Bách Tây chậm chạp tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm của Thích Tầm đứng trước gương sấy tóc, bộ đồ cậu đang mặc hơi lớn, vì lỏng lẻo nên lộ ra cần cổ thon dài và mảng lớn da thịt trước ngực.
Cậu lớn lên thật sự rất ưa nhìn, tóc hơi dài* màu đay, da dẻ trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt vừa to vừa ướt, cười lên sẽ lộ lúm đồng tiền nhỏ, là kiểu diện mạo vừa nhìn đã khiến người khác có hảo cảm.
*Nguyên tác là半长发 chỉ là một kiểu tóc dài ngang vai dưới thôi nhưng mà tui chưa có nghĩ ra từ phù hợp.
Những năm này người theo đuổi cậu cũng không ít, nam có nữ có, nếu không phải cậu một lòng treo cổ trên một cái cây là Thích Tầm thì ít nhất cũng hẹn hò với bảy tám người rồi.
Nhưng cố tình, cậu hấp dẫn nhiều người như vậy nhưng thủy chung vẫn không làm cảm động được người cậu ngưỡng mộ trong lòng.
Bách Tây chán nản đặt máy sấy xuống, lại đứng trong phòng tắm một lát, thực sự không còn cách nào để trì hoãn nữa, cậu mới không tình nguyện bước ra khỏi phòng tắm.
Khi đến phòng ăn, Thích Tầm đã đổi sang một bộ đồ ở nhà màu xám, ngồi trước bàn ăn đợi cậu. Trong ánh nắng sớm mai, đôi mắt màu hổ phách của hắn lộ ra sự xa cách, khi không cười đặc biệt sắc bén giống như người phán quyết cao cao tại thượng.
Trên bàn đặt hai phần cháo trắng, bày mười món ăn và điểm tâm rất đa dạng, nhưng đều là món thanh đạm, là nhà hàng Quảng Đông mà Bách Tây thích ăn giao đến.
Bách Tây yên lặng ngồi xuống đối diện với Thích Tầm, trên ghế của cậu đặt đệm lót và kê gối dựa, cậu sẽ không cảm thấy quá khó chịu khi ngồi xuống.
"Trước tiên ăn một chút đi," Thích Tầm nhìn cậu, " nếu không cậu sẽ không có sức lực."
Bách Tây nghĩ cũng đúng, ngoan ngoãn cầm thìa múc cháo.
Cậu hiện tại có chút suy nghĩ phá bình phá suất*, dù sao ở trước mặt Thích Tầm cậu không bao giờ có quyền chủ động, đơn giản là đợi Thích Tầm tuyên bố kết cục của hai người.
*Nguyên tác là破罐子破摔 hình ảnh ẩn dụ sau khi phạm sai lầm, không những không sửa sai hoặc cứu vãn mà lại hướng hành động tới hướng xấu hơn.
Đợi Bách Tây ăn cũng tương đối rồi, Thích Tầm đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lau khóe miệng,hắn hỏi Bách Tây, " có chuyện gì muốn nói với tôi không, về chuyện đêm qua?"
Đến rồi.
Thích Tầm cuối cùng cũng hỏi cậu rồi. Bách Tây đặt thìa xuống, trái tim thình thịch thình thịch va vào lồng ngực, cậu không dám nhìn vào mắt Thích Tầm, cúi đầu nhìn mặt bàn, suy nghĩ một hồi, vẫn là ậm ờ cho qua chuyện.
"Đêm qua là ngoài ý muốn, em uống quá nhiều, anh cũng uống quá nhiều, vẫn là để chuyện đó qua như vậy đi," cậu cắn cắn môi, âm thanh càng ngày càng nhỏ, " chính là cái gì cũng chưa xảy ra....."
Trong thâm tâm cậu hy vọng sự việc trong quá khứ sẽ bị vạch trần, cậu ước gì Thích Tầm có thể quên đi chuyện đó.
Thích Tầm hơi khó tin* mà nhướng mày.
*Nguyên tác là不可思议 bất khả tư nghị.
Thật khó tin,hắn biết Bách Tây tính cách mềm mỏng nhưng không ngờ cậu lại mềm mỏng đến mức này.
Ánh mắt hắn dừng trên cổ Bách Tây, gần xương quai xanh có một dấu hôn rất sâu, là dấu vết hôm qua hắn làm ra.
Mặc dù chuyện hôm qua thực sự là ngoài ý muốn, hắn và Bách Tây đều bị rượu khống chế, nhưng hắn cũng không say đến mức thần trí tách rời, buổi sáng thức dậy vẫn có thể nhớ được phần lớn sự việc.
Hắn biết hôm qua hắn không tính là dịu dàng, thậm chí có thể nói là thô bạo.
Mặc dù chuyện này không coi là một bên đơn phương cưỡng ép, cũng không thể nói rõ là có bao nhiêu thoải mái, Bách Tây hoàn toàn có thể yêu cầu hắn chịu trách nhiệm.
Nhưng Bách Tây lại nói, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thích Tầm nhìn Bách Tây với ánh mắt hơi bất đắc dĩ.
"Bách Tây, đừng cúi đầu, nhìn tôi." Hắn nói.
Bách Tây không nguyện ý ngẩng đầu, giống như học sinh bị giáo viên gọi tên.
Hắn nhìn Bách Tây nói, " về chuyện ngày hôm qua, quả thật là ngoài ý muốn, hai chúng ta đều uống say. Nhưng tôi cũng sẽ không vì thế mà trốn tránh trách nhiệm của mình."
Bách Tây nghe đến đây, cuống quýt lắc đầu, muốn nói rằng chuyện này phần lớn là trách nhiệm của cậu, là cậu thèm muốn sắc đẹp của Thích Tầm, Thích Tầm cũng không cần ôm hết trách nhiệm về mình.
Nhưng cậu còn chưa mở miệng đã nghe thấy Thích Tầm nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một quả bom, khiến cậu bị nổ đến hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.
"Có lẽ cậu không nhớ, nhưng hôm qua là cậu ôm tôi, nói thích tôi."
Khi nói ra những lời đó Thích Tầm rất bình tĩnh, không có chất vấn cũng không có chán ghét, giống như là nói chuyện hôm nay thời tiết rất đẹp vậy.
Nhưng Bách Tây lại hoàn toàn ngây dại, môi hơi hé mở, đôi mắt trợn tròn.
Vì cậu thật sự không nhớ, chỉ cần còn một tia lý trí, cậu tuyệt đối sẽ ngăn cản bản thân nói ra những lời đó.
Cậu sao có thể đem những lời thật lòng nói ra!
Rượu quả nhiên hại người mà!
Cậu lắp ba lắp bắp muốn cứu vãn, " không phải, em đó là, em say rượu..."
Nhưng Thích Tầm không cho cậu cơ hội nói dối, nói tiếp, " cậu nói từ hồi cao trung đã thích tôi rồi. Thích tôi 6 năm, còn hỏi tôi vì sao không nhận ra cậu thích tôi." Nói đến đây, Thích Tầm nhìn cậu, " xin lỗi, tôi thật sự không nhận ra."
Bách Tây muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
Cậu ngay cả cái khố* cuối cùng cũng không còn, yêu thầm Thích Tầm không mất mặt, nhưng bị Thích Tầm thờ ơ đâm thủng như vậy, cậu vẫn cảm thấy có một tia xấu hổ khó nói, giống như tất cả bí mật đều bị vạch trần ra ánh sáng.
*Nguyên tác遮羞布 ẩn dụ về việc che đậy sự xấu hổ.
Cậu nghe thấy Thích Tầm ở phía đối diện hỏi, "cậu thật sự rất thích tôi sao, Bách Tây, chính là loại thích muốn kết giao đó sao?"
Vấn đề này khiến tim Bách Tây hơi đau đớn.
Cậu nhìn Thích Tầm, mím môi, so với sự bối rối và bất ổn của cậu, Thích Tầm từ đầu đến cuối đều không bộc lộ chút cảm xúc nào, không hùng hổ dọa người cũng không lộ ra bài xích, chỉ có bình tĩnh.
Nhưng chính vì bộ dạng như vậy, khiến trái tim cậu vừa mới tốt lên lại chùng xuống.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Bách Tây gật đầu.
Chuyện đến nước này, cũng chẳng có gì để giấu giếm nữa, Thích Tầm có thể hỏi những câu như vậy, căn bản là không cho cậu chỗ trống nào để ngụy biện.
"Đúng vậy, em thích anh."
Tay Bách Tây siết chặt áo choàng tắm rồi lại thả ra, trong lòng ngoài một tia khó chịu thì còn có một tia nhẹ nhõm.
Yêu thầm 6 năm, cậu cuối cùng cũng có thể đem tình yêu của mình nói ra.
Nhưng quả thật chuyện của 6 năm quá dài và nặng nề, cậu nhất thời không biết nói bắt đầu từ đâu.
Cậu miễn cưỡng cười với Thích Tầm, đáp lại câu hỏi của hắn. " em đương nhiên muốn cùng anh kết giao, nằm mơ cũng muốn, thích anh 6 năm cũng là thật, từ cao trung đã thích anh, cuối cùng thi vào đại học S cũng là vì anh, muốn gần anh một chút. Coi anh là bạn bè cũng là em cố ý nhưng em biết anh sẽ không tiếp nhận em, vì vậy mới không muốn tiến thêm một bước."
"Em căn bản cho rằng thời gian ngày càng dài, sẽ có một ngày em không thích anh nữa, nhưng ngay cả bản thân em cũng không biết, ngày đó khi nào sẽ đến."
Bách Tây mím môi, cuối cùng mới dám nhìn thẳng vào mắt Thích Tầm, "rất xin lỗi, nhưng chuyện hôm qua thật sự không phải là em cố ý, em..... em cũng không muốn dùng loại phương pháp này để có được anh."
Khi nói những lời này cậu hơi khó mở miệng, lại có chút thành khẩn.
Cậu thật sự không cố ý, nhưng cậu sợ Thích Tầm hiểu lầm, sợ Thích Tầm cảm thấy cậu cố ý chuốc say anh. Cậu căng thẳng nhìn Thích Tầm, sợ nhìn thấy biểu tình chán ghét trên mặt đối phương.
Nhưng may mà Thích Tầm không có, chỉ lộ ra một chút kinh ngạc.
Bách Tây khịt mũi, hơi muốn khóc, sớm biết tình yêu thầm kín này ngày hôm nay sẽ bị chọc rách như vậy, chẳng thà cậu tìm một ngày trời trong gió mát, tìm một nơi lãng mạn một chút để tỏ tình, cho dù bị từ chối, sau này nghĩ lại cũng giữ lại được một kết thúc lãng mạn.
Cậu nhỏ giọng hỏi Thích Tầm, " anh bây giờ có phải là, rất gai mắt em không.....?"
Cậu thậm chí không dám dùng từ " chán ghét", sợ bản thân chấp nhận không nổi.
Nhưng Thích Tầm lại ngẩng đầu lên, giống như không biết vì sao cậu lại hỏi ra câu đó.
"Không có," Thích Tầm lắc đầu, "thích tôi cũng không phạm pháp."
Bách Tây bị câu nói không hợp thời điểm của Thích Tầm chọc có chút muốn cười, đây đúng là phương thức trả lời của Thích Tầm.
Cậu bưng cốc nước lên uống một ngụm, bí mật lớn nhất đã bị vạch trần rồi, lúc này trái lại cậu có hơi thản nhiên.
Kết quả xấu nhất là cậu và Thích Tầm có thể không coi nhau là bạn bè nữa.
Cậu từ khi mới yêu thầm đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, dù sao số người có thể biến yêu thầm thành thật rất ít, vì kết cục bi kịch mới là cái kết thường thấy.
Chỉ là cậu có thể tốn rất nhiều thời gian để có thể buông được Thích Tầm.....
Trong đầu Bách Tây là một mảng hỗn loạn, suy nghĩ đã trôi đi rất xa, nhưng cậu còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy Thích Tầm gọi tên cậu.
"Bách Tây."
Cậu bị tiếng gọi này triệu hồi lý trí, ngẩng đầu lên.
Cậu đối diện với ánh mắt của Thích Tầm.
Trong nắng sớm, toàn thân Thích Tầm như mạ một tầng ánh sáng ôn hòa, ngũ quan anh tuấn lộ ra vẻ lười biếng mê người, giống như con báo thờ ơ, sau khi đã thỏa mãn liền lộ ra mấy phần ôn hòa.
Thích Tầm nghiêm túc nhìn lại, dùng giọng nói lãnh đạm quen thuộc hỏi cậu, " cậu muốn thử kết giao với tôi không? Là loại lấy hôn nhân làm tiền đề."
Trong nháy mắt Bách Tây cảm thấy bản thân dường như xuất hiện ảo giác.
Cậu lộ ra thần sắc mờ mịt, hoài nghi sáng nay cậu bị chấn động quá mạnh, mạnh đến nỗi ảo tưởng biến thành sự thật.
Cậu ngốc ngếch hỏi Thích Tầm: " anh vừa nói chuyện phải không?"
"Nói rồi," Thích Tầm bình tĩnh lặp lại một lần nữa, " hỏi cậu có muốn cùng tôi kết giao không."
Trong phòng khách vang lên một tiếng "choang".
Chiếc cốc trong tay Bách Tây rơi xuống đất, vỡ tan, nước bên trong chảy đầy trên đất, toàn bộ đều vẩy lên sàn gỗ nhạt màu.
Cậu ho khan đến kinh thiên động địa, khuôn mặt rất nhanh bị nghẹn đỏ bừng.
Năm giây trước, cậu vẫn cảm thấy bản thân đã có thể chấp nhận bất kỳ kết cục nào, nhưng hiện tại cảnh tượng này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cậu.