Cuộc thi toàn quốc ngày một gần, trừ việc danh sách dự tuyển vẫn chưa được công bố, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Bạc Trinh Ngôn bận tối mặt, thời gian nghỉ ngơi không nhiều.
"Kết quả dự tuyển có rồi cậu xem chưa?"
Vừa đi ngang qua thì nghe thấy tiếng của Hứa Lâm và Lục Miên Tinh, Tô Ngộ có vẻ không yên tâm lắm. Dù gì thì Lục Miên Tinh cũng có quen biết với Bạc Trinh Ngôn, cái dáng vẻ không liên quan đến bản thân của cậu ta có chút chói mắt. Bởi vì cậu ta càng nhìn càng giống đang giả vờ không để ý.
"Không đi."
Bạc Trinh Ngôn để hộp dụng cụ xuống, đưa tay ra muốn lấy cái giá ba chân trong tay Tô Ngộ, thái độ rất rõ ràng.
Tô Ngộ đưa giá ba chân cho Bạc Trinh Ngôn, không kiềm chế được mà hỏi lại anh, tránh sau này anh phải hối hận.
"Không lo lắng chút nào sao? Nếu Hứa Lâm không được tuyển chọn thì sẽ gây khó dễ cho cô ấy đấy."
Hứa Lâm là con gái của hiệu trưởng trường đại học S, bình thường rất hay dựa vào thân phận của mình mà sai khiến người khác. Lần này dự tuyển có thể sẽ trúng, nhưng nếu Lục Miên Tinh chiếm được vị trí trong đội, với tính cách của Hứa Lâm thì sao có thể để yên. Quan trọng hơn nữa là, cô ta thích Bạc Trinh Ngôn.
Bạc Trinh Ngôn chẳng có phản ứng gì, chọn một vị trí đặt chiếc giá ba chân xuống: "Cô ấy không cần tớ lo lắng."
Ánh mắt Tô Ngộ bắn về phía Bạc Trinh Ngôn, cười: "Vậy lần trước tại sao cậu lại đến trễ?"
"Bởi vì bạn học mới?" Tô Ngộ không giống người khác, cậu ta không sợ Bạc Trinh Ngôn. Cho nên điều người khác không dám nói, cậu ta dám.
Lần trước đang thảo luận về luận văn, Bạc Trinh Ngôn giống như nhìn thấy người nào đó, đột nhiên thả chim bồ câu. Nếu không phải là quan tâm, thì cái người xưa nay rất ghét chờ đợi, quan niệm về thời gian nghiêm khắc như Bạc Trinh Ngôn, sao có thể phá vỡ quy tắc của mình. Đáp án nào có đơn giản như vậy.
Bạc Trinh Ngôn không thèm để ý, tự mình đặt chiếc máy lên giá ba chân, rồi mất mấy chục giây để chỉnh cho cân bằng.
Tô Ngộ nhất thời quên mất mình vừa hỏi gì, vô thức ấn chiếc đồng hồ bấm giờ, cảm thán: "Chẹp chẹp, lại nhanh rồi."
Mười giây.
Đối với tuyển thủ đo vẽ bản đồ chuyên nghiệp mà nói, nếu có thể khống chế độ cân bằng trong mười lăm giây, đã là quá xuất sắc rồi. Mà Bạc Trinh Ngôn rất có thiên phú trong phương diện này, cả lý thuyết lẫn thực hành đều rất đáng ngưỡng mộ. Ở phương diện này, Tộ Ngộ luôn bái phục anh.
"Còn có tin đồn cậu thích bạn học mới nữa, có phải là tự cậu tung ra không?"
"Biết rồi à?" Giọng nói của Bạc Trinh Ngôn nhẹ nhàng, cũng chẳng quan tâm việc Tô Ngộ phát hiện ra. Anh nhìn thời gian, có chút không vừa ý: "Vẫn chưa đủ nhanh."
"Vẫn chưa đủ?"
"9,8 giây." Bạc Trinh Ngôn bình thản nói.
9,8 giây là kỷ lục cao nhất của cuộc thi toàn quốc, mà anh chỉ cách kỷ lúc đó 0,2 giây mà thôi.
Tô Ngộ hiểu ra, đoán được ẩn ý trong lời nói của Bạc Trinh Ngôn. Anh không chỉ muốn đạt được quán quân của cuộc thi toàn quốc, mà còn muốn đạt được kỷ lục cao nhất. Tô Ngộ biết rằng Bạc Trinh Ngôn luôn có yêu cầu cao đối với bản thân, với tư cách một người bạn, cậu cũng phải khuyên nhủ vài lời.
"Yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như vậy, quá mệt mỏi." Nhìn thấy sắc mặt của Lục Trinh Ngôn, lại bổ sung thêm: "À... Đối với cô bé ấy cũng vậy."
Tô Ngộ nhìn lại quan hệ của hai người, phát hiện ra chỗ kì lạ.
Bạc Trinh Ngôn thích Lục Miên Tinh, không phải là giả.
"Bây giờ tớ mới để ý, quan hệ của cậu và bạn học mới có chút kì lạ nha."
Bạc Trinh ngôn trầm mặc. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đối mặt với hiện thực này: "Lâu ngày gặp lại, quan hệ vẫn chưa hàn gắn."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cô quên rồi. Cô đã từng nói, cô thích tôi.
Sự huyên náo của cuộc thi mùa thu không hề ảnh hưởng đến không khí trong phòng bệnh, trên người Bạc Trinh Ngôn vương mùi bạc hà trộn lẫn với thuốc khử trùng, hỗn hợp khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
"Làm sao có thể!"
Lục Miên Tinh sợ hãi, một hạt trân châu chui thẳng vào cổ họng khiến cô ho không ngừng nghỉ.
Nếu cô nói ra, thì làm sao cô lại không biết chứ.
Cô bị ốm, chứ cô đâu có ngốc. Cô biết, nếu bản thân nói thích Bậc Trinh Ngôn sẽ làm cho anh chán ghét cô, biết vậy thì cô còn muốn tự chui đầu vào rọ, để cho anh hận hay sao.
Nhìn thấy đôi mắt như muốn giết người của Bạc Trinh Ngôn, Lục Miên Tinh ôm lấy ly trà sữa lùi lại vài bước, nghiêm trang nói: "Chắc anh thấy trong mơ rồi."
"Tôi mơ thấy cô." Bạc Trinh Ngôn đã quen với lời lẽ của Lục Miên Tinh, hơi cúi người xuống, dựa vào gần hơn, chuyên chú ngắm gương mặt của cô. Đôi mắt đào hoa lạnh lùng nheo lại, con ngươi đen tuyền bình thản, in hình bóng hoang mang của cô.
Âm thanh trong trẻo hạ thấp, trên người mang theo mùi hương bạc hà dễ ngửi, vừa trong lành vừa đắng ngắt. Mùi hương cùng lời nói của anh khiến cho Lục Miên Tinh hoàn toàn tỉnh táo: "Tôi điên rồi mới mơ thấy cô."
Câu nói cuối bị ép xuống, thanh âm lạnh lẽo lại trầm thấp: "Lục Miên Tinh cô tỉnh lại đi, cô uống trà sữa, chứ không phải rượu."
Lục Miên Tinh thấp giọng đáp lời: "Tôi biết. Cho nên anh nhìn tôi xem, không có ôm lấy anh khóc lóc, không giống như bảy năm trước."
Bảy năm trước, cô vẫn còn bé, không biết rằng hành động đó sẽ khiến cho Bạc Trinh Ngôn chán ghét. Cô chỉ biết rằng, nếu không giữ Bạc Trinh ngôn ở lại bên cạnh mình, cô không biết mình sẽ ra sao.
Cơn giận bay đi trong chốc lát, Bạc Trinh ngôn cười nhẹ: "Lục Miên Tinh, cô làm người tốt rồi, cho nên tôi chỉ có thể làm người xấu phải không?"
Lục Miên Tinh nhận ra, anh ta không đùa giỡn.
"Người xấu như tôi, làm gì cũng phải làm cho tốt." Thanh âm Bạc Trinh ngôn bình tĩnh, đôi mắt lạnh lẽo, con ngươi sẫm lại: "Cho nên, tôi đổi ý rồi."
Anh cười nhẹ, nụ cười mang theo sự trào phúng.
"Lục Miên Tinh, chúng ta cùng nhau sống trong yên bình đi."
Lục Miên Tinh còn chưa tỉnh táo, cô không biết tại sao Bạc Trinh Ngôn lại dễ dàng đồng ý như vậy. Rõ ràng mới giây trước thôi anh ta còn đang giận cô.
"Thật ư? Sống trong yên bình?"
Hồi lâu, người bên cạnh mới đáp lại một tiếng: "Ừ."
Lục Miên Tinh nhìn không thấu Bạc Trinh Ngôn, nếu như muốn làm người xấu thì sao lại đồng ý với cô.
"Anh... tại sao lại đồng ý với tôi rồi?"
Bạc Trinh ngôn hơi mím môi, chậm rãi trả lời: "Đó không phải điều cô muốn sao? Còn có..." Còn có việc Lục Miên Tinh muốn thích ai, anh không thể quản được.
"Điều tôi muốn?" Giống như đã rất lâu rồi không ai nhắc tới, Lục Miên Tinh suýt chút nữa quên mất, việc mà cô muốn làm, Bạc Trinh Ngôn chưa bao giờ từ chối, nên cẩn thận hỏi anh: "Vậy Bạc Trinh ngôn, anh muốn gì?"
Thấy Bạc Trinh Ngôn không để ý đến mình, Lục Miên Tinh cố ý ho một tiếng bổ sung thêm một câu: "Có mượn có trả, sau này dễ mượn tiếp.""
Nếu như tâm nguyện của Lục Miên Tinh được hoàn thành rồi, vậy thì cô sẽ trả lại cho Bạc Trinh Ngôn một yêu cầu là được. Ánh mắt lạnh lẽo của Bạc Trinh Ngôn lướt qua, suýt chút nữa thì Lục Miên Tinh ngừng thở. Sau đó lại hối hận, tại sao mình lại nhắc đến việc trả ơn chứ.
Không phải sẽ bảo cô rời đi chứ, hay là không được xuất hiện trước mặt anh nữa? Nếu không phải những yêu cầu này, cô nghĩ cô sẽ chấp nhận được.
Kim giờ và kim phút lại gặp nhau, phát ra tiếng tíc tắc, thời gian như bị kéo dài hơn, không gian yên lặng lạ thường.
Bạc Trinh Ngôn không lên tiếng, chỉ nhìn cô chằm chằm, dường như muốn biết cô nghĩ gì.
Đồ ngốc, Bạc Trinh Ngôn cười mỉm, thờ ra mấy hơi, thanh âm từ tính mà lạnh lẽo vang lên: "Lục Miên Tinh, cô là đồ ngốc à?"
Cô biết ngay anh ta sẽ chẳng nói câu nào tốt đẹp mà.
Lục Miên Tinh hạ mi, làm như không có chuyện gì xảy ra, uống ngụm trà sữa, trộm nhìn Bạc Trinh Ngôn.
"Còn chưa đi à?"
"Tôi mệt rồi." Hình như Bạc Trinh Ngôn không muốn rời khỏi, nằm trên chiếc giường đối diện Lục Miên Tinh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ồ."
Chiếc màn ngăn cách hai giường bệnh vẫn chưa được kéo xuống, Lục Miên Tinh lại trộm ngắm nhìn Bạc Trinh Ngôn.
Ánh dương ấm áp, những tia nắng trộm chiếu lên người Bạc Trinh Ngôn, ánh sáng màu vàng tản mạn lên đôi lông mày và mái tóc đen của anh, khiến người không thể rời mắt.
Hàng lông mi mỏng rủ xuống, che đi hai quầng thâm màu xanh nhạt, dấu vết của việc không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài.
Lục Miên Tinh yên lặng, sợ rằng ánh nắng sẽ làm phiền Bạc Trinh Ngôn nghỉ ngơi, cô nghiêng đầu, giơ tay che đi ánh nắng nơi lông mày của anh. Lục Miên Tinh thấy Bạc Trinh Ngôn hơi nhíu mày di chuyển. Động tác càng nhẹ nhàng hơn, tay phải với lấy rèm cửa, ngón tay cầm một góc rèm, nhẹ nhàng kéo vào.
Lông mày của chàng trai trẻ đẹp như tranh vẽ, mất đi hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, trông anh dịu dàng hơn hẳn.
Ánh sáng dần bị phân tán, ánh mắt của Lục Miên Tinh có phần hoang mang, ngập ngừng nói: "Bạc Trinh Ngôn, có phải tôi bị ảo giác không? Anh không hề ghét tôi."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bức màn ngăn cách hai chiếc giường được kéo lên, đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Bạc Trinh ngôn mở ra, xuất hiện những cảm xúc không rõ.