Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 15: 15: Hổ Vương U Ma




Uy lực của một chưởng này khiến Mục Long thầm chép miệng: "Lẽ nào ta đã hoàn toàn dung hợp được chân huyết Hỗn Thế Ma Viên rồi ư? Lực lượng cỡ này thực sự là quá bá đạo rồi".

Nghe vậy, Hoan Nhi cười nói: "Long ca ca không cần kinh ngạc, tộc Hỗn Thế Ma Viên trời sinh thể chất mạnh mẽ, nam hài của tộc này vừa sinh ra đã có lực lượng mấy chục vạn cân rồi!"
"Cái gì, vừa sinh ra đã có mấy chục vạn cân!", thân là Nhân tộc, Mục Long tỏ vẻ bị đả kích sâu đậm, Nhân tộc vừa sinh ra có lực lượng vài cân đã được coi là rất khá rồi.

"Có điều, hiện tại ta hoàn toàn dung hợp được Ma Viên chân huyết, nghĩa là có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên chỉ cần khổ luyện, thuận theo tu vi tăng trưởng thì sức lực huyết mạch cũng sẽ ngày càng nồng đậm!"
Mục Long đã xác định tinh thần, nhìn về phía con ma hổ Phệ Linh U cách đó không xa, chiến ý trong mắt tăng vọt.

Con yêu thú này vô cùng giảo hoạt, Mục Long vốn cho rằng nó chẳng qua chỉ biết bỏ chạy nhưng không ngờ con súc sinh này lại đứng yên ở đó, phát ra tiếng rống kinh thiên, chấn động đến mức khiến núi rừng rung chuyển.

"Quả nhiên không hổ là yêu hổ, có phong phạm vương giả, không dễ dàng đánh bại", Mục Long nhìn con ma hổ Phệ Linh U này âm thầm cảm thán.

Nhưng ngay sau đó hắn liền nhận ra điều dị thường.


Giữa núi rừng đột nhiên cuộn lên từng trận cuồng phong, cuốn bay lá rụng, cát bay đá chạy, trong đó tựa như có một mùi huyết tinh nồng đậm.

Thông thường, mây theo rồng, gió theo hổ, mãnh hổ xuất hiện ắt có tinh phong.

"Không hay rồi, con súc sinh này trước đó là đang gọi đồng loại tới!"
Mục Long vừa dứt lời liền phát hiện ra mình đã bị bao vây, giữa núi rừng xung quanh xuất hiện rất nhiều thân ảnh lông đen hoa văn màu máu, đếm sơ qua thì có khoảng 20 đến 30 con.

"Sâu trong dãy Nghi Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đám yêu thú cấp độ này lại xuất hiện thành đàn ở bên ngoài dãy núi", cảnh tượng này khiến Mục Long phải chửi thầm.

Nếu như đổi lại là tu sĩ bình thường thì sớm đã bị dọa cho tè ra quần rồi, mặc dù Mục Long tài cao gan dạ nhưng cũng phải sởn da gà.

"Đây không phải là bẫy người sao?"
Không sợ sói kết đôi, chỉ sợ hổ thành đàn, yêu hổ xưa nay thường di chuyển đơn độc, nhưng lần này lại xuất hiện một bầy 2-30 con.

"Gầm...!"
Tiếng rống to truyền đến, Mục Long cảm thấy màng nhĩ của mình sắp rách ra.

Trên cự thạch, một con ma hổ Phệ Linh U đang ngồi chồm hổm, to hơn gấp đôi con yêu hổ khác, ước chừng cao hơn một trượng, hơn nữa toàn thân đen thùi lùi ớn lạnh, không hề có một sợi lông khác màu nào.

Trên đầu nó còn có một chiếc độc sừng vừa nhọn vừa dài, hắc khí lởn vởn, ánh mắt huyết sắc hình ngọn lửa đang bốc cháy, nó đang há miệng ăn cự thạch bên dưới.

"Đây là...!hổ vương, đến đá mà cũng ăn được!", thấy được sự cường hãn của hổ vương, thần sắc Mục Long ngưng trọng, địch đông hắn lại chỉ có một mình, xem ra không thể đánh bừa được.

Lúc này, Hoan Nhi đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô khe khẽ trong Yêu Thần tháp: "Long ca ca, vận khí của huynh tốt thật, con hổ vương này lại sinh ra biến dị, tiến hóa ra được một sợi huyết mạch Thao Thiết!"

"Ý cô nói là yêu thú thái cổ, Thao Thiết?", nghe vậy, Mục Long trong lòng chấn động.

"Chẳng trách con hổ vương này ăn được cả đá", Mục Long thì thầm tự nói, ánh mắt tràn ngập hưng phấn.

Nghe đồn yêu thần Thao Thiết cực kỳ tàn bạo tham ăn, cùng với Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn được xưng là Tứ đại chí hung thái cổ.

Trong cơ thể Thao Thiết tự tạo nên một phương thiên địa, thiên địa vạn vật, không gì không ăn, hơn nữa vĩnh viễn ăn không no, đói đến mức ăn cả chính mình!
Có điều, Mục Long không quan tâm tới truyền thuyết, điều hắn để tâm vẫn là hổ vương dị biến trước mắt đây.

Nếu hổ vương có một sợi huyết mạch Thao Thiết vậy thì nếu như có được tinh huyết của nó, hiến tế cho Yêu Thần tháp thì có thể giải phóng Thao Thiết chân huyết chân chính.

Đó là chân huyết của yêu thần thái cổ, những nơi bá đạo từ sau khi dung hợp Ma Viên chân huyết, Mục Long lại càng có nhận thức sâu hơn, nếu như có thể có được huyết mạch Thao Thiết, vậy thì...!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Mục Long đột nhiên thay đổi, đôi mắt hắn nhìn về phía hổ vương, tinh quang chớp lóe, phảng phất như đó là bảo vật tuyệt thế vậy.

Hổ vương cũng cảm nhận được ánh mắt này, nháy mắt bạo nộ, nó lại bị một con người nhỏ bé nhắm trúng, há có lý này, uy nghiêm vương giả không thể sỉ nhục!
"Rống!"
Hổ vương ngửa mặt lên trời rống gào, ngay sau đó lắc lư cái đuôi rồi lăng không bổ nhào về phía Mục Long.


Cái nhảy bổ này quả thực khủng bố, cự thạch dưới móng vuốt nháy mắt vỡ vụn, dấy lên từng trận tinh phong, khiếp hồn lạc phách.

Thấy vậy, toàn thân Mục Long chiến ý tăng vọt, sấm sét kim sắc trong mắt chớp lóe, chân khí ngưng tụ, nháy mắt chiến đấu với hổ vương.

Thực lực của con hổ vương này quả nhiên không hổ là sự tồn tại dị biến, thực lực đã đạt tới Thoái Phàm cảnh tầng tám, cảm giác nó mang lại cho Mục Long so với Mục Thiên Dao Thoái Phàm cảnh tầng 10 đỉnh phong còn cường hãn hơn rất nhiều.

Nhưng thực lực hiện tại của Mục Long bạo tăng, mặc dù là Thoái Phàm cảnh tầng ba nhưng chân khí vô cùng thuần túy nồng hậu, lại có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, chiến đấu điên cuồng, càng đánh càng hăng.

Lực lượng tám vạn cân cùng với móng hổ to như cái bồn rửa mặt va chạm với nhau, hỏa quang tắt lóe, kim quang lập lòe, phát ra âm thanh như tiếng kim thiết va vào nhau.

Hổ vương này không biết đã nuốt thứ gì mà vuốt hổ tựa như kim thạch!
Ma hổ Phệ Linh U thấy cuộc chiến ác liệt giữa con người và vua của chúng liền lũ lượt kéo tới giúp đỡ, nhưng khí lãng do hai bên bạo phát ra quá đỗi khủng bố, bọn chúng còn chưa tới gần đã bị dư ba đáng sợ này hất đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.