Nhìn hai bác cháu họ thật thân thiết, đâu có ai ngờ chỉ mới không lâu trước đó hai người này còn giương cung bạt kiếm với nhau.
Tạ Gia Thắng dẫn người đi, nhưng trước khi đi lão vẫn ý vị liếc nhìn Lương Trinh một cái.
Lương Trinh vẫn luôn lo lắng Tạ An Hoài sẽ phải ăn thiệt thòi, nhưng hóa ra so với những gì cô hình dung về anh thì thực tế anh còn bản lĩnh hơn rất nhiều. Cho dù giờ anh chẳng có gì trong tay nhưng anh vẫn có biện pháp khiến kẻ khác không thể tùy ý bắt nạt, đè nén anh, ép anh phải làm theo ý của bọn họ. Cô chợt nghĩ mấy năm nay cuộc sống của anh đều như thế này, nhất thời cô không thể kiềm lòng thấy xót xa thay cho anh.
Cô đi về phía anh, dang hai tay ôm anh vào lòng. Tạ An Hoài dịu dàng vỗ lưng cô, anh hỏi nhỏ:
- Đã khiến em sợ à?
Cô lắc đầu.
Anh cười nói:
- Vậy em đang làm gì đây? Em ôm không phải vì muốn được anh an ủi sao, không lẽ em đang muốn an ủi anh?
Cô không lên tiếng đáp lời anh.
Anh vừa xoa tóc cô vừa nói:
- Anh không cần em phải an ủi anh. Không ai có thể làm anh tổn thương và anh cũng cho phép kẻ nào dám khiến em tổn thương, em hiểu không?
Dường như anh đang an ủi cô, nhưng giọng điệu của anh mười phần phấn khích. Anh muốn cô tin rằng anh có bản lĩnh như vậy, anh có thể đảm bảo rằng không ai có thể vượt qua anh gây tổn thương cho cô.
Lúc bác Thành đi vào thì hai người vẫn đang ôm nhau. Bác do dự một lúc rồi mới nói:
- Tiên sinh, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là Lâm Cương, anh ta nói là tới đón Lương tiểu thư về nhà.
Lúc này, cô mới buông anh ra:
- Là người anh em phái tới để đón em về.
- Được, em về đi. Anh sẽ gọi cho em sau.
Cô gật đầu một cái, nói tạm biệt anh xong thì đi ra cửa. Lâm Cương đang đứng đợi cô ở cửa, vừa thấy cô ra anh ta đã nói luôn:
- Lương tiểu thư, phu nhân đã trở về nhà.
- Mẹ tôi? – Lương Trinh chưa từng nghĩ nữ sĩ Bạch Hàn Nguyệt lại trở về nhanh như thế. Nhưng cô cũng đoán được mẹ trở về sớm là vì chuyện gì. Chắc chắn là vì chuyện của cô và Tạ An Hoài.
Cô không suy nghĩ nhiều nữa chỉ nhanh chóng lên xe.
Đối với chuyện Tạ Gia Thắng và Tạ Quân Hiến náo loạn ở nhà mình Tạ An Hoài không quá để ý. Anh cũng chẳng lo lắng mấy kẻ đó sẽ tính kế trả thù anh. Người của Tạ gia bên đó anh nắm chắc trong lòng bàn tay, bọn họ đối phó với anh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy loại biện pháp đơn giản, anh đã sớm xử lý nhuần nhuyễn, và đạt tới trình độ muốn gì được nấy, cho nên anh không muốn uổng phí tâm tư của mình với bọn họ.
Lương Trinh rời đi không lâu thì anh cũng đi vào thư phòng. Nhưng tới cửa thư phòng anh lại cố tình gọi bác Thành lại để phân phó:
- Bác gọi Đinh Lan Ca tới đây.
Người dưới tay anh đều có hiệu suất xử lý công việc rất cao. Không lâu sau Đinh Lan Ca đã tới trình diện. Cô ta gõ cửa thư phòng, đợi khi nhận được câu trả lời cô ta mới mở cửa đi vào.
Cô ta đi vào thấy Tạ An Hoài đang đứng trước bàn lớn để luyện thư pháp. Cô ta bước tới gần bàn lớn rồi cung kính nói:
- Tạ tiên sinh gọi tôi tới là vì báo cáo có vấn đề sao?
Trên tờ giấy tuyên anh đang nhẹ nhàng vung bút viết chữ, anh không ngẩng đầu lên:
- Không cô làm báo cáo rất tốt.
Đinh Lan Ca hoài nghi hỏi tiếp:
- Vậy tiên sinh tìm tôi vì chuyện gì?
Anh viết nốt nét chữ cuối, rồi gác bút lên nghiên mực. Anh dùng khăn lông lau tay rồi đi đến cái ghế làm việc rộng lớn và ngồi xuống đó. Cho đến khi lau tay xong anh mới ngẩng đầu nhìn cô ta và nói:
- Ban đầu, anh cô vì làm việc cho tôi mà qua đời, tôi rất áy náy với cậu ta. Đến nay tôi vẫn có ý chiếu cố cô nhiều hơn bình thường, nhưng việc tôi quan tâm cô nhiều hơn người khác không có nghĩa là cô có quyền xét hỏi chuyện riêng của tôi.
Mặc dù trong lòng nhen nhóm sự lo sợ nhưng Đinh Lan Ca vẫn cố giữ nét mặt thản nhiên như bình thường và nói:
- Tôi không hiểu rõ ý của tiên sinh.
- Bất kể bây giờ cô có hiểu hay không, nhưng tôi vẫn sẽ nói lại một lần nữa cho cô rõ ràng. Sau này tiểu thư Lương Trinh sẽ gả cho tôi, sớm hay muộn cô ấy cũng trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Cho nên tôi hy vọng rằng người dưới tay tôi sẽ tôn kính cô ấy như tôn kính tôi, cô đã hiểu chưa?
Khóe miệng Đinh Lan Ca giật giật vài cái, cô ta hốt hoảng nhưng vẫn cố giữ sắc mặt bình thản sao cho giống như bình thường:
Anh gật đầu, tới lúc này sắc mặt anh mới tốt hơn một chút:
- Biết vậy là tốt. Cô đi ra ngoài đi.
Đinh Lan Ca thở phào nhẹ nhõm, cô ta ngoan ngoãn mở cửa đi ra ngoài. Chẳng qua là ra ngoài rồi trong đầu cô ta vẫn đầy dấu hỏi. Trước đây, cô ta vẫn luôn nghĩ rằng Tạ An Hoài cầu thân với Lương gia là vì nhìn trúng gia sản của Lương gia - Tập đoàn Lương Thành. Bởi vì cô ta không tin chuyện vừa thấy đã yêu lại có thể xảy ra giữa Tạ An Hoài và Lương Trinh, dẫu sao sự chênh lệch giữa hai người này là quá lớn. Tạ An Hoài đọc rất nhiều sách, hiểu biết rộng lớn còn Lương tiểu thư ngoại trừ có một dáng dấp xinh đẹp, quyến rũ còn lại đều không đâu vào đâu. Hai người này đúng là hai kiểu người khác nhau, cô ta nghĩ Tạ An Hoài sẽ không để Lương Trinh lọt vào mắt mình. Cô ta luôn cho rằng trên đời này người xứng với Tạ An Hoài chỉ có thể là Vũ Văn tiểu thư, người phụ nữ ưu tú xuất sắc đó mới xứng đứng cạnh Tạ An Hoài.
Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, có lẽ mọi chuyện không giống như những gì cô ta đã nghĩ. Cô ta đi theo Tạ An Hoài đã được tám năm, cô ta chưa từng thấy tiên sinh từng bảo vệ người phụ nữ nào như hôm nay, ngay cả Vũ Văn tiểu thư tiên sinh cũng chưa bao giờ thể hiện thái độ để tâm đến mức này. Chẳng lẽ Tạ An Hoài thật sự bị trúng tiếng sét ái tình khi gặp Lương Trinh. Nhưng cô ta vẫn thấy không thể nào có chuyện này được, hai người họ quá cách biệt nhau. Đinh Lan Ca thật sự không thể đoán được điều mà Tạ An Hoài đang suy nghĩ trong đầu là gì.
Lương Trinh về đến nhà. Rất nhanh cô đã cảm nhận được nhà mình đang bị bao trùm trong không khí nghiêm trọng, đây là loại cảm giác chỉ khi có mẹ ở nhà nó mới xuất hiện.
Cô vừa vào phòng khách đã thấy nữ sĩ Bạch Hàn Nguyệt đang ngồi chờ sẵn ở ghế salon. Người cha mập thì ngồi bên cạnh, Lương Khiêm và Lương Bân thì chia ra ngồi ở hai bên. Mọi người đều im lặng ngay cả Lương Bân người luôn như đứa trẻ mắc chứng tăng động cũng đang ngồi thẳng người.
Chuyện này xảy ra được chính là nhờ uy lực của Bạch nữ sĩ chỉ cần vị Thái hậu này có mặt ở nhà tất cả mọi người đều sẽ không tự chủ mà an phận hơn bình thường.
- Mẹ, mẹ đã về. – Cô bước về phía trước, vừa bước vừa cung kính chào hỏi mẹ. Sau đó cô ngồi xuống chỗ bên cạnh Lương Bân, hai tay đặt trên đầu gối, giữ thẳng lưng, ngồi đúng theo quy củ.
- Chuyện Tạ An Hoài cứu con mẹ đã nghe anh con kể lại.
Qủa nhiên Thái hậu trở về sớm là vì chuyện này. Cô cũng không vội vàng tiếp lời mẹ, cô đợi bà nói tiếp.
- Mẹ chưa từng nghĩ tới người cứu con lại là Tạ An Hoài. Chúng ta đã bị Tạ Quân Hiến lừa nhiều năm như vậy thật uổng công mẹ đã luôn cảm kích ơn cứu mạng con của hắn ta. – Bà cầm ly trà nên, ưu nhã nhấp một ngụm trà rồi quay đầu hỏi con gái:
- Ban đầu con quyết định ở cạnh Tạ Quân Hiến cũng vì lòng cảm kích ơn hắn cứu con, hôm nay con lại chọn ở cạnh Tạ An Hoài, có phải cũng vì lòng biết ơn?
- Lòng biết ơn chỉ là một phần thật sự con đã bị rung động bởi anh ấy.
Bạch Hàn Nguyệt hơi nhíu mày:
- Trước đó con không quen anh ta, con đâu biết anh ta là hạng người gì? Nhanh như thế con đã động tâm với anh ta?
- Như vậy đi, mẹ cho con thời gian nửa năm. Nếu nửa năm sau con vẫn kiên quyết gả cho anh ta, thì mẹ sẽ đồng ý chuyện kết hôn của hai đứa.
- Những nửa năm cơ ạ?
Bạch Hàn Nguyệt nhíu mày:
- Sao? Thấy lâu quá à?
Lương Trinh hiểu rõ, mẹ đang lo cô trong lúc nóng đầu nên mới đưa ra quyết định gả cho anh. Bà cho cô thời hạn nửa năm là để khảo nghiệm cô. Mẹ vẫn luôn chu đáo cân nhắc mọi chuyện, mốc thời gian này sợ rằng mẹ đã tính toán đủ đường rồi mới đưa ra quyết định.
Nửa năm không quá dài cô cũng muốn khiến ba mẹ an tâm nên nói với bà rằng:
- Con có thể hiểu chuyện như vậy thì tốt nhất rồi.
Bà đứng lên nói với mọi người:
- Tốt lắm hội nghị gia đình ta tới đây là kết thúc, mọi người không cần phải ngồi ở đây nữa, đi lo việc của mình đi.
Nói xong thì bà đi lên lầu nhưng ba người đàn ông trong nhà thì vẫn ngồi im không động đậy. Cha Lương thở dài, ông sầu não nói:
- Nửa năm? Cha còn tưởng rằng sau khi từ hôn Tạ Quân Hiến con sẽ ở nhà thêm vài năm cơ đấy.
Cô biết cha không nỡ để cô đi lấy chồng nên cô tiến tới gần ông, ôm lấy ông thủ thỉ:
- Dù có kết hôn con vẫn sẽ thường xuyên quay lại thăm cha mà.
Cha Lương hừ hừ, bất mãn bảo rằng:
- Sao có thể làm vậy được chứ.
Cô chu mỏ ủy khuất:
- Sớm hay muộn thì con đều sẽ phải lấy chồng, cha cũng không có khả năng bên cạnh con cả đời.
Cha Lương trợn mắt nhìn con gái, sau đó ông lại thở dài:
- Nếu Tạ An Hoài không phải ân nhân của con ta đã định bắt anh ta phải ở rể.
Cô ôm bụng cha đung đưa:
- Không phải còn những nửa năm cơ à cha, nửa năm này con sẽ hiếu kính cha thật tốt.
Có vẻ câu này đã khiến cha Lương thấy được an ủi, trên khuôn mặt ủ dột của bắt đầu có nét cười, ông xoa đầu con gái cười nói:
- Con tự giác vậy là tốt.
Cô làm nũng với cha một lúc rồi mới về phòng của mình. Lát sau cô đã nhận được cuộc gọi từ Tạ An Hoài. Sau khi thăm hỏi anh bằng mấy câu đơn giản cô nói với anh:
- Mẹ em đã về rồi.
Mặc dù hiện giờ hai người không ở cạnh nhau nhưng trong thoáng chốc cô vẫn cảm nhận được anh đang khẩn trương hơn. Anh trầm mặc trong giây lát rồi mới hỏi:
- Là vì chuyện của hai đứa mình sao?
- Vâng.
- Em nói thế nào rồi? – Dù anh đã cố kìm nén nhưng trong giọng nói của anh vẫn ẩn chứa sự gấp gáp.
- Mẹ cho em thời hạn nửa năm. Nếu nửa năm sau em còn muốn lấy anh thì mẹ sẽ đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta.
Cô đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh trả lời nên đành thận trọng hỏi dò:
- Anh sao thế? Anh thấy lâu quá à?
Thế nhưng anh lại cười và trả lời rằng:
- So với dự đoán của anh mọi chuyện tốt hơn nhiều. Anh rất thỏa mãn.
Cảm giác khẩn trương của anh đã biến mất không dấu vết, trong giọng của anh lộ ra sự nhanh nhẹn. Hiển nhiên anh rất hài lòng với kết quả này.
Cô cũng thở phào nhẹ nhõm, im lặng một xíu tự nhiên cô lại bật cười hỏi anh:
- Trước đó anh dự đoán mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào?
- Nếu như cha mẹ em không đồng ý gả em cho anh, anh sẽ làm gì?
- Thật sao? Anh cậy mạnh như vậy cơ à? – Giọng điệu của cô thể hiện rõ sự hoài nghi.
Đột nhiên ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói có phần kì quái của Tạ An Hoài:
- Biết anh cậy mạnh như vậy em sợ sao?
Nói thật, quả thực lúc trước cô thấy sợ anh. Nhớ tới những thủ đoạn anh đã dùng ở kiếp trước, cô thấy da đầu mình tê rần rần. Một đời đã qua cô luôn cho rằng người đàn ông đứng trên đỉnh cao này thuộc thế lực tà ác ở
Thủ đô. Nhưng sau này khi biết chuyện anh cứu cô hơn nữa Lục thúc ở kiếp trước chính là anh, cô phát hiện ra anh vừa đáng sợ nhưng cũng rất đáng yêu. Hơn nữa anh quả thực vô cùng quyến rũ, mị lực của anh tỏa ra bốn phía, cô bị anh hấp dẫn, nên cô không còn thấy sợ anh nữa.
Nhưng dù tiếng lòng là vậy cô vẫn cười và đáp trả anh:
- Sợ chứ, thật là em sợ chết đi được.
- Em sợ anh vậy mà cứ sểnh ra là lại tranh thủ trêu chọc anh là sao?
- Haizzz đại ca thân yêu chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không?
- Lương Trinh. – Người ở đầu dây bên kia bỗng nhiên trịnh trọng gọi tên cô.
Trong lòng Lương Trinh trào lên một cơn sóng nhỏ, cô nghiêm túc trở lại:
- Có chuyện gì thế anh?
- Ngày mai em có rảnh không?
- Có ạ, sao vậy?
- Ngày mai chúng ta hẹn hò đi.
Cô thật muốn ném cho anh một lon hơi ga. Chỉ là một ngày hẹn hò sao anh lại nghiêm túc như thế.
- Được chứ, mai mình hẹn gặp ở đâu?
- Đầu tiên anh sẽ đi đón em, rồi mình thương lượng tiếp.
- Đừng, anh nói địa điểm đi rồi mình gặp nhau ở đó là được.
- Cũng được, vậy thì ở công viên chủ đề Đông Giao, 10h sáng em nhé, không gặp không về.
Hôm nay, cô mặc một cái áo khoác hai mặt màu xanh da trời, trên cổ áo đính lông hồ ly, khiến cho cái áo nhìn thì đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Bên dưới cô mặc một cái váy xếp li màu đen cùng với quần tất và một đôi ủng màu đen.
Mái tóc xoăn dài được buộc gọn sau gáy thành (kiểu đuổi ngựa), khuôn mặt trái xoan xinh đẹp được lộ ra hoàn toàn, tạo hình của cô trẻ trung khiến ai ai nhìn vào cũng thấy cô tràn đầy sức sống. Lương Trinh rất hài lòng với vẻ ngoài này.
Chuẩn bị xong thì cô chuẩn bị lên đường. Cô đoán Tạ An Hoài chắc chắn biết lái xe, nếu cô cũng tự mình lái xe thì sẽ không tiện lắm, nên cô quyết định gọi xe đến công viên chủ đề Đông Giao.
Vừa mới xuống xe cô đã thấy anh đang ngồi ở cạnh cửa công viên đợi cô tới. Hôm nay anh một cái áo lông cao cổ, bên ngoài là áo choàng dáng dài có hoa văn màu xám xen lẫn màu cam, bên dưới anh mặc một cái quần dài ôm chân (không phải kiểu quần bó mà nó là mặc vừa vặn nên quần ôm sát chân). Anh mặc rất đơn giản, thoải mái nhưng nhìn rất vừa mắt, quần ôm chân nên chân anh nhìn vừa thon dài vừa thẳng.
Tóc mái trên trán anh được chải ngược lên trên nhưng nó hơi lộn xộn. Tuy lộn xộn nhưng nó lại mang kiểu đẹp riêng của mỹ nam. Khuôn mặt anh không bị tóc che lấp giờ kiểu tóc này còn giúp tạo cảm giác mặt anh dài hơn, đường nét rõ ràng hơn. (Chỉ muốn túm một câu đó là đã là mỹ nam thì để tóc tổ quạ cũng đẹp, mà lại thêm là người thương của người nhìn thì ôi thôi chỉ có thể tóm là đại soái ca đây rồi)
Trán anh vừa cao vừa rộng, đường cong từ trán xuống mũi phi thường hoàn mỹ, sườn mặt có đường nét rõ ràng, lông mày vừa đen vừa rậm. Khi anh cười bên khóe miệng anh sẽ tạo nên độ cong nhỏ, đuôi mắt hơi nheo nheo. Anh có khuôn mặt an tuấn, mỗi động tác giơ tay duỗi chân của anh đều có mang theo mị lực.
Anh ngồi ở trên ghế nên căn bản không ai nhận ra anh bị tàn tật. Anh có khí chất xuất chúng, gương mặt đẹp trai, anh ngồi ở đó giống như một bức tượng được điêu khắc kì công, mỗi chi tiết nhỏ đều vô cùng hoàn mỹ. Dĩ nhiên nếu anh không nhiệt tình trò chuyện với nữ sinh ngồi bên cạnh mình thì khung cảnh này sẽ không có tì vết gì.
Nữ sinh kia chắc đang nhờ anh chỉ đường. Chẳng qua phụ nữ vốn nhạy cảm nên cố biết thừa đây là hành động ngụy trang để tiếp cận anh mà thôi. Bởi vì trong suốt quá trình hỏi đường ánh mắt nữ sinh đó chưa từng rời khỏi mặt anh, hai mắt cô ta sáng rực, ẩn chứa những đóa hoa đào nở rộ. Tuy đang trò chuyện với anh rồi nhưng sóng mắt cô ta vẫn dập dìu như sóng mùa thu ập lên người anh.
Lương Trinh hít sâu một hơi, từ từ đi về phía anh. Rất nhanh Tạ An Hoài đã thấy cô, anh vẫy vẫy tay với cô. Cô bé nữ sinh nhìn theo ánh mắt của anh, khi nhìn thấy Lương Trinh cô bé khá lúng túng, Tạ Anh Hoài còn bồi thêm một câu:
- Đây là vợ chưa cưới của tôi.
- Vợ chưa cưới? – nghe được câu này sắc mặt cô bé càng lúng túng hơn, cô ta bối rối vội nói:
- Hai người thật xứng đôi.
Thấy Lương Trinh càng lúc càng tới gần cô ta càng bất an hơn, cô ta hoảng hốt nói:
- Tôi đã nhớ phải đi như thế nào, cám ơn anh đã chỉ đường cho tôi.
Anh gật đầu nói:
- Không có gì.
Cô bé vội vã đi khỏi đây. Còn anh làm như không có gì xảy ra, anh đứng dậy đút hai tay vào túi, anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô từ trên xuống dưới. Anh cứ đứng vậy mỉm cười và nhìn ngắm cô.
Cô bước tới gần anh hơn, đưa tay sửa sang lại cổ áo cho anh:
- Tạ tiên sinh hôm nay thật đẹp, nhìn anh giống như một đóa hoa vậy.
Có vẻ anh thấy buồn cười trước sự so sánh của cô, anh cười rực rỡ:
- Cám ơn, em cũng rất đẹp.
Thế nhưng cô lại ưu sầu thở dài:
- Nhưng hoa đẹp quá cũng không tốt, có rất nhiều ong bướm bị thu hút rồi bay vòng vòng quanh hoa suốt thôi.
Anh nhíu mày:
- Cho nên Lương tiểu thư cũng là một trong những con ong mật bị tôi thu hút sao?
Cô mỉm cười thừa nhận:
- Đúng vậy, nhưng trừ em ra Tạ tiên sinh vẫn còn hấp dẫn cả những con ong khác nữa đấy.
Lương Trinh bị anh trêu nhưng không có ý chối mà cô cũng thẳng thắng thừa nhận với anh luôn:
- Không sai, em ghen đấy, em không muốn thấy Tạ tiên sinh nhiệt tình nói chuyện với những người phụ nữa khác.
- Nhiệt tình? – Tạ An Hoài bị cô chọc cho thành tức cười:
- Người khác tới nhờ anh chỉ đường mà vừa hay anh biết rõ chỗ đường đó nên mới chỉ cho cô ấy. Anh chỉ đang giữ phép lịch sự tối thiểu mà thôi.
Lương Trinh gật đầu:
- Cũng đúng Tạ tiên sinh luôn có tiếng là ôn nhu công tử, nên luôn giữ phép lịch sự và lại còn phong độ nữa.
Tạ An Hoài bất đắc dĩ lắc đầu một cái:
- Được rồi mình đi thôi.
Anh vừa dứt lời thì từ trong công viên có một nam sinh chạy ra, cậu ta chạy tới cản đường Lương Trinh. Cậu trai này vừa gầy vừa cao, đeo cặp kính nhìn dáng vẻ vẫn còn đang đi học.
Cậu ta đứng cạnh Lương Trinh quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó kích động nói:
- Lương Trinh tiểu thư thật sự là cô sao?
Cô cẩn nhận nhìn đi nhìn lại cậu ta, cô khẳng định rằng mình không biết người này. Cô đang muốn khách khí hỏi xem nam sinh này là ai không ngờ cậu ta đã lại phấn khởi nói tiếp:
- Lương tiểu thư tôi là fan của cô, tôi rất hâm mộ cô, rất thích xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô. Tôi không ngờ rằng ngoài đời cô đẹp như vậy so với khi cô mở phát sóng trực tiếp còn xinh đẹp hơn nhiều.
Thời điểm này so với trong quá khứ cách mấy năm nữa mới tới thời cô nổi tiếng, nên cô chưa từng nghĩ rằng khi mình ra đường sẽ có fan hâm mộ nhận ra mình. Giờ gặp được người hâm mộ thật lòng cô thấy rất vui.
Nam sinh mở cặp của mình lấy ra cái máy tính xách tay và một cây bút. Cậu ta đưa bút cho cô rồi nhiệt tình nói:
Kiếp trước cô từng được người hâm mộ xin chữ ký cho nên khi đối diện với sự nhiệt tình của cậu ta cô vẫn giữ được bình tĩnh, nên cô nhanh chóng kí tên của mình.
Nam sinh thấy cô ký tên rất đẹp liên tục nói mấy tiếng cảm ơn. Sau đó cậu ta lại dè dặt nói thêm:
Cô thấy giọng điệu của anh hơi bất thường nên ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh. Nhưng vẻ mặt anh không có gì bất thường, vẫn giữ vẻ ôn hòa như bình thường, khiêm tôn và có nét cười.
Lương Trinh liền rõ anh đang dùng vẻ mặt công thức của mình để nói chuyện với cô, vẻ mặt anh luôn dùng để đối phó trong mọi trường hợp khi gặp gỡ với người ngoài, biểu hiện trạng thái không vui không buồn.
Cô nhướn mày, ý vị hỏi anh:
- Tạ tiên sinh đang để bụng chuyện tôi chụp ảnh chung với nam sinh kia à?
Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mới sảng khoái gật đầu:
- Đúng vậy anh để ý đó.
Cô liếc anh một cái:
- Vậy vừa rồi anh nói anh để ý là được rồi sao còn kêu để em tự mình quyết định là được.
- Nếu như anh nói anh để ý nhưng em lại muốn chụp với nam sinh đó thì sao, anh thấy em rất vui vẻ khi gặp được cậu ta mà.
Cô đảm con ngươi mấy vòng cười nói:
- Người ta nhiệt tình như vậy, lại là fan hâm mộ của m, cùng fan chụp tấm ảnh cũng chỉ là theo lễ phép bình thường thôi mà. Cô nháy mắt với anh:
- Tạ tiên sinh anh ăn "giấm" chẳng chuyên nghiệp gì cả.
Tạ An Hoài cứng lưỡi không biết đáp sao. Nhưng anh vẫn bình tĩnh giữ nụ cười, anh lấy điện thoại ra quơ quơ với cô cười nói:
- Anh cũng là người hâm mộ Lương tiểu thư, em không ngại chụp chung với anh tấm ảnh chứ?
Cô nhún vai:
- Em không ngại đâu.
Anh vừa mở chức năng chụp hình của điện thoại lên vừa nói:
- Anh ngoại trừ thân phận là fan hâm mộ của em anh còn là bạn trai của em nữa. Cho nên khi hai chúng ta chụp hình có thể làm động tác thân mật một chút được không?
Anh quay đầu nhìn về phía bả vai của cô cười tủm tỉm.
Cô liếc mắt nhìn anh:
- Anh nghĩ thế nào là đủ thân mật?
Anh giơ tay lên nắm lấy tay cô đặt bàn tay ấy lên eo của mình, sau đó anh nghiêng đầu áp môi mình vào môi cô. Anh hít một hơi sâu ngậm chặt lấy môi cô. Sau đó anh buông cô ra cười dịu dàng rồi nói với cô: