không có ảnh hưởng gì tới anh. Tại sao anh lại không dám thề?
Tạ An Hoài không trả lời cô, anh chỉ mỉm cười nhìn cô.
- Tạ An Hoài, anh thích tôi đúng không?
Tạ An Hoài cúi đầu, anh nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Lương tiểu thư vì sao cô lại có suy nghĩ ảo tưởng như vậy?
Lương Trinh không bị đả kích trước câu hỏi này, cô nhìn anh hỏi tiếp:
- Như vậy là anh dám thề đúng không?
Anh nhìn ra cửa sổ, đổi chủ đề câu chuyện giữa hai người:
Lương Trinh tiếp tục tiến đến gần anh hơn, cô khom người để đối diện với anh. Cô nhìn anh chằm chằm gương mặt tuấn tú của anh, cười trầm ngâm:
- Tạ tiên sinh, anh chưa cho tôi biết vì sao anh không dám thề đâu. Anh đừng hòng lảng sang chuyện khác.
Cô thầm nghĩ nhất định anh sẽ bị hoảng loạn hoặc bất an nhưng thực tế lại không hề như vậy. Từ đầu tới lúc này anh đều giữ được vẻ bình tĩnh, dường như không có điều gì có thể khiến anh hoảng loạn hay bất an. Anh thản nhiên đối diện với cô:
- Lương tiểu thư, tại sao tôi phải tuân theo quy tắc cô đặt ra? Thật ra, tôi không phải không thể thề điều cô yêu cầu. Tôi đã khẳng định rằng người cứu cô bốn năm trước không phải tôi, và Lục thúc là ai tôi cũng không rõ nên dù có thề hay không sự thật vẫn là sự thật mà thôi.
- Nếu anh thấy đây là sự thật thì anh sợ điều gì? Anh là không dám thề.
- Tôi nói rồi, tôi không cần phải tuân theo quy tắc cô đặt ra.
Giờ phút này mặt cô rất gần với mặt anh, ở khoảng cách này cô có thể nhìn rõ ngũ quan của anh. Lông mày của anh rất đậm, mắt của anh trong và sâu, mũi thẳng. Anh còn có đôi môi mỏng, khuôn mặt của anh thật sự vô cùng hoàn mĩ với dduwfowfng nét rõ ràng, quyến rũ.
Anh thật sự rất đẹp trai, dù nhìn gần cô vẫn thấy anh thật đẹp. Đặt biệt là đôi mắt của anh, càng nhìn càng khiến người ta chìm đắm vào nó. Không chỉ thế, lông mi anh vừa dài vừa dày. Mỗi khi anh nói mắt anh sẽ chớp nhẹ một cái lông mi rung rinh như những cánh bướm đang đưa lên đưa lên đưa xuống nhịp nhàng, tựa như mời gọi người khác hãy tới gần để bắt được nó.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Lương Trinh lại bất giác đưa tay lên mắt anh. Có vẻ như cô bị thu hút bởi làn mi của anh - những "cánh bướm xinh đẹp" nên muốn bắt nó để vào lòng bàn tay mình để nhìn ngắm cho thỏa lòng.
Nhưng cô chỉ vừa mới đưa tay lên Tạ An Hoài đã túm cổ tay cô, chốc lát cô đã ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc. Ở cuộc trò chuyện nghiêm túc thế này tại sao cô lại có suy nghĩ muốn vuốt làn mi của anh cơ chứ.
Lương Trinh cố tỏ vẻ bình tĩnh, cô nhanh chóng rút tay lại. Cô ho một tiếng để giúp bản thân bớt lúng túng, sau đó cô đứng thẳng người, yên lặng quan sát người đàn ông đang đứng ngồi đối diện mình. Trước sau anh đều không chịu thừa nhận mình chính là Lục thúc, cũng không chịu thừa nhận chính anh đã cứu cô khỏi trận hỏa hoạn trong quá khứ. Dường như anh chính là tường đồng vách sắt nên cô không thể công phá, không thể phá bỏ lớp ngụy trang của anh.
- Lương tiểu thư đến giờ cô nên về rồi đó. – Tạ An Hoài lại lên tiếng tiễn khách.
Lương Trinh trầm tư trong chốc lát, sau đó cô nói với anh:
Cô không tin, dù cho cô dùng tất cả thủ đoạn vẫn không thể khiến người đàn ông mở miệng nói ra sự thật. Đã có quyết định của mình nên cô bấm số gọi cho anh cả, cô nói dối là mình cùng với Vũ Văn Nghiên ở lại nhà Vũ Văn Mị - chị cả của cô ấy chơi nên đêm nay sẽ không về nhà.
Chị Vũ Văn Mị đã ra ở nhà riêng từ mấy năm trước mà cô cũng đã từng Vũ Văn Nghiên qua đêm ở đó. Nói chuyện với anh cả xong cô gọi cho Vũ Văn Nghiên, để cô ấy giúp mình che giấu sự thật. Vũ Văn Nghiên hỏi cô đang ở đâu, cô chỉ trả lời qua loa:
- Chuyện phức tạp lắm, đợi tớ về, tớ sẽ kể chi tiết cho cậu nghe nhé.
Trước kia, những ngày cô ở bên ngoài chơi game thâu đêm, Vũ Văn Nghiên cũng nói dối giúp cô nên giờ đã thành quen với những kiểu tình huống thế này. Cho nên sau khi nhận được đáp án tạm thời từ cô, Vũ Văn Nghiên mau chóng nhận lời rồi cúp điện thoại mà không hỏi thêm điều gì.
Kết thúc cuộc gọi cô quay người quơ quơ điện thoại trước mặt Tạ An Hoài:
- Đã xong, hôm nay tôi sẽ ở lại đây.
- Như vậy không hay lắm đâu, Lương tiểu thư dù gì cũng là gái chưa chồng mà tôi là trai chưa vợ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của cô.
Lương Trinh thản nhiên đáp lại:
- Dù sao thanh danh của tôi cũng không tốt đẹp gì nên tôi cũng chẳng sợ. Mà chuyện này chỉ có hai chúng ta biết nếu anh không nói tôi không kể thì còn ai có thể biết được chứ.
- Tôi nghĩ là tôi vẫn nên gọi cho anh trai của cô, để cậu ấy tới đón cô về nhà.
Lương Trinh giằng lấy điện thoại của anh:
- Anh sao vậy? Tôi là khách của anh, anh là chủ thấy khách tới không giữ lại còn lên tiếng đuổi. Đây là phong cách tiếp khách của Tạ tiên sinh à. Hơn nữa dù anh có gọi anh của tôi tới, tôi cũng sẽ nhất quyết không về.
Tạ An Hoài xoa trán bất lực trước sự cứng đầu của cô nên anh đành phải thỏa hiệp:
- Được rồi, đã vậy thì đêm nay Lương tiểu thư ở lại đây làm khách đi. Nhưng sáng mai tôi sẽ cho người đưa cô về sớm.
Lương Trinh gật đầu, cô đưa trả anh điện thoại.
- Nhà của tôi không có chỗ nào thú vị cả nên nếu cô ở đây chắc chắn sẽ thấy chán rất nhanh.
- Không sao, anh lo đọc sách của anh đi, tôi tự mình đi dạo xung quanh.
Lương Trinh đi một vòng từ cửa lớn đến hậu viện. Ở đây có một giàn nho lớn, chỉ là bây giờ đã bắt đầu mùa đông nên giàn nho cũng rạc hết lá, tiếp đến là hành lang làm từ gỗ. Hành lang dẫn lối tới hồ, trên hành lang có xây một đình hóng gió. Phía bên ngoài đình hóng gió có bày mấy chậu hoa. Do là tới mùa đông nên cũng chỉ còn vài cọng Lục ý điểm xuyết, dù có phần hiu quạnh nhưng vẫn cảm nhận được nơi đây cảnh đẹp ý vui.
Trong đình hóng gió có bày hai cái ghế dài, trên ghế để sẵn mấy cái đệm rất êm. Lương Trinh ngồi xuống, cô đưa mắt nhìn mặt hồ mênh mông, nếu không vì trời lạnh nơi đây thật sự sẽ rất đẹp. Tạ An Hoài đúng là thật biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Lương Trinh ngồi trong đình hóng gió được một lúc thì quản gia đã tới mời cô vào ăn cơm. Thời điểm cô vào tới nơi Tạ An Hoài đã ngồi sẵn ở cạnh bàn ăn, thấy cô đi tới anh khách khí mời mọc:
- Đồ ăn đơn giản, không biết là có hợp với khẩu vị của Lương tiểu thư hay không.
Lương Trinh nhìn thoáng qua, đều là mấy món thường ngày, hợp với bữa cơm gia đình, cũng có một hai món là đồ cô thích ăn, cô gật đầu:
Lương Trinh cũng không khách khí, cô cầm đũa lên ăn. Ăn được nửa bữa cô mới ngẩng đầu nhìn Tạ An Hoài đang ngồi đối diện mình. Trong nhà bật máy sưởi nên Tạ An Hoài chỉ mặc cái một cái sơ mi trắng, quần dài, ống tay áo sơ mi được xắn lên ngang khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài của anh, phía cổ tay bên kia anh đeo một cái đồng hồ. Động tác ăn cơm của anh vừa thong thả ung dung vừa ưu nhã, chỉ bấy nhiêu cũng đủ chứng minh anh là người đàn ông có tu dưỡng. Đột nhiên Lương Trinh thấy những chuyện đang diễn ra đều có phần không thật, cô chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày cô ăn cơm cùng với Tạ An Hoài tại biệt thự của anh.
Ăn cơm tối xong Tạ An Hoài muốn đi xử lý công việc nên anh nhanh chóng lên thư phòng. Trước khi đi anh còn dặn nếu cô muốn đi dạo thì phải gọi quản gia đi cùng nếu không cô sẽ bị lạc.
Dặn dò xong anh đi lên tầng luôn, Lương Trinh đứng ở dưới nhìn theo dáng anh. Khi anh đi trên đất bằng sẽ không ai nhận ra sự khác biệt nhưng khi anh leo bậc thang, sẽ rất nhanh nhận ra một bên chân anh nặng nề hơn, một bên chân nhẹ hơn. Cũng khó trách được, bởi vì chân giả dù có tốt tới đâu cũng không thể bằng chân thật được.
Hiện tại cô có thể khẳng định người cứu cô bốn nắm trước chính là anh. Chỉ cần nghĩ tới vì cứu mình mà anh rơi vào cảnh tàn tật, cô liền thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Anh liều chết cứu cô, còn giúp cô nhiều như vậy, một người đàn ông vì mình mà làm nhiều việc như vậy nếu nói cô không chút nào động tâm với anh thì chính là nói dối.
Hơn nữa, anh lại còn đẹp trai như thế.
Cô đã từng phải trải qua đau khổ trong tình cảm nhưng cô vẫn giữ sự tin tưởng với tình yêu, cũng dám đối diện với tình yêu của mình. Cô thích người đàn ông này, cô cũng biết anh thích mình cho nên cô muốn rút ngắn khoảng cách với anh, muốn hiểu anh hơn, muốn ở bên cạnh anh mặc kệ tương lai thế nào, mặc kệ đoạn tình cảm này có thể kéo dài bao lâu. Chỉ cần những giây phút ở bên anh khiến cô vui sướng, cô sẽ bất chấp tất cả, sẽ không suy nghĩ xem tương lai mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Thực sự cô rất mong chờ khoảnh khắc Tạ An Hoài ôm mình, sau đó cô có thể quang minh chính đại sờ khuôn mặt tuấn tú của anh, sờ thân thể rắn chắc của anh. Khi anh ôm cô nhất định sẽ rất thoải mái, nếu như anh lại dùng những ngón tay thuôn dài, đẹp đẽ của mình để vuốt ve mặt cô..
Lương Trinh vội vàng lắc đầu, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, cô đúng là càng ngày càng bỉ ổi. Hơn nữa, anh là người ương ngạnh, cứng cỏi nên mãi anh vẫn không chịu thừa nhận là mình có tình cảm với cô. Để đến được lúc thực hiện những điều cô vừa nghĩ chắc chắn sẽ cần thời gian dài. Nghĩ tới đây Lương Trinh chỉ có thể thở dài não nề.
Bây giờ còn khá sớm nên Lương Trinh để quản gia dẫn cô đi dạo xung quanh. Cô vốn định khai thác một chút thông tin của anh từ quản gia nhưng nào ngờ bác ấy cũng rất kín miệng nên về cơ bản cô không thu thập được thêm thông tin hữu ích nào cả. Lương Trinh thấy không vui nên rất nhanh cô đã đề nghị quay trở về.
Về tới nhà quản gia đưa cho cô một quần áo ngủ, lúc đưa bộ quần áo cho cô bác ấy còn áy náy phân bua:
- Bởi vì từ trước tới nay chưa từng có khách nữ ở lại đây qua đêm nên chúng tôi không có chuẩn bị sẵn quần áo cho con gái mặc nên đành khiến Lương tiểu thư chịu thiệt, mặc tạm bộ quần áo ngủ của tiên sinh. Nhưng tiểu thư yên tâm đây là quần áo dự bị, tiên sinh chưa từng mặc nó.
Lương Trinh cũng không quá để tâm chuyện này nên vừa nhận bộ quần áo cô vừa nói lời cảm ơn với bác ấy.
Đồ tẩy trang Lương Trinh luôn mang theo bên mình, tất cả đều đóng ở phiên bản mini nên cũng rất tiện lợi. Rửa mặt xong Lương Trinh đi thay quần áo. Bộ quần áo này thật sự là quá lớn đối với cô, nhưng để mặc tạm thì vẫn chấp nhận được. Chỉ cần không phải đồ áp lên mặt Lương Trinh đều có thể tùy tiện qua loa.
Nếu bây giờ đi ngủ luôn thì Lương Trinh thấy không cam tâm, cô chưa đả động được chút nào tới lớp phòng thủ kiên cố của Tạ An Hoài. Trong đầu cô hiện giờ đang nghĩ tới mấy thủ đoạn, thậm chí cô cũng đã nghĩ tới chuyện hay kéo anh lên giường luôn. Dù sao cô cũng rất hài lòng vừa ý về anh nhưng biện pháp này có phần quá bỉ ổi. Mặc dù cô không quan tâm thanh danh của mình nhưng cũng không vì thế mà bỏ qua mọi vấn đề.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đi tìm anh để nói lời chúc ngủ ngon. Còn sau khi nói xong mà có phát sinh chuyện gì hay không thì cũng phải là chuyện cô có thể quyết định được nữa.
Lúc nãy quản gia cũng đã chỉ cho cô biết đâu là thư phòng của anh, cho nên ra khỏi phòng ngủ cô đi thẳng tới đó luôn. Đến trước cửa phòng cô không gõ cửa đi vào luôn mà còn đứng lại cố tình kéo cổ áo trễ xuống một chút. Nhưng cô cũng không kéo quá mức mà chỉ vừa đủ để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, sau đó cô xõa tung tóc, để tóc xõa tự nhiên trên vai, lộ ra vành tai xinh xắn. Thêm nữa, vì cô vừa rửa mặt nên dù không được đến cảnh giới khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn người đối diện mê mẩn.
Làm xong công tác chuẩn bị Lương Trinh mới gõ cửa, rất nhanh cô đã nghe được tiếng đáp của Tạ An Hoài:
- Vào đi.
Lương Trinh đẩy cửa đi vào, cô thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc để viết gì đó. Nghe được tiếng mở cửa anh mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi vào là cô, anh cười khách sáo:
Trong mắt của anh không hề có chút nào sự kinh diễm trước sắc đẹp của cô. Người đàn ông này thật là sự rất khách khí, anh mắt lại chính trực, không hề nhìn cô nhiều thêm một giây. Dường như anh không hề có suy nghĩ vượt giới hạn nào với cô. Nhìn anh khách sáo và giữ khoảng cách, Lương Trinh có phần cảm thấy bản thân mình thật thất bại. Cô thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét tươi cười:
- Không có chuyện gì cả. Tôi đến là vì muốn chúc Tạ tiên sinh chút nữa ngủ ngon thôi.
- Chỉ có vậy.. Anh mỉm cười, đáp lại:
- Chúc Lương tiểu thư ngủ ngon.
Trong thâm tâm Lương Trinh đang nghẹn thành một đóng, miệng cười nhưng tim không cười:
- Chúc Tạ tiên sinh ngủ ngon.
Cô giúp anh đóng của thư phòng lại, vẻ tươi cười trên mặt cô cũng nhanh chóng tan biến không để lại chút dấu vết nào. Tạ An Hoài, tên này thật là..
Giờ cô đã hiểu vì sao đời trước anh ta cứ mãi độc thân. Anh không hề hiểu phong tình, kiểu người thế này liệu có người con gái nào có thể chịu đựng được? Cô vỗ vỗ mặt mình, chỉnh trang lại quần áo. Sau đó cô mới đi về phòng. Về tới phòng cô cũng không muốn nghĩ thêm gì cả nên đi ngủ luôn.
Nhưng vì lạ giường thêm nhớ về phản ứng ban nãy của Tạ An Hoài khiến cô có chút tức giận. Vì thế nên trằn trọc hồi lâu cô vẫn không thể vào giấc.
Ước chừng đến nửa đêm cô nghe thấy có tiếng vặn khóa cửa, cô thấy sợ nhưng vẫn cố nằm im tập trung tinh thần chờ xem chuyện gì sắp tới. Cửa phòng cô ngủ bị đẩy ra nhẹ nhàng, sau đó có tiếng bước chân đến gần giường cô nằm. Động tác của anh rất nhẹ, khi bước gần như không có tiếng động gì nhưng cô biết người đi vào chính là Tạ An Hoài.
Lương Trinh thấy buồn bực, nửa đêm anh vào phòng cô để làm gì?
Hậu viện vẫn còn sáng đèn, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng nên trong phòng dù tối nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mặt người.
Tên đàn ông không hiểu phong tình này cuối cùng cũng đã không chịu được nên lộ đuôi cáo sao?
Nửa đêm anh còn mò vào phòng cô, giờ nghĩ thế nào cũng thấy mục đích của anh không hề đơn thuần.
Dù đang giả bộ ngủ say cô vẫn cảm nhận được là anh đang nhìn cô ngủ. Tuy rằng đầu tóc cô lúc này có chút rối loạn nhưng cũng không đến mức xúc phạm người nhìn. Cô cố ý nghiêng mặt khoe ra góc nghiêng hoàn mỹ nhất của mình cho anh ngắm.
Dựa theo kịch bản của phim thần tượng, anh sẽ thừa dịp cô ngủ mà hôn trộm. Cô cũng đang thầm mong anh hãy hôn trộm mình để cô làm bộ bị đánh thức, bắt tận tay day tận trán hành động của anh, xem anh có thể chống chế đến mức nào.
Nhưng người đàn ông này lại không hề làm theo kịch bản, anh cứ đứng bất động nhìn cô hồi lâu. Mãi đến lúc cô cảm giác mình sắp không thể giả bộ được nữa thì cô lại nghe được tiếng thở dài nhè nhẹ của anh, sau đó aanh xoay người đi ra cửa.
Lương Trinh: "?"
Má nó, bản cô nương cố gắng cong người uốn thân tạo dáng mệt mỏi như vậy mà anh chưa hôn đã bỏ đi là sao?
Lương Trinh không chịu được nữa, cô bật dậy bật đèn. Tắc một tiếng cả căn phòng vốn đang tối tăm mù mịt đã trở nên sáng trưng. Lúc đèn sáng cô nhìn thấy rõ ràng anh có chút bối rối, anh sững người trong nháy mắt. Nhưng ngay sau đó anh đã chậm rãi xoay người, trên mặt nở nụ cười thường trực, không hề có nét hoảng loạn của kẻ làm việc vụng trộm mà bị người bắt gặp. Anh đứng im ở đó, làm vẻ như mọi chuyện vừa xong là đương nhiên là lẽ thường mà thôi.
- À.. Hóa ra Tạ tiên sinh là quan tâm tôi có ngủ ngon hay không?
- Đương nhien, Lương tiểu thư là khách tôi là chủ nên tất nhiên phải quan tâm, săn sóc cô, tránh việc tiếp đãi không chu toàn.
* * *
- Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy Lương tiểu thư nghỉ ngơi nữa. – Nói xong anh tiếp tục bước về phía cửa phòng.
Lương Trinh bước theo chặn đường anh. Theo bản năng, Tạ An Hoài lùi bước về phía sau để giữ khoảng cách với cô, rồi anh mới lại hỏi tiếp:
- Lương tiểu thư còn có việc gì sao? – Dáng vẻ của anh đúng chuẩn chính nhâ quân tử, chủ nhà quan tâm tới khách của mình.
Đối diện với một Tạ An Hoài tường đồng vách sắt, thâm tàng bất lộ, những cơ hội như ngày hôm nay sẽ không nhiều. Bây giờ anh đã tự mình tới đây cô chẳng có cớ gì mà bỏ qua cơ hội ép anh vào khuôn khổ.
Lương Trinh nghiêng đầu cười đen tối, vừa bước về anh cô vừa tháo dây lưng của áo tắm, đúng theo phong cách lưu manh ép sát anh.
Nhưng anh lại không phải cô gái bé nhỏ gặp phải lưu manh mà sợ hãi run rẩy, anh đứng bất động nhìn cô chăm chú. Dù cô đã sát vào anh rồi anh vẫn không nhúc nhích hay lùi bước.
Cô nghĩ thầm nếu giờ mình dừng lại thì sẽ bị lúng túng nhưng nếu không dừng cô sẽ đụng phải thân thể của anh. Cô cân nhắc vóc dáng của mình và anh, sau đó cô nhận ra nếu đụng phải người anh, người có hại sẽ là cô. Nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định đưa tay đẩy ngã anh. Mà chắc Tạ An Hoài cũng không nghĩ tới cô sẽ đẩy anh, hơn nữa chân giả của anh cũng không đủ linh hoạt, bị cô đẩy anh liền không đứng vững. Anh mất kiểm soát lùi về về phía sau hai bước rồi ngã lên giường ở phía sau.
Giờ đẩy anh ngã rồi còn đợi chờ gì nữa mà không nhào vô thôi. Cho nên cô vội vàng chạy lại giường. Nhưng có vẻ cô không kịp rồi vì anh đã đang làm động tác bò dậy. Tình huống gấp gáp nên cô nhảy về phía anh luôn..
Tuy rằng cô học không quá giỏi nhưng thể dục của cô vẫn luôn ở mức đạt chuẩn bao năm qua. Do đó khi cô nhảy rất vừa vặn mà đáp xuống trên người Tạ An Hoài.
Lương Trinh thấy anh kêu một tiếng, sau đó lại thấy anh hít thở sâu. Cô bối rối không biết anh có chịu được không vì bữa tối nay cô ăn khá nhiều, một cú va vừa rồi chắc sẽ không khiến anh bị thương chứ.
Cũng may, hiện tại cô đang nằm trên người anh, động tác này giúp cô có quyền không chế trong tay. Chỉ cần cô hành động anh sẽ không thể đứng lên được.