Trời đã dần tối, nơi thành phố những ánh đèn dần được thắp lên như những mảnh vỡ của dải ngân hà. Bạc Trinh Ngôn bất giác nghĩ về bức tranh vẽ anh đã mười lăm phút đồng hồ. Ly trà sữa trong bức tranh ấy chỉ có một nửa độ ngọt, nhưng khi cầm trong tay anh lại tràn đầy vị ngọt.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy.
Bạc Trinh Ngôn cau mày, mái tóc xõa xuống che đi đôi mắt đào hoa lạnh lùng. Anh uể oải dựa lưng trên đệm, nhớ đến cảnh Lục Miên Tinh vội vã chạy đi, con ngươi anh sẫm lại, chẳng động đậy gì nữa.
Rồi lại như không cam tâm, anh liếc chiếc điện thoại đặt trên bàn một cái, không có thông báo.
Vẫn chưa có thông báo gì.
Phiền não một lúc lâu, Bạc Trinh Ngôn mới đứng dậy, ném bức tranh kia cất vào góc sâu cùng của ngăn tủ.
Kệ đi.
Bạc Trinh Ngôn bật đèn lên, ánh sáng dịu nhẹ trong phòng chiếu lên bóng hình thon dài của anh. Ánh sáng của chùm đèn pha lê rọi xuống đôi mày lạnh lùng, nơi ấy dường như hiện lên một loại cảm xúc không yên.
Điện thoại vang lên. Dù giao diện cuộc gọi hiện lên mười một chữ số mà anh đã thuộc nằm lòng, nhưng lại khiến anh kinh ngạc. Bạc Trinh Ngôn với tay ra, không ngần ngại ấn nút trả lời.
Đầu bên kia điện thoại thật ầm ĩ, thứ âm nhạc đinh tai nhức óc ấy khiến cho Bạc Trinh Ngôn nhíu mày. Sự lo lắng lại dâng lên trong lòng anh, anh bình tĩnh hỏi.
Giọng nói đối diện hơi nghẹn ngào, khàn khàn và không rõ ràng. Nhưng anh vẫn nghe thấy rõ, trong lòng tựa như bị thứ gì đó xé nát, cực kì đau đớn. Anh thấp giọng trả lời: "Được, tôi không nói gì hết."
"..." Lục Miên Tinh cũng yên lặng.
Bạc Trinh Ngôn gọi Lục Miên Tinh một tiếng, nhưng hình như cô không nghe thấy, đôi mắt anh trầm xuống, cảm xúc rối loạn. Anh bật dậy, giật lấy chiếc áo khoác định đi ra ngoài. Anh không biết tại sao, chỉ biết rằng anh phải làm gì đó.
Ngay trước khi cảm xúc của anh sụp đổ, một âm thanh dịu dàng quen thuộc nhẹ nhàng gọi tên anh. Lòng anh như bị đánh trúng, anh dừng động tác lại. Dòng máu nóng di chuyển trong huyết quản khiến anh nhận ra rằng, anh vẫn có thể nhiệt tình yêu một người đến vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Anh tưởng mình đã không còn thích Lục Miên Tinh nữa. Nhưng anh vẫn còn thích cô.
Niềm yêu thích không biết từ đâu tới tràn ngập trong tim anh. Bạc Trinh Ngôn im lặng một lúc lâu, bàn tay đè lên nắm cửa nhưng không mở ra. Những điều anh chưa nói, muốn nói và đã nói qua nghẹn trong cổ họng, cuối cùng biến thành ba chữ ấm áp.
"Tôi ở đây."
Người đối diện yên lặng hồi lâu, nhưng anh vẫn không muốn cúp máy. Lắng nghe âm than có chút nghẹn ngào ấy, anh mới biết rằng mình đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội.
Anh nghe thấy Lục Miên Tinh nói, tôi muốn gặp anh.
Bạc Trinh Ngôn cố gắng bỏ qua những âm thanh ầm ĩ ở bên kia điện thoại để nghe rõ tiếng của Lục Miên Tinh: "Cô ở đâu? Tôi tới tìm cô."
Lục Miên Tinh không nói gì và cúp luôn máy. Trong căn phòng lớn, tiếng ồn phát ra từ điện thoại đột nhiên biến mất không dấu vết.
Bạc Trinh Ngôn mở điện thoại, sự nhẫn nại của anh đã bị phá vỡ bởi hành động này của cô. Không nhịn được nữa, Bạc Trinh Ngôn nhìn vào màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ, buông ra một lời mắng chửi.
Gọi thêm vài cuộc gọi nữa, nhưng Lục Miên Tinh đã tắt máy, giống như bảy năm trước vậy, biến mất không một dấu vết.
Bạc Trinh Ngôn cáu kỉnh, băng qua nhiều ngã tư, cuối cùng anh cũng dừng lại. Bảy năm trước anh đã đánh mất cô, bây giờ anh muốn tìm lại, nhưng lại không biết làm cách nào.
Màn hình điện thoại sáng lên trong lúc chờ đèn xanh, là Tô Ngộ. Ánh nhìn của Bạc Trinh Ngôn dừng lại một lúc rồi nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì?"
"Tớ không biết chuyện này có đúng không, nhưng vẫn nên nói cho cậu biết."
Bạc Trinh Ngôn không kìm chế được cảm xúc của mình, anh xoa xoa huyệt thái dương, gắng gượng tìm lại lý trí của mình. Anh trả lời: "Chuyện không quan trọng thì nói sau cũng được."
"Có lẽ chuyện đó sẽ quan trọng với cậu đấy." Tô Ngộ không chắc chắn lắm, bởi vì tâm tư của Bạc Trinh Ngôn quá sâu, không ai có thể đoán được: "Cậu có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, mau đến đưa cô ấy về kí túc xá đi."
Bạc Trinh Ngôn kinh ngạc, cau mày: "Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân? Tô Ngộ, cậu đang nói cái gì vậy?"
Tô Ngộ nhìn Lục Miên Tinh đang ngồi một mình trong quán bar. Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào ly rượu đang cầm trong tay, yên tĩnh tựa một con búp bê. Dường như cô hoàn toàn cách biệt với thế giới nhộn nhịp xung quanh, chỉ ở trong thế giới của riêng mình.
Cậu nói: "Đùa thôi, mình nhìn thấy học sinh mới trong quán bar. Không ngờ cô ấy cũng ở đây đấy. Cô ấy uống hơi nhiều, lại chỉ có một mình nữa. Mình đang nhìn chằm chằm cô ấy đây, chưa xảy ra chuyện gì cả. Cậu mau qua đi."
Một mình. Suýt nữa anh đã quên mất, bảy năm trước cô với gia đình đột nhiên biến mất, mà lúc trở về cũng không thấy cô nhắc đến người trong nhà.
Sợ Bạc Trinh Ngôn không tin, Tô Ngộ nói thêm: "Trùng hợp gặp được thôi, thật đấy. Duyên phận thiệt là kỳ diệu mà."
"Tại sao cô ấy lại ở đó?"
Quán bar rất ồn ào, Tô Ngộ không nghe rõ lời của Bạc Trinh Ngôn, bèn hét lớn hơn: "Ai mà biết được? Cậu tới thì biết. Bên này ồn quá không nghe rõ."
Bạc Trinh Ngôn đè nén cảm xúc của mình, không quên hỏi địa chỉ: "Quán bar nào?"
"Hình như là Nan Vong Kim Tiêu. Ai da, mình không đùa đâu, đúng là cái tên này đấy."
"Mình biết rồi." Không muốn nói lời thừa thãi với Tô Ngộ, Bạc Trinh Ngôn cúp máy.
Đèn xanh đã chuyển thành màu đỏ, xe cô rộn ràng đi lại. Con ngươi của Bạc Trinh Ngôn hơi xám lại, nhưng không thể giận Lục Miên Tinh được nữa, rồi anh lại không can tâm mà thở dài chạy đi.
Thật đúng là đêm nay khó quên.
Sức uống của Lục Miên Tinh không tệ, có lẽ bình thường cũng hay uống, tuy không tỉnh táo nhưng vẫn còn chút lý trí.
Lục Miên Tinh đưa tay lên, nhìn người phục vụ đổ hỗn hợp màu xanh bạc hà vào trong ly và thêm đá viên vào. Cô cầm lấy rồi uống một ngụm. Rượu hơi mạnh, vừa đắng vừa chát, trộn lẫn với đá lạnh, khiến cho mùi vị trở nên rất hấp dẫn.
Ly rượu này có tên là Sinh Như Hạ Hoa. Mặc dù nó rất đơn giản, nhưng rất xứng với cái tên gọi ấy.
Lục Miên Tinh nghĩ, nếu là cô, cô sẽ không gọi nó là Sinh Như Hạ Hoa, mà sẽ gọi là: "Không đoán được suy nghĩ của Bạc Trinh Ngôn."
"Lục Miên Tinh."
Đột nhiên Lục Miên Tinh cảm thấy đau đầu, quay đầu hướng theo tiếng gọi. Dưới ánh đèn xanh đỏ, một dáng người cao lớn đứng cách cô không xa. Lục Miên Tinh lắc đầu, muốn nhìn rõ bóng dáng phía sau lớp sương mờ quanh mắt. Khuôn mặt của người đang bước đến dường như bị che bởi một lớp mặt nạ, không thể nhìn rõ, tựa như trong mơ vậy.
Trong mơ cô cũng không thể nhìn rõ mặt anh. Có lẽ là mơ thật rồi. Làm sao Bạc Trinh Ngôn lại ở đây được.
Lục Miên Tinh quay đầu lại, cầm lấy ly rượu uống thêm một ngụm. Nhưng rượu quá mạnh, cô không thể uống hết. Cô nói với chính mình: "Không thích lắm."
Rượu trong tay cô bị giật lấy: "Không thích thì đừng uống nữa."
"Bạc Trinh Ngôn hôm nay anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa à?" Lục Miên Tinh lẩm bẩm: "Gần đây anh xuất hiện hơi bị nhiều đấy, thật kì lạ."
Cô đột ngột dựa gần khiến cho Bạc Trinh Ngôn không quen, lùi lại một bước. Trò chuyện với người say chính là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời. Bạc Trinh Ngôn không nói gì, đứng yên chịu sự dày vò của Lục Miên Tinh.
Lục Miên Tinh cũng bình ổn lại, quay đầu đi, không nói gì hết. Cô yên tĩnh tựa như một con búp bê sứ, khiến người ta không yên tâm được.
Ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn hơi trầm xuống, lại gọi cô một tiếng: "Lục Miên Tinh."
Một từ ừ nhẹ nhàng vang lên không rõ cảm xúc: "Trong mơ cũng buồn thế này, chẳng hay gì cả."
"Trong mơ anh phải nghe lời tôi. Cho nên anh không thể từ chối tôi được."
Lục Miên Tinh giang tay, nghiêng người về phía Bạc Trinh Ngôn. Anh sợ cô sẽ ngã, vội vàng bước lên ôm lấy Lục Miên Tinh. Mái tóc đuôi ngựa của cô sượt qua mặt anh, hơi ngứa, mang theo một sự hân hoan đã bị giấu đi rất lâu rồi.
Đột nhiên Bạc Trinh Ngôn mỉm cười, giọng nói lạnh lùng vang lên trong màn đêm, kèm theo một chút ngượng ngùng: "Nếu cậu ôm được tôi thì có thể thử xem. Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đạt được mong muốn bấy lâu."
Đôi mắt trong vắt của Lục Miên Tinh dừng lại, mong muốn bấy lâu ư?
Từ góc nhìn của cô có thể nhìn thấy đôi mắt sáng của Bạc Trinh Ngôn, đôi mắt hẹp dài, khóe mắt hơi cong lên, mang theo sự quyến rũ.