Lương Tụng bị tin tức bùng nổ này làm chấn động đến thất điên bát đảo, mười phút sau mới bình tĩnh lại.
Là người bạn thân thiết nhất của Bách Tây, anh đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra với Thích Tầm và Bách Tây.
Khoảng thời gian năm ba trung học ấy, Bách Tây ngày nào cũng ở bên tai anh nhắc đến Thích Tầm, anh nghe nhàm đến mức lỗ tai đều chai sạn cả rồi, còn phải lén lút đưa Bách Tây đi xem Thích Tầm thi thố nữa.
Bách Tây mê đắm cái vẻ đẹp trai của Thích Tầm trên sân khấu, anh thì thưởng thức dáng người xinh đẹp của những đàn chị sinh viên ở bên cạnh, trái lại cũng không làm phiền lẫn nhau.
Nhưng khi đó anh cũng không coi trọng chuyện yêu thầm của Bách Tây.
Tình cảm tuổi mới lớn luôn mơ mộng, đến cũng nhanh mà đi cũng mau.
Thời trung học bản thân anh cũng có vài mối tình, dài nhất thì không vượt quá ba tháng, không những là hảo tụ hảo tán* mà còn chúc đối phương nhanh chóng tìm được người kế tiếp, anh cơ bản không nghĩ rằng tình cảm của Bách Tây đối với Thích Tầm có thể dài lâu.
*nghĩa là yêu nhau thì bên nhau hết yêu thì chia tay trong hòa bình.
Nhưng vạn lần anh cũng không ngờ rằng Bách Tây là một người cứng đầu như vậy, loại tình cảm yêu thầm này giống như nghị lực của người chạy marathon vậy, ngây ngốc sáu năm vẫn không thay đổi tình cảm.
Đây chính là điều khiến anh bất mãn với Thích Tầm.
Sự bất mãn của anh tràn ngập sắc thái chủ quan, đơn giản là vì anh cảm thấy Thích Tầm bị mù rồi, đi đâu tìm được một nhóc gay xinh đẹp ngoan ngoãn như Bách Tây, Thích Tầm vì sao lại không thông suốt.
Nhưng hiện tại, ngồi trong quán nướng huyên áo, Bách Tây lại nói với anh, cậu ta đang yêu đương với Thích Tầm.
Lương Tụng ôm cánh tay, nhìn kỹ khuôn mặt đang chột dạ của Bách Tây, chậc một tiếng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Bách Tây hỏi, " mày trước tiên giải thích cho tao, mới mấy ngày không gặp sao mày đã ở bên Thích Tầm rồi? Mày tỏ tình với anh ta à?"
Bách Tây cầm đũa chọc vào đĩa khoai tây nướng, không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Tụng, " không phải tỏ tình..."
Cậu khụ một tiếng làm thanh cổ họng, trong quán nướng ồn ào, cậu chậm rì rì kể một lượt những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây cho Lương Tụng nghe, từ lúc cậu tỉnh lại ở nhà Thích Tầm đến chuyện mấy ngày trước cậu đồng ý lời đề nghị kết giao của hắn.
Cậu càng nói càng nhỏ, vì ánh mắt của Lương Tụng như muốn đốt ra một lỗ thủng trên mặt cậu vậy, đầu mày cũng cau chặt giống như có thể kẹp chết một con ruồi.
"Dù sao thì mọi chuyện cũng như vậy rồi, bọn tao cũng đã quyết định kết giao coi như là cho cả hai một cơ hội. Nói không chừng bọn tao là cái kiểu," Bách Tây nghĩ ngợi, trong đầu nhảy ra một câu, "hỉ kết liên lí."
*Nguyên tác là喜结连理ẩn dụ chỉ tình cảm vợ chồng bền chặt.
Lương Tụng nghe đến bốn chữ này cuối cùng cũng bùng nổ, hung hăng trợn trắng mắt.
Còn hỉ kết liên lí, không gà bay trứng vỡ đã là may mắn rồi.
Anh nhìn Bách Tây chỉ hận rèn sắt không thành thép, giống như nhìn một con cừu non lạc đường vậy.
"Mày khiến tao không còn gì để nói nữa, mày bao nhiêu tuổi rồi, còn uống rượu rồi ngủ với người ta," Lương Tụng lớn hơn Bách Tây nửa năm nên từ nhỏ đã coi mình thành một nửa anh trai của cậu, ánh mắt anh nhìn cậu giống như nhìn thấy cải trắng nhà mình bị trộm đi vậy, " còn may là mày ngủ với Thích Tầm, nếu là với người khác mày khóc cũng không kịp đâu."
Bách Tây vô tội nhìn anh, " nếu không phải Thích Tầm, tao cũng không cùng người khác uống nhiều rượu như vậy."
Những lời này là thật.
Nhưng Lương Tụng vẫn cảm thấy tâm trạng không vui, lại hung hăng liếc cậu một cái.
Đứng lúc này nhân viên nhà hàng đưa đồ ăn lên, Bách Tây nhanh nhẹn gắp cho anh một cái cánh gà, " được rồi, mày đừng có giáo huấn tao nữa, ăn gì trước đi."
Lương Tụng buồn bực cắn một miếng cánh gà.
Nghe hết ngọn nguồn sự việc, anh tin tưởng chuyện Thích Tầm và Bách Tây ở bên nhau là thật, mặc dù Thích Tầm cả ngày đều trưng ra bộ mặt lạnh như đá, giống như bị người ta nợ 800 triệu* nhưng lời đã nói ra nhất định sẽ làm được.
*hiện tại 1 tệ= 3579 VND -> 800 triệu tệ khoảng hơn 2828 tỷ đồng.
Theo lẽ thường, cuối cùng thì bạn thân cũng ôm được nam thần mà mình thầm mến về nhà, trên cương vị là một người bạn anh lên gióng trống khua chiêng mà chúc mừng mới phải, nhưng nhìn cái cách mà hai người bên nhau nói thế nào cũng không đáng tin cho lắm.
Anh tự rót cho mình một cốc coca ướp lạnh, một ngụm uống hết nửa cốc coi như là hạ hỏa.
Bách Tây nhìn anh như vậy thì hơi buồn cười bèn đá nhẹ một cái ở dưới gầm bàn " không phải là mày luôn giật dây tao bắt lấy Thích Tầm sao, bây giờ tao đã bắt được người rồi, saolại thấy mày không vui thế?"
Lương Tụng trừng mắt "tao bảo mày dùng cách này bắt lấy anh ta sao? Nếu anh ta vì thích mày mà ở bên mày thì hiện tại tao sẽ dùng kiệu tám người khiêng đưa mày đến tận giường của anh ta rồi. Nhưng hiện tại anh ta chỉ là....."
Anh không muốn đâm một nhát dao vào lòng Bách Tây nên không nói tiếp chỉ đành buồn bực mà gãi đầu.
Bách Tây ngược lại cũng chẳng để tâm mà tự nhiên tiếp lời anh, " anh ấy chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, cảm thấy tao phù hợp với anh ấy, nhưng không phải là vì yêu tao."
Cậu cười với Lương Tụng nhưng không có bất kỳ sự khó chịu nào.
"Những điều mày nói tao đều đã nghĩ qua rồi, nhưng nếu như không có chuyện này thì Thích Tầm có lẽ sẽ không bao giờ ở bên tao, anh ấy lại không nợ tao bất cứ thứ gì, chuyện kết giao cũng là do tao tình nguyện," cậu bình tĩnh nói, " tao đã nghĩ thông rồi, đánh cược một phen hay là trực tiếp nhận thua, tao chọn là người trước."
Lương Tụng cũng hiểu đạo lý này.
Người yêu thầm là Bách Tây chứ không phải Thích Tầm.
Thích Tầm cũng không nhất thiết phải để ý đến tình cảm của Bách Tây.
Nếu đổi lại là bản thân anh ta, Lương Tụng cũng không đảm bảo mình có thể xử lý lý trí hơn Thích Tầm.
Nhưng theo bản năng anh vẫn thiên vị Bách Tây hơn, cảm thấy chỗ nào của Bách Tây cũng tốt, Thích Tầm dựa vào cái gì mà ngủ với Bách Tây rồi mà vẫn chưa nghĩ thông.
Hai cảm xúc này cứ đánh qua đánh lại trong lòng khiến vẻ mặt của anh nhất thời trở nên vặn vẹo.
Bách Tây nhìn mặt cũng đoán được anh đang nghĩ gì, không nhịn được bật cười.
Cậu cầm cốc coca lên chạm vào ly rượu của Lương Tụng, " đừng bận tâm nữa, mày không muốn chúc tao thoát kiếp FA sao?"
Lương Tụng buồn bực nhìn Bách Tây, không tình nguyện mà chạm cốc.
" Anh ta có đối xử tốt với mày không?" anh vừa rắc bột ớt lên thịt nướng vừa hỏi vấn đề mình cho là quan trọng nhất.
"Tốt lắm." Bách Tây nhắc đến vấn đề này liền vô thức cười càng thêm ngọt ngào, " so với tưởng tượng của tao thì tốt hơn nhiều, trước đây tao thật sự không biết đó là phong cách yêu đương của Thích Tầm đấy."
Lương Tụng cắn một con tôm nướng, vì nghi ngờ mà nhíu mày, tổng kết lại là bộ lọc của Bách Tây quá dày* rồi.
*nguyên tác là 滤镜开得太厚 có nghĩa là khi mà yêu đương thì sẽ tự động lọc đi những tính xấu cũng như khuyết điểm của đối phương, thế mới có câu "người trong mộng tựa Tây Thi."
Nhưng anh cũng không phản bác, người đang yêu đều ngu ngốc, anh từ chối hiểu.
Qua một lát, anh lại nhìn Bách Tây chân thành nói, " quả thật tao cũng không thật sự ghét Thích Tầm, quan hệ của tao với anh ta cũng chỉ là người qua đường Giáp Ất thôi. Tao chỉ cảm thấy mày quá yêu anh ta, khi mới yêu thầm đã không thể duy trì tỉnh táo, bây giờ yêu thật nhỡ kết quả không như ý... mày sẽ càng buồn nhiều hơn."
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ những chuyện ngu xuẩn hồi đại học mà Bách Tây đã làm vì Thích Tầm, từ trong thâm tâm anh cũng biết Bách Tây yêu Thích Tầm nhiều như thế nào, yêu thích đến nỗi chỉ nhìn thấy tên của Thích Tầm trên bảng vinh danh của trường cũng có thể tự mỉm cười.
Bách Tây một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Lương Tụng, cũng không phản bác lại lời của anh vì cậu biết lời anh nói không phải là không có lý.
Nhưng đạo lý dù có nhiều đi nữa thì cũng vô dụng, thiên ngôn vạn ngữ cũng không ngăn được tình yêu mà cậu dành cho Thích Tầm.
Không quan tâm con đường phía trước, không yêu cầu kết quả của quá trình yêu đương.
"Mày nói rất đúng, nhưng tao đã không còn là tên hèn nhát sáu năm trước, lần này tao không muốn như thế nữa. Tao mới ở bên Thích Tầm sáu ngày thôi nhưng sáu ngày này còn vui vẻ hơn sáu năm trước. Vì vậy tao không muốn để ý chuyện của sau này nữa, tao chỉ nghĩ đến hiện tại."
Bách Tây nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp càng trở lên sinh động, mặt mày dịu dàng sáng láng như ánh trăng sáng.
Lương Tụng nhìn đến sững sờ.
Anh quá hiểu Bách Tây, vì anh biết giờ khắc này khuôn mặt của Bách Tây lộ ra cảm xúc chân thật.
Thích Tầm thật sự khiến Bách Tây vui vẻ.
Lương Tụng im lặng một lát, không nói gì.
Hủy nhân duyên của người, thiên lôi đánh xuống.
Anh ta vỗ vai Bách Tây, " vậy thì tốt, mày vui là được rồi. Mặc kệ mày làm ra cái gì, tao cũng luôn luôn ủng hộ mày." Anh cười với Bách Tây, lộ ra răng hổ ở sườn mặt bên trái, " chúc mừng mày được như ý nguyện, bắt được Thích Tầm."
Bách Tây cũng cười, " vậy coi như tao mượn lời may mắn của mày."
Hai người tạn thời đặt vấn đề của Thích Tầm xuống, vừa ăn vừa nói chuyện trời Nam biển Bắc, nói đến gần 11h mới từ quán nướng đi ra ngoài, chậm rãi đi bộ về bãi đậu xe.
Đi được một nửa, điện thoại của Bách Tây reo lên một tiếng, cậu lấy ra mới phát hiện là tin nhắn do Thích Tầm gửi đến.
Không có nội dung dư thừa, chỉ hỏi cậu đã về nhà chưa, bên dưới còn đính kèm ảnh chụp màn hình của hai tấm vé xem nhạc hội, là hôm trước Bách Tây nói muốn đi.
Thời gian là ngày kia, hallowen.
Bách Tây cúi đầu gửi tin nhắn thoại, nói cậu vẫn chưa về nhà, đang ở trên đường.
Lương Tụng bên cạnh nghe thấy liền không nhịn được mà hỏi, "Hai người muốn đi hẹn hò sao?"
"Uh, hallowen" Bách Tây không để ý lắm, mắt dán chặt lên màn hình điện thoại, " Thích Tầm được nghỉ một ngày."
Lương Tụng cau mày, trong đầu có chút không thể tin nổi.
Trước đây anh không vừa mắt Thích Tầm là vì một nguyên nhân khác, chính là vì Thích Tầm từ sáng đến tối đều trưng ra bộ mặt poker* giống như nói nhiều thêm mấy câu thì có thể lấy mạng của anh ta vậy, vừa nhìn đã biết là người lạnh lùng, nếu mà thật sự yêu đương sẽ không biết dỗ dành.
* loại người luôn vô cảm và thờ ơ với cảm xúc, trên khuôn mặt không có sự thay đổi và không có biểu hiện của nhục dục, lạnh nhạt như những con bài.
Anh âm thầm cảm thấy nếu Bách Tây muốn yêu đương thì nên tìm một người biết nóng biết lạnh, dịu dàng tri kỷ một chút.
Nhưng hiện tại nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của Bách Tây và Thích Tầm, Thích Tầm là loại người cuồng công việc như vậy mà lại vì Bách Tây mà dành ra một ngày nghỉ thì trong lòng có chút vi diệu.
Anh sao lại cảm thấy Thích Tầm rất để tâm đến Bách Tây.
Đến bãi đậu xe, Lương Tụng và Bách Tây tự đi tìm xe của mình.
Bách Tây phất tay với anh ta, " vậy tao về nhé."
Lương Tụng gật đầu, " chú ý an toàn."
Anh nghĩ ngợi một chút lại bổ sung thêm một câu, " gần đây tao đang bận chuẩn bị triển lãm tranh, có thể sẽ không rảnh, đợi đến lúc nào có thời gian lại hẹn mày với Thích Tầm ăn cơm nhé."
Bách Tây sửng sốt, sau đó mỉm cười, " được."
Lương Tụng nói xong lại cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác giống như bản thân đi theo giặc vậy, nóng nảy mở cửa xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
*Truyện được đăng duy nhất tại wattpad leting2026.