“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là dạo này cảm thấy đời người sao ngắn ngủi quá, muốn làm cái gì thì tranh thủ làm càng sớm càng tốt”.
Trong phòng rất yên tĩnh, giọng Lục Miên Tinh nhẹ bẫng, như có như không, tựa như đang nấp trong tầng mây.
Đời người ngắn ngủi.
Nghe thấy những từ này, những điều cấm kỵ trong mắt Bạc Trinh Ngôn dường như được người ta khơi dậy, khóe môi đột nhiên nhợt nhạt hẳn, cắn chặt răng, đè nén cảm xúc lại. Tay kia giấu sau lưng nắm chặt những ngôi sao đã được tháo ra, nghiến răng nói: “Em sẽ không.”
Giọng của Bạc Trinh Ngôn cũng rất nhẹ, không rõ là anh có đang tự nói với mình hay không, nhưng Lục Miên Tinh vẫn nghe thấy, ba chữ mà Bạc Trinh Ngôn nghiến răng nói, cô nghe rất rõ ràng.
Cô sẽ không.
Sẽ không cái gì?
Cuộc đời sẽ không ngắn ngủi sao?
Lục Miên Tinh bất động, Bạc Trinh Ngôn kéo tay cô ôm cả người vào lòng, đầu Lục Miên Tinh được bao phủ bởi hương bạc hà vương vít trong lồng ngực.
Giọng nói dứt khoát nhưng mang theo một chút run rẩy, lại vừa mạnh mẽ cùng một chút vỗ về, nhẹ nhàng nói: “Có anh ở đây, em sẽ không.”
Câu này anh nói rất chậm, mỗi một từ đều vô cùng rõ ràng. Giọng nói trên đỉnh đầu cùng hơi thở hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn bên tai Lục Miên Tinh, mang theo cảm giác ngang ngược không sao giải thích được.
Dường như cô chưa bao giờ thật sự nhận thức được có một người cần cô, cần đến mức sợ mất cô như vậy.
Nhưng anh lại chưa từng nói ra.
Cảm nhận được người khác cần mình, đôi mắt hạnh của Lục Miên Tinh trong veo, uốn cong như hai vầng trăng khuyết, vòng tay ra sau vỗ nhẹ lên lưng Bạc Trinh Ngôn, dịu dàng an ủi:
“Em biết, có anh ở đây, em sẽ không sao cả.”
Nghe những lời nói vô tâm của Lục Miên Tinh, Bạc Trinh Ngôn không biết mình nên giận hay nên cười, vài giây sau anh vẫn là vừa giận vừa cười.
Lục Miên Tinh rốt cuộc có biết anh đang nói cái gì, đang sợ cái gì hay không đây.
Chẳng có cách nào để đối phó với người trong lòng, Bạc Ngôn Trinh chỉ còn biết thở dài, siết chặt tay hơn, ngây thơ cho rằng như vậy thì có thể mãi mãi giữ cô ở bên cạnh mình. Thế nhưng dù cho tâm trí có hạnh phúc thế nào thì lý trí vẫn không quên nhắc nhở anh một số việc.
Trong một tuần nghỉ phép, Lục Miên Tinh hành động như thể cô đang che giấu việc gì đó, ví như sau khi tự sát cô vẫn không có chuyển biến tốt hơn, ví như thật ra cô đang trốn tránh, đang chuyển sự chú ý của anh. Và càng có khả năng hơn, là cô đang ở một giai đoạn khác.
Nếu anh nghĩ nhiều hơn một chút, có thể một ngày nào đó anh thật sự sẽ mất đi Lục Miên Tinh, thật sự sẽ giống như cô đã nói. Tất cả những nhiệt tình của cô là đang chuẩn bị cho một âm mưu lớn hơn, anh chẳng qua chỉ là một điều trong rất nhiều điều của cuộc đời ngắn ngủi đó mà thôi.
Sự ấm áp nơi đáy mắt bỗng chốc lạnh đi.
“Bạc Trinh Ngôn, em không thở được!” Người trong ngực quơ quào loạn xạ, cắt ngang những suy nghĩ bi quan của mình, Bạc Trinh Ngôn rủ mắt xuống nhìn Lục Miên Tinh đang thở hổn hển, trong lòng buông lỏng một chút.
Đôi mắt trong veo của Lục Miên Tinh như được thắp sáng, đều là lên án hành vi của anh, nhưng lại không giống với những đau thương của trước đây, mà rực rỡ hẳn lên.
Thấy anh nhìn mình, cô khẽ nghiêng đầu, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, làn da trắng nõn dần được nhuộm đỏ, cô húng hắng ho một tiếng, điềm tĩnh tự nhiên mà nói:
“Biết là anh thích em rồi, nhưng mà đừng có thích em quá đấy.”
Lời lẽ thì rất hùng hồn, nhưng người thì lại chột dạ lẩn tránh ánh mắt của anh, vờ như đang ngắm trăng.
Còn vờ vịt nói, trăng đẹp thật.
Bạc Trinh Ngôn cũng nhìn về hướng mặt trăng, đêm đen yên tĩnh, trăng lại càng sáng hơn.
Ngày mai, chuyện gì cũng sẽ thay đổi. Nhưng hôm nay cô vẫn còn ở bên anh.
Thích cô, sau này sẽ càng thích hơn nữa.
Bạc Trinh Ngôn nhẹ nhàng lấy một món quà từ trong túi áo ra, món quà mà anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, không cho phép Lục Miên Tinh từ chối mà để vào tay cô.
Bạc Trinh Ngôn cười khẽ, bầu không khí lại được gợi lên.
Thanh âm lành lạnh nhưng cũng rất ôn hòa dịu dàng, hệt như một bông hồng giữa bạc ngàn bụi gai, sản sinh một loại hương thơm vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất nguy hiểm, giống như ánh trăng ẩn mình trong mây, bảo vệ cho bí mật không thể nói ra.
Tiếng cười ẩn giấu rất nhiều ý nghĩa, dường như mang theo dòng điện, tê dại kích thích trái tim của Lục Miên Trinh, cảm giác đó xuất phát từ trong tim, truyền đến đầu ngón tay sau đó chạm vào món quà.
Lục Miên Tinh từ lâu đã không còn giả vờ được nữa, hoảng loạn nhìn vào đáy mắt Bạc Trinh Ngôn, nơi đáy mắt đen kịt sâu thẳm đó, ẩn giấu cô.
Bắt được ánh mắt hoảng loạn của Lục Miên Tinh, đôi mắt đào hoa hẹp dài của Bạc Trinh Ngôn lộ ra một chút ý cười, dịu dàng như ánh trăng.
Anh nói: “Lục Miên Tinh, sinh nhật vui vẻ.”
Mong em hằng năm đều có ngày này và mỗi tuổi đều có hôm nay.
Hôm nay có anh, tuổi nào cũng có anh, và mỗi năm đều có anh.
Trêu người ta không được đằng này còn bị trêu lại, xấu hổ quá đi mất.
Lục Miên Tinh đấu không lại sức tấn công của Bạc Trinh Ngôn cho nên cầm lấy quà chạy trốn mất dạng.
Bởi vì đã muộn quá rồi nên viện trưởng nhiệt tình bảo cô và Bạc Trinh Ngôn hôm nay cứ ở lại viện đã, ngày mai hẵng đi. Nếu Hiên Hiên không nói dối thì đây chắc là căn phòng mà Bạc Trinh Ngôn dọn dẹp giúp cô.
Không có sự ràng buộc của ánh mắt, Lục Miên Tinh ngã xuống giường.
Vì áp lực đột ngột cho nên giường lún xuống, mềm mại, rất thoải mái. Lục Miên Tinh vùi đầu vào trong chăn.
Dường như chăn vừa được phơi nên vẫn còn thoang thoảng mùi nắng, sạch sẽ thơm tho.
Bàn tay vẫn đang nắm chặt món quà mà Bạc Trinh Ngôn tặng, mặt cô lại nóng lên. Cô rất tò mò, trong hộp là cái gì, tóm lại chỉ cần là của Bạc Trinh Ngôn tặng thì cái gì cô cũng thích cả.
Lục Miên Tinh thở mạnh mấy hơi rồi lật người thành hình chữ đại nằm liệt trên giường, đờ người nhìn vào ánh đèn trắng trên đỉnh đầu. Ánh đèn nhấp nha nhấp nháy rồi mờ dần, giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ đình công vậy, bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.
Lục Miên Tinh trấn tĩnh lại, bật đèn một lần nữa nhưng vẫn vậy, nhấp nha nhấp nháy.
Có cần phải hỏng đúng lúc này hay không.
Rõ ràng vẫn chưa qua 12h, cô vẫn là thọ tinh, sao lại xui xẻo vậy chứ.
Lục Miên Tinh bấm mở màn hình điện thoại, liếc nhìn email Chiêm giáo sư gửi đến, sự vui vẻ giảm đi một ít, vẻ mặt bình thường lại, không rõ là có cảm xúc gì, giống như việc mà mình thờ ơ chẳng quan tâm, hoặc là đã đoán được góc nhìn của Thượng Đế từ lâu rồi, cho nên không vui cũng chẳng buồn, chỉ nhìn một cách lạnh nhạt mà thôi.
Đã đoán được từ sớm rồi. Sống cho thật tốt cái gì chứ, chỉ là mơ mộng hão huyền giữa ban ngày thôi. May mà hiện tại Lục Miên Tinh cũng không nghĩ sâu như vậy, bởi vì ánh đèn nhấp nha nhấp nháy bỗng nhiên vụt tắt khiến cho cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có màn hình điện thoại vẫn đang sáng, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt có chút sợ hãi của Lục Miên Tinh.
Lục Miên Tinh thật sự đã bị dọa sợ rồi, tầm nhìn của Lục Miên Tinh trong bóng tối yếu hơn người bình thường rất nhiều, ánh sáng lờ mờ sẽ không phân biệt được thứ gì cả. Bình thường cho dù là ở đâu phòng của Lục Miên Tinh đều sẽ mở đèn cả đêm, đêm nay cô cũng định sẽ bật đèn để ngủ.
Có thể nói hiện tại cô chính là người mù. Lại không có cảm giác an toàn, không thể ngủ được, không biết làm thế nào để trải qua đêm đen dài đằng đẵng.
Vả lại cô cũng sợ mình quá nhàn rỗi mà nghĩ ngợi lung tung, tự dọa mình sợ. Đây cũng không phải lần đầu cô làm chuyện như vậy.
Trên cánh tay nhỏ có một vết sẹo rất dài, Lục Miên Tinh mò mẫm chạm tay vào vết thương màu đen, bởi vì lâu rồi cho nên nó đã đóng vảy, chỉ có một vết nổi lên lờ mờ, hoàn toàn khác xa với làn da mịn màng xung quanh.
Cô thậm chí còn không biết mình sẽ làm những chuyện như vậy. Nhưng khi làm rồi thì mới hiểu, cô vốn là người như vậy đấy, không tốt đẹp chút nào.
Chỉ có nỗi đau thể xác mới có thể đổi lấy được cảm giác thực sự đang sống.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Miên Tinh.
Lục Miên Tinh phát hiện ra mình đang khóc, nước mắt rơi xuống từng giọt như những viên ngọc lớn không ngừng lại được.
Rõ ràng cô không buồn mà, tại sao lại khóc chứ. Còn bị người ta nhìn thấy.
Nghĩ đến việc này cô lại càng buồn hơn.
Một hồi lâu trong phòng không có tiếng đáp lại, trái tim Bạc Trinh Ngôn như quặn lại với nhau, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tối đen, ánh đèn màu vàng nhạt yếu ớt ngoài hành lang khẽ rơi lên người đang cuộn tròn nằm trên giường. Người trên giường tự ôm lấy mình, vùi mặt vào khuỷu tay, như một quả bóng nhỏ, là một tư thế không có cảm giác an toàn.
Mắt Bạc Trinh Ngôn rủ xuống, đáy mắt có phần trống rỗng, nhìn bóng dáng nhỏ bé đó, cuối cùng thở dài một hơi.
Anh nên chu đáo hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, và thích cô hơn một chút nữa.
Rõ ràng anh biết, cảm giác an toàn đối với Lục Miên Tinh mà nói, có nhiều hơn nữa cũng không đủ.
Lục Miên Tinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đó như hoa lê đái vũ, đôi mắt hạnh giàn giụa nước nhìn Bạc Trinh Ngôn.
Cô nén giọng nghẹn ngào, lau nước mắt hỏi: “Vâng, sao vậy?”
Bạc Trinh Ngôn nhẹ giọng: “Sao lại không bật đèn?”
Câu nói này của Bạc Trinh Ngôn như đang mở công tắc tuyến nước mắt của Lục Miên Tinh, nước mắt vốn đang quanh quẩn trong hốc mắt, bị hỏi như vậy, nước mắt giống như cái van nước được mở ra, chảy không dừng lại được. Tủi thân và những cảm xúc khác lấp đầy tâm trí, đầu cô đau như muốn nứt ra.
Bạc Trinh Ngôn nhìn Lục Miên Tinh vừa khóc vừa nói: “Đèn… hư mất rồi. Sao em… lại xui xẻo vậy chứ, em… không nhìn thấy anh, anh… ở chỗ nào vậy?”
Không để ý, cái đầu nhỏ đã bổ nhào vào ngực anh, ngang với cổ anh, vòng tay lại, khóc tỉ tê, không biết là Lục Miên Tinh ôm mình khóc bao lâu, tiếng khóc dần nhỏ lại rồi nghẹn ngào: “Bạc Trinh Ngôn, đèn hỏng rồi.”
Bạc Trinh Ngôn yên lặng vỗ nhẹ Lục Miên Tinh: “Ừ, anh biết rồi.”
Âm thanh khản đặc vẫn nức nở không ngừng, thấy Bạc Trinh Ngôn đáp lời, lại lảm nhảm nói: “Bệnh của em nghiêm trọng lắm phải không?”.
Bạc Trinh Ngôn nhíu mày, hóa ra Lục Miên Tinh không phải không để ý, cô vẫn luôn biết.
Còn chưa đợi Bạc Trinh Ngôn trả lời, Lục Miên Tinh đã buồn bã, giọng cũng rầu rĩ nói: “Em biết bệnh của em rất nghiêm trọng mà.”
Cho nên không thể tham gia vào thi đấu quốc gia. Trong email Chiêm giáo sư đã nói ra rằng bệnh của cô bị người ta báo cáo, các lãnh đạo ở trường sợ sẽ ảnh hưởng quá lớn, nên quyết định để Lục Miên Tinh rút lui khỏi cuộc thi. Thành viên tham gia thi đấu sẽ được lựa chọn lại.
Nói xong, Lục Miên Tinh đẩy Bạc Trinh Ngôn ra, mò mẫm tìm chăn trong bóng tối, kéo chăn qua đầu, không nghe Bạc Trinh Ngôn trả lời.
Câu hỏi mà Lục Miên Trinh hỏi, tự bản thân cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nếu Bạc Trinh Ngôn nói với cô rằng cô sẽ ổn thôi, cô cũng không tin. Anh chỉ hi vọng bệnh của cô không nghiêm trọng đến vậy, hi vọng cô sẽ tốt lên, giống như một người bình thường. Người bình thường, thật là một ý nghĩ viển vông biết bao.
Nếu Bạc Trinh Ngôn trả lời, Lục Miên Tinh cũng sẽ nghĩ, bệnh của cô nghiêm trọng như vậy, anh cũng sẽ giống như người khác, trốn chạy vì không chịu nổi gánh nặng.
Lục Miên Tinh trốn trong chăn, hơi thở cẩn thận, dè dặt, cảm thấy chán ghét vì suy nghĩ của mình.
Tại sao cô lại sống khó khăn đến vậy? Những người bên cạnh cô cũng phải cẩn thận từng chút một để sống.
Chỉ cần tránh xa cô thì có thể thoát khỏi tình trạng đó rồi. Tại sao Bạc Trinh Ngôn lại không làm vậy chứ.
…
Bạc Trinh Ngôn im lặng, chỉ vỗ về thật nhẹ vào chỗ chăn đang phồng lên.
Hôm rời khỏi trại trẻ mồ côi Lục Miên Tinh rất vui, cười tươi như hoa nói lời tạm biệt với Bạc Trinh Ngôn.
Bạc Trinh Ngôn tưởng rằng ngôi sao của anh đã thoát khỏi bầu trời âm u rồi, sẽ tiếp tục lớn lên trong bình mật ngọt. Nhưng thật ra, cô chỉ đang đi đến một địa ngục đáng sợ hơn, linh hồn đang bị giam cầm trong một chiếc hộp làm bằng thủy tinh, không để cho bất cứ ai phát hiện được.
Cô cầu cứu, cô chờ đợi, thậm chí khóc to như một đứa trẻ tuyệt vọng, cũng đã hi vọng có một ngôi sao đến bên cạnh mình.
…
Thật ra khi Lục Miên Tinh hỏi câu hỏi này, Bạc Trinh Ngôn đã nghĩ ra đáp án rồi. Nhưng Lục Miên Tinh chưa nghe được câu trả lời của anh thì đã ngủ thiếp đi rồi.
Bạc Trinh Ngôn đã nghĩ ra rất nhiều cách để nói với Lục Miên Tinh về việc này, bình thường anh rất nghiêm cẩn, và với kiểu vấn đề này anh lại càng thận trọng hơn, chỉ hận không thể dùng 200% trái tim để chuẩn bị tương lai cho vấn đề này, thế nhưng Lục Miên Tinh chỉ muốn hỏi câu này, nói xong thì tựa như đã xong việc rồi, làm tổ trong chăn, chỉ truyền ra ngoài những tiếng thở thật đều.
Tính tình Bạc Trinh Ngôn cũng chẳng phải là rất tốt nhưng khi đối diện với Lục Miên Tinh, sự nóng nảy luôn bị giảm đi vài phần, bình thường cứ như vậy nên đã thành thói quen rồi. Bạc Trinh Ngôn cẩn thận vén chăn ra nhìn, phát hiện nước mắt trên mặt Lục Miên Tinh còn chưa khô thì cô đã ngủ rồi.
Không biết ngày mai tỉnh lại, cô có còn nhớ đến chuyện này nữa hay không.
Giống như trước đây, rõ ràng đã nói là mình thích cô rồi, vậy mà ngày hôm sau lại vô tâm không nhớ chút nào cả.
Còn nói là anh từ chối cô trước, thật là cô nhóc không có lương tâm mà.
Bạc Trinh Ngôn nhìn Lục Miên Tinh đang ngủ rất ngon, lại muốn bắt nạt cô một chút, lấy tay véo véo mặt cô, rồi để cho cô nhóc thích khóc ở trong chăn ngủ một giấc ngon lành.
Sau đó anh cầm chiếc di động ở bên kia lên, từ từ bỏ sang bên này, âm báo tin nhắn bị tắt, có một email gửi tới. Rõ ràng không có sở thích kì quặc lén lút xem bí mật của người khác, nhưng tim Bạc Trinh Ngôn vẫn đập mạnh khi thấy email này.
Dường như không nhịn được, lại muốn lén lút xem một chút.
Nhưng giao ước với Lục Miên Tinh đã ổn thỏa rồi, Bạc Trinh Ngôn định thần lại, không quan tâm đến email đó nữa.
Âm thầm cất đi những thứ sắc bén có trong phòng, từ kẹp giấy cho đến kéo, việc lớn việc nhỏ đều thu xếp ổn thỏa. Lúc dọn dẹp xong thì đã là nửa đêm, phòng của anh đối diện phòng của Lục Miên Tinh, nhưng cho dù là vậy anh vẫn thấy không yên tâm chút nào.
Mượn ánh đèn đêm heo hắt trên đầu giường từ chỗ của Hiên Hiên, ánh sáng vàng bao trùm lên Lục Miên Tinh, chỉ lộ đầu ra bên ngoài, vẻ mặt cô vẫn rất an tĩnh, dường như ánh sáng chính là cảm giác an toàn của cô.
Sáng sớm, khi Lục Miên Tinh mở mắt, ánh sáng chiếu vào, tia nắng đầu đông nhưng vẫn rất ấm áp, chiếu rọi làm người ta không thể mở được mắt.
Lục Miên Tinh nheo mắt, kéo chăn che đi tia nắng chói chang, cuối cùng cũng thích ứng được. Trong chăn vẫn còn thoang thoảng hương bạc hà còn sót lại kích thích thần kinh chậm chạp của cô. Lục Miên Tinh ngẩn ra, cuối cùng nhớ lại việc hôm qua đã làm.
Vì đèn bị hỏng, cô đã khóc.
Khi cô khóc, Bạc Trinh Ngôn bước vào.
Rồi cô lại ôm Bạc Trinh Ngôn khóc tiếp.
Sau đó nữa thì thế nào, cô không nhớ được.
Lục Miên Tinh: “…”
Cái kí ức này không phải chết tiệt quá sao. Làm sao cô biết sau đó mình có làm gì Bạc Trinh Ngôn hay không đây? Ví dụ như rốt cuộc cô có chung giường cùng gối với Bạc Trinh Ngôn hay không. Hương bạc hà còn vương lại trong chăn đang nhắc nhở cô.
Dường như để chứng minh cho suy đoán của mình, Lục Miên Tinh nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, một cái đầu nhỏ nhô ra từ ngoài cửa, đôi mắt to xinh đẹp tò mò lại hóng hớt nhìn chằm chằm vào cô.
Hiên Hiên đứng ở cửa di di chân, dường như có hơi xấu hổ, nhìn Lục Miên Tinh sau đó lấy hết dũng khí chạy đến bên giường, kiễng chân, ghé vào tai Lục Miên Tinh thì thầm nói:
“Chị, em thấy anh trai em đi ra từ phòng chị”.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Miên Tinh: Chị… cũng chỉ ôm chút xíu mà thôi (nhỏ giọng)