Mặc dù đã đính hôn rồi nhưng còn cách hôn lễ chính thức một khoảng thời gian khá dài. Thời gian của bọn họ khá dư dả nên có đủ không gian cho Ngô Mạt và Hứa Tĩnh Uyển phát huy.
Ban đầu Bách Tây nghĩ mình sẽ vô cùng tích cực, dù sao cũng là kết hôn mà, cậu cũng không có ý định ly hôn với Thích Tầm nên đây sẽ là chuyện quan trọng cả đời chỉ có một lần.
Thế nhưng sau khi cậu và Thích Tầm bị mama ấn đầu phải đi bàn bạc với nhà thiết kế về 7 8 bộ lễ phục, chọn n địa điểm tổ chức tiệc cưới lại ép phải đọc đi đọc lại danh sách khách mời.
Cậu lập tức thu hồi các loại ảo tưởng trong đầu.
Vỡ mộng rồi, kết hôn quá mệt.
Cậu nghiêm túc hỏi Thích Tầm, "Hay là không tổ chức hôn lễ nữa, chúng ta đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn thôi có được không?"
Thích Tầm bình thản nhìn ảnh cưới, "Chỉ e là không được, chuyện này chúng ta đã không còn quyền làm chủ nữa rồi. Bây giờ mà đi nói hủy bỏ lễ cưới, mẹ anh và mẹ em không nổi bão mới là lạ."
Cậu vừa tưởng tượng ra cảnh đó thì không kiềm được run rẩy.
Cậu gục đầu xuống gối, lấy tay Thích Tầm che mặt, giả chết.
Cậu không thể hiểu nổi sao hai mẹ lại có yêu cầu khắt khe với chuyện này như vậy chứ. Nếu như để cậu đứng ra chủ trì thì có lẽ cậu sẽ chọn một ngày trời trong nắng ấm, mở party trên bãi cỏ, mọi người ăn uống no say, cậu và Thích Tầm trao nhẫn cho nhau trước mặt quần chúng là xong chuyện.
Cậu lầm bầm nói, "May mà chỉ cưới có một lần."
Thích Tầm dịu dàng xoa đầu chó của cậu, "Em còn muốn cưới mấy lần hả, bớt nằm mơ lại."
Nếu đã nói đến điều này, Thích Tầm nhấc tay ra khỏi mặt cậu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt tròn xoe đen láy.
"Chúng ta chọn ngày rồi đi lĩnh giấy chứng nhận trước nhé." Hắn nói rất nhẹ nhàng.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên hắn nhắc đến chuyện này với cậu.
Lĩnh chứng và hôn lễ không nhất thiết phải tiến hành cùng lúc, quan hệ của hắn và cậu đã danh chính ngôn thuận từ lâu, đi lĩnh giấy sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác nhau mấy.
Nhưng khi nghe thấy những lời này thì cơ thể Bách Tây lại cứng đờ.
Hai ngày nay cậu đều mặc đồ ngủ vịt vàng màu vàng kem, mua mấy bộ liền, ngày nào cũng mặc, nhìn vừa vô tội lại vừa đáng yêu. Ngay cả khi người bày ra bộ dạng qua loa lấy lệ cũng rất chân thành.
"Mấy ngày nay quá bận, vài ngày nữa lại đi nhé." Cậu chớp mắt nói.
Thích Tầm từ chối cậu bán manh, bình tĩnh vạch trần, "Tuần trước em cũng nói như vậy."
Cậu lập tức đổi cớ khác, "hai ngày nữa em phải đưa Đại Béo đi kiểm tra, ngày kế phải đi dạo phố với em gái, ngày tiếp thì phải đi xem phim cùng Lương Tụng."
Thích Tầm dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cậu.
Gần đây chỉ cần hắn nhắc đến chuyện đi lĩnh chứng là cậu sẽ tìm đủ lý do để nói cho qua.
Tất nhiên hắn có thể nhận ra sự căng thẳng của cậu đối với chuyện này, giống hệt con rùa nhỏ rụt đầu, rụt vào trong mai, có thể trốn ngày nào hay ngày đó.
Nhưng nếu nói cậu không muốn kết hôn với hắn thì rõ ràng là không phải. Mỗi lần nhắc đến lễ cưới, mặc dù bị quy trình kết hôn giày vò quá sức nhưng trên mặt cậu luôn ngập tràn mong đợi.
Thích Tầm ngẫm nghĩ rồi nảy ra một từ – hội chứng lo sợ tiền hôn nhân.
Hắn cúi đầu nhìn Bách Tây một lát, cậu bèn yên lặng kéo mũ xuống che mặt, giả vờ ngủ.
Hắn mỉm cười bất đắc dĩ, bỏ qua vấn đề này.
Nhưng khi hắn vươn tay kéo người vào lòng thì mạnh mẽ kéo mũ của cậu xuống rồi đổi sang chủ đề khác, "Em đã nghĩ ra mình muốn quà sinh nhật gì chưa?"
Còn chưa đầy nửa tháng nữa là tới sinh nhật cậu.
Thật ra thì hắn đã chuẩn bị rồi nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của cậu.
Tặng quà cũng muốn người nhận thích.
Nhưng cậu lại mặt ủ mày chau, bởi vì cậu thật sự không nghĩ ra mình thiếu thứ gì.
Nói thì lại bảo là Versailles*[1], nhưng cậu có gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, công việc ổn định, cậu hầu như đã đạt được hết những gì mà mình muốn rồi.
*[1]: Nguyên tác là 凡尔赛 nhưng Đình nghĩ nó xuất phát từ cụm 凡尔赛文学, đại khái là những người lấy khiêm tốn để khoe khoang, bên ngoài thì chê nhưng âm thầm khen ngợi chính mình. Cụm từ này bắt nguồn từ một bộ truyện tranh Nhật Bản <<Rose of Versailles>>.
Thứ duy nhất cậu đã từng cầu mà không được, chính là Thích Tầm - người từ lúc thiếu niên cậu đã bắt đầu yêu thầm.
Nhưng bây giờ ngay cả hắn cũng là của cậu rồi.
Yêu thầm nhiều năm, một khi đơm hoa kết trái thì hai người họ không chỉ có tình cảm ổn định, tình yêu suôn sẻ mà còn sắp tiến vào cung điện hôn nhân.
Cậu thật sự không nghĩ ra còn có điều gì khiến bản thân không hài lòng nữa, an ổn làm người thắng cuộc trong cuộc đời của mình là tốt rồi, còn tham lam nữa thì cậu sẽ bị trời đánh mất.
Vì vậy cậu vô cùng chân thành và thâm tình ôm mặt Thích Tầm tiếp tục qua loa lấy lệ, "Anh tặng cái gì em cũng thích hết."
Thích Tầm cũng đoán ra kết quả này.
Hắn nhéo thịt eo mềm mại của cậu, "Vậy anh tặng cái gì, em cũng nhận sao?"
Cậu gật đầu thật mạnh, miệng ngọt như bôi mật, "Anh tặng cái gì em cũng thích nhất á."
Hắn bật cười, khẽ nói, "Nhóc lừa đảo."
Thế nhưng hắn lại ngửa đầu hôn môi nhóc lừa đảo.
Nụ hôn này khi mới bắt đầu thì vô cùng dịu dàng, hắn giống như một quý ông nho nhã lễ độ, chỉ là hai cánh môi dán vào nhau mà thôi, nhưng chẳng bao lâu sao, hắn bèn tăng thêm lực, bàn tay trói chặt eo cậu, mạnh mẽ trằn trọc trên môi cậu.
Tay hắn cũng lần từ dưới lớp áo của Bách Tây mò vào trong, tùy ý lưu luyến vuốt ve trên cơ thể cậu, làm càn giống hệt Đăng Đồ Tử*[2].
*[2]: là một từ lóng dùng để ám chỉ kẻ dâm tặc, háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.
Bách Tây thở dốc ngồi trên eo hắn, trong mắt mang theo hơi nước, rõ ràng là đã động tình.
Hắn cắn nhẹ lên vành tai của cậu, đang định làm thêm chút gì đó thì đột nhiên truyền đến âm thanh cào cửa từ bên ngoài, mèo con nhỏ giọng kêu không ngừng.
Bách Tây: "..."
Cậu vừa nhớ ra, hôm nay quên không mang Đại Béo về phòng nhỏ của nó rồi.
Thích Tầm không muốn để ý tới tên nhóc mèo ở bên ngoài bèn nắm cằm cậu, cương quyết muốn cậu nhìn mình, sau đó hai người lại tiếp tục hôn nhau.
Nhưng tiếng cào cửa càng ngày càng to, tiếng kêu càng ngày càng vang, sau đó thì vô cùng thảm thiết.
Tâm trí cậu lộn tùng phèo bèn mặc kệ Thích Tầm, cậu đẩy hắn ra muốn đi xem con trai, "Có phải là Đại Béo khó chịu ở đâu không hay là bị vướng vào cái gì rồi? Để em đi xem thử."
Thích Tầm ấn cậu xuống, "Để anh đi."
Hắn khoác thêm áo ngủ, mặt đen sì mở cửa ra.
Ngoài cửa, Đại Béo mập mạp ngồi trên đất, vừa nhìn thấy hắn thì không kêu nữa, lắc lư chân ngắn đi tới, muốn làm nũng.
Kết quả là bị hắn nắm gáy nhấc lên.
Hắn lạnh lùng vô tình từ chối ánh mắt mong đợi muốn ngủ cùng của nó, không hề do dự vứt nó vào phòng cho thú cưng.
Khi trở về phòng ngủ chính, nghênh đón ánh mắt của Bách Tây, hắn khai báo, "Nó rất ổn, không có chỗ nào khó chịu cả, chỉ là nửa đêm không ngủ muốn làm ồn thôi."
Bách Tây yên tâm rồi, "Vậy thì tốt."
Hắn nằm lại xuống giường, ôm Bách Tây vào lòng nhưng mà không khí ám muội hồi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Mặt hắn không hề có biểu cảm gì nói, "Đại Béo cũng không còn nhỏ nữa, nên đi triệt sản rồi."
Hôm sau khi đút bánh sữa cho mèo, Bách Tây vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, dạy dỗ, "Sau này không được cào cửa nữa, cẩn thận ba Thích Tầm đưa con đi nhà trẻ đấy."
Đại Béo chỉ lo vùi đầu ăn bánh sữa, không biết có nghe vào không.
Sau khi đút Đại Béo ăn xong, cậu mới đi làm.
Nhưng vừa đến văn phòng, chủ biên đã gọi cậu vào thông báo cậu phải đi công tác nửa tháng, bởi vì vừa hay có mấy hoạt động có thời gian tổ chức tương đối sát nhau.
Cậu cũng quen rồi, chỉ là cậu thường đi công tác ngắn ngày, rất ít khi đi dài ngày như vậy.
Sau khi về nhà, cậu nói chuyện này với Thích Tầm, thuận tiện tính xem nên mang theo những gì.
Đương nhiên Thích Tầm sẽ không có ý kiến gì về công việc của cậu, nhưng khi nghe cậu nói phải đi nửa tháng, hắn vẫn hơi cau mày.
Hắn không nói gì nhưng cứ nhìn Bách Tây.
Cậu bị hắn nhìn như vậy thì không chống đỡ được.
Thích Tầm không hổ là nam thần trong khiếu thẩm mỹ của cậu, hắn u buồn nhìn cậu như vậy khiến tim cậu mềm nhũn.
Nếu ở thời cổ đại thì cậu chính là Trụ Vương ngu ngốc vô đạo kia, còn Thích Tầm chính là Tô Đát Kỷ câu hồn đoạt phách.
Cậu ngồi lên đùi hắn, cọ trán hắn hỏi, "Anh không nỡ xa em hả?"
Thật ra cậu chỉ đang nói đùa với hắn.
Xa nhau mười ngày thôi mà, hắn cũng quen ở một mình rồi. Hơn nữa tính tình của hắn cũng thuộc kiểu lạnh nhạt xa cách nên thật sự chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Hắn cũng không thích dính người như cậu.
Không ngờ hắn lại gật đầu.
Hắn ôm cậu, vùi đầu vào gáy cậu.
"Làm sao đây?" Hắn nói, "Thật sự hơi không muốn thả em đi."